Ép Yêu 100 Ngày

Chương 990 - Lúc Lặng Lẽ Yêu Em (18)

trước
tiếp

Bước vào thang máy, Hứa Ôn Noãn sợ mình một giây sau sẽ luống cuống, mất bình tĩnh, lại nhanh chóng bấm tầng của Lục Bán Thành ở.

Cửa thang máy đóng lại, cô không ngừng nhìn con số màu đỏ đang dần tăng lên, đầu ngón tay không kiềm được mà tăng thêm sức mạnh.

Tiếng leng keng vang lên, thang máy liền dừng lại, cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn vững bước đi đến trước cửa nhà Lục Bán Thành.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa quen thuộc trong chốc lát, hít sâu một hơi, giơ tay lên bấm chuông cửa.

Tiếng chuông dễ nghe vang lên, trong nhà có tiếng bước chân xột xoạt.

Nhịp tim và hô hấp của Hứa Ôn Noãn như ngừng lại, cô tinh tường cảm giác được lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi.

Tiếng bước chân biến mất, có tiếng mở cửa, là một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn ra bên ngoài: “Xin hỏi ai vậy?”

Hứa Ôn Noãn trố mắt nhìn qua vài giây, trong mắt cô mới nhìn rõ cô bé này.

Là cô gái ngồi trong xe Lục Bán Thành lúc chiều.

Lúc này hẳn là cô ấy vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một cái áo tắm, tóc dài đen nhánh khoác khăn trên đầu, đuôi tóc còn nước nhỏ giọt.

Đã trễ thế này cô còn ở trong nhà Lục Bán Thành, hơn nữa còn là dáng vẻ như vậy.

Hứa Ôn Noãn như bị người ta rót một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, lạnh cảnh người, lạnh thấu xương.

Cô gái hình như cũng không ngờ người đến trễ như bây giờ lại là cô, có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn không nói nên lời.

Bầu không khí trong hành lang yên tĩnh một cách quái dị.

Vì quá lâu không có tiếng tiếng nói, Lục Bán Thành trong nhà không biết là ai đến, thấy Quả Quả mở cửa lâu như vậy cũng không nói gì lại gọi: “Quả Quả?”

Quả Quả hoàn hồn, lúc này mới đáp với Lục Bán Thành một tiếng, sau đó cười ngọt ngào với Hứa Ôn Noãn: “Cô đến tìm anh Bán Thành sao?”

Quả Quả không chờ cô trả lời liền mở cửa nhà: “Vào đi.”

Nói xong, cô liền mở tủ giày, lấy ra một đôi dép lê, để trước mặt Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó thay giày, vào nhà.

Hứa Ôn Noãn và Quả Quả còn chưa vào phòng khách, Lục Bán Thành lại hỏi: “Quả Quả, là ai đến…”

Chữ vậy còn chưa nó xong, Lục Bán Thành ngồi trên ghế salon đang cúi đầu xem tài liệu đến nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, lúc tầm mắt nhìn thấy bóng người của Hứa Ôn Noãn, lời hắn nói liền dừng lại.

“Anh Bán Thành, tìm anh nè.” Quả Quả nói xong, quay người nhìn Hứa Ôn Noãn, chỉ lên ghế salon, mở miệng: “Mời ngồi.”

Tiếng Quả Quả nói xong, Lục Bán Thành tỉnh lại từ trong sự ngạc nhiên của mình, hắn nhanh chóng đưa tay ra, lấy một cái chăn len che lên ba vết sẹo so dao để lại trên đùi mình, lúc này hắn chỉ mặc một cái quần short.

“Chị muốn uống gì không? Cafe, nước trái cây, hay nước lọc?” Quả Quả không ngồi xuống mà đứng một bên, lễ phép hỏi như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy, nhiệt tình nhìn Hứa Ôn Noãn.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Hứa Ôn Noãn cố gắng cười với Quả Quả một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.