Quá nhiều bí mật đồng thời được tiết lộ trong một phiên tòa, khiến những người tham dự có chút không kịp hiểu hết vấn đề.
Nhưng đặc sắc nhất vẫn phải nói đến vẻ mặt của La Cao Bá và Tần Ngạo lúc này. Đôi mắt y u tối và lạnh giá hơn đêm đông.
Ngay từ đầu y có chăng cũng chỉ là một con tốt đặt trên bàn cờ của La Thư Nhu và Triệu Minh, để họ thừa sức xoay chuyển. Từ việc Tần Ngạo kết hôn cùng La Thư Anh, đến việc y mỗi ngày đều phải sống trong thù hận, không thể yêu cô cũng không thể buông cô. La Thư Nhu đã tính đến tất cả những việc này.
“La Cao Bá, luật sư của ông có quyền biện hộ rồi đấy. Tại sao không nói gì.”
Diễn Quân ném về phía mấy người nhà La gia cái nhìn như thách thức. Muốn đấu với chủ tịch của cậu, một La gia tầm thường kia không có cửa. Chứ đừng nói đến việc đây là vụ án đã được Triệu Minh chuẩn bị trong suốt 4 năm.
Bốn năm, không quá ngắn cũng chẳng quá dài, nhưng những thứ cần có thì đã đều có được, xem La gia lần này trốn tránh kiểu gì.
Uất Dung đứng bên cạnh chồng, nước mắt không biết từ bao giờ đã tự chảy ra. Nghiệp báo. Đúng là nghiệp báo. Bà không bình tĩnh được nữa, kích động lôi áo La Cao Bá, nói mà như hét vào mặt ông.
“La Cao Bá, tất cả chuyện này là tại ông. Chính là vì ông gieo nghiệp xuống cái gia tộc này. Nếu ngày xưa ông không vì con đàn bà Tước Mẫn Tịch mà hại chết Hoài Kiêu, không vì che dấu tội danh mà phải tìm đến ZED, thì La gia vẫn sẽ còn giữ được thanh liêm. Nếu không phải vì ông ở trong bùn nhưng lại sợ hôi tanh, rồi nhất quyết đòi chấm dứt hợp đồng cùng ZED. Nếu không lấy Tiểu Anh làm điều kiện, thì Tiểu Nhu của tôi cũng sẽ không ra đi như vậy. Thì mọi chuyện sẽ không bị đổi trắng thay đen, đảo điên xoay vòng. Là tại ông, La Cao Bá…”
“Chị hai, dừng lại đi.”
“Kéo bà ấy ra.”
“Bà ấy điên rồi. Nói năng thật tùy tiện.”
Phải, Uất Dung thấy bà điên rồi. Bà điên rồi mới ôm hận thù đối với chính đứa con gái ruột của mình suốt mấy năm trời. Từ nhỏ, cơ thể La Thư Nhu sức đề kháng yếu hơn, lại hay đổ bệnh, nên bà đối với cô con gái cả yêu thương hơn một chút. Nhưng không có nghĩa là bà không thương yêu Tiểu Anh. Thế nhưng, sau cái chết của Tiểu Nhu, Tiểu Anh trở thành kẻ tội đồ, cả gia tộc đều ruồng bỏ cô, thậm chí là chính bà, chính người đã mang nặng đẻ đau ra cô cũng không tin cô.
Là bà quá ngu muội, là bà đã điên rồi.
Hai người cảnh sát giữ trật tự phiên tòa ngay lập tức kéo Uất Dung ra khỏi người La Cao Bá, nhưng tâm tình bà không hề ổn định lại. Bà cười, rồi lại khóc, âm thanh lanh lảnh vang trong khán phòng, hoang dại mà trống rỗng, khiến lòng người từng trận lạnh lẽo.
Để phiên tòa có thể tiếp tục, Bạch Tư Khải buộc phải ra quyết định đưa Uất Dung vào phòng giam giữ.
Lúc này, Diễn Quân trình lên cho chủ tòa Bạch Tư Khải một bì hồ sơ khác, một bản cho kiểm soát viên, trên màn chiếu cũng được chiếu bản tư liệu này.
“Đây là tư liệu phân tích về vật thể mà các vị đang thấy ở đây. Phải mất hơn 3 năm đội nghiên cứu của chúng tôi mới có thể mô phỏng tương tự thiết bị xác định danh tính của ZED nhờ vào một số bảng tính toán đã có được. La Cao Bá, nếu từng là thành viên của ZED, thì ông chắc hẳn cũng biết đến có một cách ngoài bản hợp đồng có thể chứng minh điều này. Nhưng lại không biết chắc chắn là biện pháp gì, bởi chỉ có nội bộ cao cấp của ZED mới được tiết lộ thông tin ấy. Tôi nói đúng không?”
