Tần Gia Ngôn rời đi, mang theo toàn bộ đồ đạc của Tô Tình trong nhà họ Lâm theo.
Trở lại biệt thự củaCố Dư Sinh, Tần Gia Ngôn không để ý đến những câu hỏi của mẹ Tần, cũng chẳng để ý Đậu Phộng Nhỏ đang đòi bế mà liền lên lầu, khóa trái cửa phòng mình, bắt đầu thu dọn đồ của cô.
Quần áo không nhiều, một ít trang sức, mỹ phẩm, còn có một quyển nhật ký cũ.
Quyển nhật ký này Tần Gia Ngôn biết, vì nó là quyển bọn họ cùng đi tiệm văn phòng phẩm mua từ rất lâu trước đây.
Tần Gia Ngôn mở ra, tựa lên đầu giường mở nhật ký ra, đập vào tầm mắt chính là tấm hình.
Đó là hình tốt nghiệp trung học, cô đứng trước hắn, những bạn học khác đã bị cô cắt bỏ, chỉ còn lại hai người họ.
Hắn nghĩ, có thể đây chính là bức ảnh duy nhất của hai người họ mà cô có được.
Tô Tình không thường viết nhật ký, vì vậy trong hơn 10 năm qua, cô chỉ viết một phần ba của quyển.
Mỗi ngày đều là những chuyện vây quanh hắn, từ lúc cô bắt đầu yêu hắn cho đến khi cô phải rời xa hắn, khổ sở thế nào, nhớ nhung thế nào.
Phần cuối cùng của nhật ký là được viết từ 10 năm trước. Phía sau đều là những trang trắng, Tần Gia Ngôn lật lật, không ngờ mấy tờ cuối cùng lại lít nha lít nhít chữ.
Nhìn lại, là một bức thư.
Một bức thư không có ý định gửi đi.
“Gia Ngôn, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng có thể gặp lại anh rồi. Mọi người đều nói, lâu ngày gặp lại là do chuyện xưa chưa giải quyết xong, nhưng mà em biết, duyên phận của chúng ta đã tận từ lâu rồi. Nhìn thấy anh sống còn tốt hơn trong với sự tưởng tượng của em, em thật sự rất hài lòng, cũng rất vui mừng, thế nhưng, lại nhớ đến quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, trong lòng em lại rất khó chịu.”
“Gia Ngôn, anh biết không? Sau khi rời khỏi anh, những năm tháng qua mỗi ngày em đều như một cái xác chết biết đi, Lâm gia có thế lực quá lớn, không thể chống đối lại bọn họ, chỉ có thể thuận theo, chỉ có thể sống trong những ngày khổ sở dày vò, anh chính là hy vọng duy nhất để em có thể chống đỡ đến ngày hôm nay, bởi vì em ảo tưởng có một ngày em có thể gặp lại anh. Ông trời đối xử với em không tệ, nhìn thấy anh, em đã thỏa lòng ước mong rồi, em thật sự rất thỏa mãn, anh không biết đâu, lúc viết những dòng này, em đang cười đó.”
“Gia Ngôn, đêm đó là đêm hạnh phúc nhất vui vẻ nhất trong đời em, anh có tin không? Em không hối hận, cho dù ngày hôm sau em và anh lại phải mỗi người mỗi ngả nhưng em không hối hận chút nào. Sau đó nửa đêm anh gọi điện thoại cho em, đồ ngủ còn chưa thay đã đến tìm em, nói em đi với anh, đó là câu nói đẹp đẽ nhất mà em từng được nghe, Gia Ngôn, từ trong tận đáy lòng, em thật sự rất muốn theo anh, nhưng em không thể, bởi vì Lâm gia có nhược điểm lớn nhất của em. Bây giờ anh đang sống tốt đẹp như vậy, sạch sẽ như vậy, em yêu anh như thế, sao em có thể khiến anh bị vấy bẩn được chứ?
“Gia Ngôn, lúc nghe thấy anh muốn kết hôn, em thật sự rất đau lòng, nhưng sau khi đau lòng, em cầu chúc cho anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, thật lòng chúc phúc cho anh. Anh đáng sống một cuộc sống hạnh phúc với một cô gái tốt hơn em, em không muốn sợ khiếm khuyết của mình phá hoại sự hoàn mỹ trong thế giới của anh.”
“Nếu có thể, Gia Ngôn, em thật sự muốn tận mắt được nhìn thấy anh hạnh phúc. Nhưng em thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, Gia Ngôn, chịu đựng 10 năm rồi, em thật sự rất mệt mỏi…”