“Bạc Lương, cám ơn anh, cái tủ sắt này thật đẹp, sau này em nhất định sẽ bỏ vật em quý nhất vào, cho dù sau này em chết, em cũng muốn bỏ vào trong quan tài mang theo bên mình.”
Lời nói của người phụ nữ dường như còn vang vọng ở bên tai, kèm theo lời của cô, còn có nụ hôn cực kỳ hưng phấn.
Đây là của Cố Vãn. . .
Tay anh run rẩy nhấn mật mã.
Đúng như dự đoán —— 0925.
Sinh nhật của anh. . .
Là mật mã đồ của Cố Vãn.
Rương mật mã mở ra, từng món đồ chơi nhỏ tinh xảo được đặt ở bên trong, kể cả hộp cũng thật chỉnh tề, đủ để thấy được chủ nhân quý trọng bao nhiêu.
Tay Bạc Lương run run mở mỗi một cái hộp nhung tơ ra.
Không ngoại lệ, bên trong mỗi một cái hộp đều có một tờ nho nhỏ, kiểu chữ xinh đẹp nổi trên giấy.
—— “Không biết hôm nay Bạc Lương trúng gió gì, tặng quà cho mình? Lại là một bộ vòng tai Phỉ Thúy xanh biếc! Thật khó coi! Để mình ở lại bên cạnh anh ta thật sự là vì trả thù mình sao? Nhưng chuyện Cố Thanh hôn mê thật không có liên quan gì tới mình. Hi vọng Cố Thanh tỉnh lại sớm một chút, cũng hi vọng Bạc Lương sớm ngày bỏ qua cho mình. 01-06-2014.”
—— “Món quà thứ hai, vẫn không thích dây chuyền màu xanh, nghe nói giá trị ngàn vạn? Thật là có bệnh. Chắc cũng không phải là tặng cho mình, là tặng cho Cố Thanh, rõ ràng là đến bệnh viện thăm người nọ xong mới tặng mình sợi dây chuyền này. Vậy mình cứ nhận trước vậy. 23-08-2014.”
—— “Ừm, món quà thứ ba, tháng trước mới tặng mà, hôm nay lại tặng một cái đồng hồ đeo tay, hình như là cùng loại với cái trên cổ tay anh ta, vậy rốt cuộc là tặng mình hay là tặng cho Cố Thanh? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật anh ta, mình có cần tặng gì đó cho anh ta không? 25-09-2014.”
—— “Xong rồi, hình như mình có chút thích anh ta, hôm nay lúc đeo sợi dây chuyền này cho mình, rõ ràng mình nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh ta, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn mình dịu dàng như thế thì thật tốt? Không đúng không đúng, Cố Vãn mày có ngu không, anh ta yêu Cố Thanh, là Cố Thanh! 02-05-2015.”
. . .
—— “Đây chắc là món quà thứ 24 rồi, đã ở chung hơn hai năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ta đến bệnh viện thăm Cố Thanh thì trong lòng đều khó chịu, có lẽ mình đã thật sự trúng độc của Bạc Lương rồi. 12-12-2016.”
—— “Mình yêu anh ấy. Cố Vãn, mày thật sự là đáng bị coi thường. 04-02-2017.”
—— “Hôm nay mới nghe nói anh ấy muốn kết hôn, còn tới hỏi mình thích kiểu nhẫn gì, là chọn cho Cố Thanh hay là cho mình. . .05-04-2017.”
. . .
Bạc Lương xem từng cái một, nước mắt cũng không khống chế được rơi xuống, nước mắt hòa lẫn máu tươi, nhìn mà ghê người. Ngón tay thon dài nắm những tờ giấy kia thật chặt, miệng nỉ non: “Đồ ngốc, đồ ngốc, Cố Vãn em chính là cái đồ ngốc! Nếu yêu anh, tại sao không nói! Tại sao không nói!”
Cố Thanh đứng ở một bên nhìn Bạc Lương như vậy, cắn chặt môi.
Bất cứ lúc nào người đàn ông này vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nhưng bây giờ vì Cố Vãn mà biến thành bộ dạng không chịu nổi này!
Cố Vãn. . . Đều là do cô!
Rất nhanh, đồn cảnh sát cũng nhận được báo án, mang hai cái xác đi.
Bạc Lương nhìn thấy có người động vào xác Cố Vãn, vội vàng leo lên ôm chặt lấy xác đã bị đốt trọi.
Cảnh sát nhức đầu nhìn nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm Tuyên Thành run rẩy: “Bạc tiên sinh, xin để chúng tôi tra án!”
“Các anh không thể mang cô ấy đi!”
“Đây là người tôi yêu, ai cũng không thể mang cô ấy đi!”
Bạc Lương giống như kẻ điên, ôm lấy thi thể người phụ nữ trong lòng, lảo đảo nghiêng ngã đi về.
Cố Thanh đi theo phía sau anh, mắt thấy anh ôm thi thể vào trong lòng.
Bóng lưng người đàn ông không còn mạnh mẽ nữa, dường như bất kỳ một cành cây ngọn cỏ nào cũng có thể ép vỡ anh lúc này.
Ngay cả ông trời dường như cũng bị anh làm bi thương lây, bắt đầu mưa tí tách.
Bạc Lương ngẩng đầu nhìn trời, cởi quần áo che cái xác trong lòng ngực, cẩn thận lau nước mưa trên khuôn mặt bị đốt trọi của cô, cúi đầu hôn khuôn mặt đã không nhìn ra ngũ quan: “Bảo bối, chúng ta về nhà đi. Anh dẫn em về nhà có được không?”
Thấy dáng vẻ này của anh, cả người Cố Thanh giống như bị rút gân, bước chân vô lực.
Vậy mà Bạc Lương ôm Cố Vãn, lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô ta, ánh mắt trống rỗng, đã sớm mất đi ánh sáng, dường như không có người nọ, anh cũng chỉ còn lại một túi da trống rỗng.