La Cao Bá không nhìn Diễn Quân, người ông đang nhìn là Triệu Minh, vẻ mặt anh trầm tĩnh, nhưng đuôi mắt hơi cong lên, nụ cười ẩn hiện trong ánh nhìn, giống như thỏa mãn, giống như kiêu ngạo.
La Cao Bác tiến lại gần khối lập phương ở cạnh Diễn Quân, nói với cậu.
“Giờ cậu muốn tôi làm gì.”
Diễn Quân đưa cho La Cao Bá một chiếc lọ nhỏ, bên trong chứa dung dịch màu xanh lam.
“Hãy uống lọ thuốc này.”
Sau khi La Cao Bá đã uống xong, Diễn Quân giơ tay ấn một nút nhỏ, khối lập phương bên cạnh tự động mở ra để La Cao Bá đứng vào bên trong. Trước khi khối lập phương đóng lại, cậu nói với La Cao Bá.
“Sẽ đau đớn đấy. Nhưng không thể bằng được nỗi đau mà La gia đã gây ra cho vô số người trên đời này.”
Khi La Cao Bá đã ở bên trong chiếc hộp, Diễn Quân liên tục làm một số thao tác điều chỉnh thông qua những nút nhỏ.
“64 lớp ánh sáng tím phản quang từ 6 mặt bạc đan xen, chiếu qua tinh thể Jeremejev, tập trung cùng một điểm trong 30 phút. Để thúc đẩy nhanh quá trình xúc tác của các hợp chất bên ngoài và bên trong cơ thể, khi dung dịch Painiteion đi vào cơ thể sẽ quá trình này rút ngắn chỉ còn 5 phút, nhưng đổi lại, người dùng sẽ phải chịu đau đớn toàn thân, cơ thể giống như trải qua một trận sốt kéo dài, không còn sức lực.”
5 phút trôi qua đúng như mong đợi, lúc khối lập phương mở ra lần nữa, La Cao Bá sắc mặt nhợt nhạt, và giống như thời gian ngưng đọng ở giây phút đó. Phía sau gáy La Cao Bá, chữ “ZED” như vẫn còn đang rực sáng lên, đỏ sẫm như máu. Tựa như một hình xăm không thể xóa bỏ, nhưng không phải là hình xăm trên da, mà là ở dưới lớp da, thật sự khảm sâu vào máu thịt của một người, trở thành sự nối kết vĩnh viễn.
Tần Trung nheo đôi mắt đã có vài nếp nhăn, sống đến từng tuổi này ông cũng chưa thấy được công nghệ nào giống như vậy.
Nhưng vấn đề ở đây chính là, La gia đã sớm chấm dứt hợp đồng cùng với ZED, theo đúng lý thuyết thì chữ “ZED” kia cũng phải được xóa bỏ.
Vì vậy chỉ có hai trường hợp, một là nó vốn không thể xóa bỏ, hai là có người đã cố tình không giúp La Cao Bá xóa bỏ theo lệnh của ZED.
ZED là tổ chức bóng tối, làm việc gì cũng không hề để lại dấu vết, chắc chắn không có một thứ nào đó mà không thể xóa đi được. Nếu như tạm thời loại bỏ trường hợp thứ nhất, thì chỉ còn trường hợp thứ hai: bốn năm trước người được lệnh xóa bỏ dấu hiệu “ZED” trên người La Cao Bá đã không thực hiện nó.
Lại là sắp xếp của La Thư Nhu, nói đúng hơn chính là sắp xếp của tiểu tử tên Trình Khánh.
“La Cao Bá, thừa nhận đi. Ông chính là người của ZED.”
La Cao Bá hơi nhếch môi cười, nhưng vẻ mặt ông hiện tại đã tràn đầy bất lực. Đúng là, ông đã thua rồi. Thua trong tay con gái ruột và con trai nuôi của mình.
“Không cần xét xử gì nữa. Tôi thừa nhận.”
Mấy người La gia cũng không thể chối bỏ được nữa, nếu họ không thừa nhận, thì cũng sẽ bị lôi ra nhét vào khối lập phương chết tiệt kia để chứng minh mối quan hệ với ZED.
Lúc này, Bạch Tư Khải tuyên bố phiên tòa tạm dừng trong 30 phút, để hội đồng xét xử đi vào phòng nghị án, bao gồm việc lập bản tổng kết về tội danh của La Cao Bá cùng La gia và mức phạt.
Bên ngoài tòa án, phóng viên đã đứng thành hàng dài. Vụ án của La gia là một vụ án lớn, vì vậy tuy không được xét xử công khai ở bên ngoài để tất cả mọi người đều có quyền tham dự, nhưng vẫn được trực tiếp lên những kênh truyền hình.
Trước khi phiên tòa bắt đầu, không ai nghĩ sẽ có nhiều đặc sắc như vậy, quả nhiên là La gia, đến tận lúc kết thúc cũng không thể tầm thường. Những bí mật từ nhiều năm trước, những mối quan hệ đan xen nhau, những hi sinh, mất mát, yêu thương và tổn thương…toàn bộ câu chuyện tồn tại trong một gia tộc từng vang danh chẳng khác nào miếng thịt béo bở để giới phóng viên thỏa sức xâu xé, đào bới, nâng lên hay dìm xuống.
Tần Ngạo mở điện thoại lên, màn hình hiện mấy cuộc gọi nhỡ, và một tin nhắn.
“Tần chủ tịch, chúng tôi không thể đưa thiếu phu nhân về. Xin nhận trách phạt.”
Nếu có thể dễ dàng đưa La Thư Anh về cho y như vậy, chẳng phải Triệu Minh cũng chỉ là một tên kém cỏi thôi sao.
Lúc này, Triệu Minh đi qua y, muốn tiến ra ngoài. Tần Ngạo cũng đứng dậy đi phía sau anh.
“Triệu tiên sinh, trò chơi này chơi có vui không?”
La Thư Nhu và Trình Khánh mất mạng, La Thư Anh bị đẩy vào địa ngục Tần gia, sống với kẻ tàn nhẫn như Tần Ngạo. Với Triệu Minh, nó chưa bao giờ là một trò chơi. Nó là bờ vực của sự sống và cái chết, chưa một giấc ngủ nào của anh được an yên, chưa một bữa cơm nào của anh được ngon miệng. Bởi vì Triệu Minh biết, khi anh đang ngồi đây, thì từng giây từng phút La Thư Anh đều đang phải đau đớn, khổ sở.
Nhưng, Triệu Minh vẫn đáp lại Tần Ngạo.
“Vui chứ. Vui nhất là khi có sự góp mặt của một con tốt như Tần chủ tịch.”
“Triệu tiên sinh, anh từng nói tôi đến việc thích ai cũng không thể xác định được, thì chỉ là thứ vô dụng thôi đúng không. Vậy giờ, tôi xem ra đã xác định được rồi.”
“Vậy chúc mừng cậu.”
Triệu Minh nhàn nhạt mở lời, như không hề có ý định kéo dài cuộc nói chuyện với y. Tần Ngạo nhận ra, muốn giành được La Thư Anh, trước tiên phải để Triệu Minh này biến mất.
Đồng thời với lúc Triệu Minh và Tần Ngạo đang nói chuyện, ở một căn phòng tối khác, màn hình lớn đang chiếu phiên tòa của La gia, đến đoạn cây bút thu âm của La Thư Nhu được Diễn Quân mở lên.
“Giống như việc chúng ta bảo vệ Tiểu Anh, Trình Khánh có lẽ đang muốn bảo vệ chủ nhân mới của ZED. Vì vậy, trước khi thời hạn 4 năm như đã hứa kết thúc, dù anh thu thập được bất cứ loại nhân chứng vật chứng gì, cũng không được động đến ZED. Đây là cái giá phải trả để cứu Tiểu Anh.”
Khi nghe xong câu này, người đàn ông dùng điều khiển tua một mạch đến đoạn La Cao Bá bước ra từ khối lập phương, chữ “ZED” ở phía sau gáy La Cao Bá được phóng lớn trên màn hình, như ngọn lửa rực sáng trong không gian tối tăm xung quanh hắn.
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Đến cuối cùng, anh vẫn trái lệnh ba để có thể chu toàn cho nguyện vọng của người phụ nữ ấy, anh hai. Mà, nếu là em thì cũng sẽ vậy thôi nhỉ. Vì chúng ta chảy chung một dòng huyết thống.”
Ánh sáng mờ từ màn hình tivi chiếu xuống nửa gương mặt hoàn mỹ không góc chết của hắn, những ngón tay dài đẹp đẽ nhưng khỏe khoắn đang siết chặt một ly rượu sóng sánh màu vàng nhạt. Hướng tầm nhìn lên tấm ảnh treo ở đầu giường, trong hình là cô gái với mái tóc đen được tết sam hai bên, mặc đồng phục nữ sinh, ôm cây đàn ngồi trên xích đu cạnh bờ hồ yên tĩnh. Vẻ mặt chuyên tâm, ánh mắt lấp lánh, và khóe môi hơi cong nhẹ như đang cười.
Giọng nói của người đàn ông trong bóng tối bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
“Không phải Tần Ngạo, cũng không phải Triệu Minh. Tiểu Anh, em là của tôi.”