Tin tức La Cao Bá lãnh phạt án tù chung thân, và những người còn lại của La gia bị phạt từ 20-35 năm tù vừa mới được quyết định đã ngay lập tức lan khắp cả nước. Lại nói La phu nhân vì không chịu nổi mà phát điên, thần trí hoàn toàn không còn tỉnh táo. Báo đài liên tục đưa tin không tiếc lời, La gia lừng lẫy một thời giờ chỉ còn lại tàn tro, tài sản Thịnh Hải bị đóng băng hoàn toàn.
Lúc này, La Thư Anh ngồi yên lặng trong phòng, tivi góc phòng vẫn đang mở, âm thanh ồn ào phát ra. La Thư Anh cũng là người theo dõi phiên tòa trực tiếp này, cô không thể nhìn, cũng không thể nói, nhưng vẫn còn có thể nghe.
Ở trong lồng ngực, điều gì đó làm cho trái tim nhức nhối. La Thư Nhu nói cô ngốc nghếch, ngày trước cô chưa từng bận lòng. Cô thậm chí còn nghĩ, mình có thể làm kẻ ngốc cả một đời. Kẻ ngốc thì luôn luôn hạnh phúc.
Hóa ra, là cô lầm tưởng. Kẻ ngốc, mới là kẻ không bao giờ có được hạnh phúc.
Vì ngu ngốc nên mới để chị gái phải hi sinh cả mạng sống để cứu cô, vì ngu ngốc nên chưa từng một lần quyết định bản thân sẽ sống theo cách nào. Và vì ngu ngốc, nên ngoài kia thế giới chuyển động mãnh liệt như thế, sóng dữ cuộn trào từng cơn, còn cô lại vẫn cứ chậm chạp mà sống.
Bao nhiêu người đau vì cô, bao nhiêu người hi sinh cho cô, rồi chính cô cũng là người bị tổn thương. Cái giá của kẻ ngốc, chính là như vậy.
Tại sao phải là cô? Tại sao phải vì cô? Nếu năm xưa La Thư Nhu không dùng mạng sống để đổi lấy một đứa em gái tàn phế như bây giờ, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.
Móc xích ràng buộc kéo dài từ quá khứ đến hiện tại, bí mật bị chôn xuống rồi lại đào lên, tất cả đến cuối cùng cũng chỉ là vì cô.
Điện thoại ở đầu giường reo vang, La Thư Anh theo cảm tính vươn người về phía sau, qua mấy lần đưa tay qua lại mới có thể cầm đúng vật cần cầm.
Cô bắt máy, đoán chắc Triệu Minh ở đầu dây bên kia. Vì số điện thoại này chỉ có Triệu Minh mới biết.
“Kem Dâu. Cậu còn nhớ tôi không?”
Không phải Triệu Minh. Đầu dây truyền lại một giọng nói xa lạ, hơi trầm, nhịp điệu rất chậm, như muốn để cho cô nghe rõ từng chữ.
“Chắc cậu không nhớ đâu”
Người kia tự nói, rồi lại tự cười. Xem ra đối phương rất hiểu rõ về La Thư Anh, hắn có thể cũng đã xác định được trước đây sẽ là một cuộc độc thoại, vì cô chỉ có thể nghe mà không thể nói.
“Kem Dâu, La gia bị hủy hoại hoàn toàn rồi. Có cảm giác gì?”
La Thư Anh hình như không quan tâm đến toàn bộ câu hỏi, cô chỉ để ý đến hai chữ “Kem Dâu”. Đã rất lâu rồi mới lại nghe có người gọi như vậy, cảm giác đột nhiên rất khó diễn tả, giống như bị bàn tay vô hình kéo về thời niên thiếu trong trẻo, vô tư. Người này là ai?
“Cậu lúc nào cũng im lặng và cam chịu. Cậu biết không?”
“Giống như tôi vậy. Chúng ta giống nhau.”
“Kem Dâu, cậu có từng nghĩ về một ngày, mình sẽ có lại được giọng nói, có lại được bước đi, có lại được ánh sáng chưa?”
Một câu này của người bên kia như đánh trúng vào điểm yếu của La Thư Anh, khiến cô trở nên chuyên tâm lắng nghe hơn. Hắn lại cười, tiếng cười nghe có vẻ rất thoải mái, dường như hắn đang đứng trước mặt cô và nhìn được dáng vẻ cùng biểu cảm của cô lúc này.
Có lại được tất cả những thứ đã đánh mất, là điều La Thư Anh vừa mong muốn lại vừa không dám mong muốn. Triệu Minh đã hứa sẽ tìm lại ánh sáng cho cô, cô không tin anh, cũng không muốn phiền anh phải tốn tâm tư vì một kẻ tàn phế, toàn thân đã vấy bùn như cô.
Nhưng khi người kia vừa nói ra câu này, lại cho cô một loại cảm giác rất mãnh liệt, khiến cô phút chốc trở thành kẻ tham vọng. Cô không muốn làm kẻ tàn phế. Cô muốn được nhìn mặt trời lên và hoàng hôn xuống, muốn được đi trên đôi chân của chính mình, và còn muốn được cất giọng hát.
“Cậu có từng nghĩ về một ngày, bản thân có thể ngay ngắn đứng trước mặt Tần Ngạo, giáng cho y một bạt tai, chủ động đề nghị ly hôn không”
Hắn biết tất cả về La Thư Anh, giống như Triệu Minh. Hắn thậm chí biết về cả việc La Thư Anh từng nói muốn ly hôn với Tần Ngạo.
Lúc ấy, cô đã mất giọng nói, thế nên chỉ có thể viết ra. Y không những không đồng ý, còn đối xử với cô vô cùng thô bạo, trong cơn cuồng nộ, ánh mắt Tần Ngạo nóng bỏng như một ngọn lửa lớn, vô cùng bức người, nói với La Thư Anh: “Nói đi. Nói với tôi cô muốn ly hôn. Bằng chính giọng nói của cô.”
Nghĩ đến đây, hai tay La Thư Anh hơi run rẩy. Tần Ngạo giống như một bóng ma đè nặng trong lòng, chèn ép lồng ngực cô, siết chặt từng hơi thở của cô, khiến La Thư Anh bị cuốn vào vòng tròn ác mộng, không thể chạy trốn, không thể thoát ra.
Nói cô đã hoàn toàn rời xa Tần Ngạo, có thể cũng đúng, nhưng có thể vẫn sai. Cơ thể ở đây, nhưng tâm hồn vẫn bị giam cầm vĩnh viễn ở đó.
Hỏi cô buông y chưa? Cô buông. Buông là không yêu, buông là không hận.
Nhưng, cô sợ.
Cô sợ một ngày, Tần Ngạo sẽ đến và đưa cô về bên cạnh y. Suy nghĩ ấy mỗi lần xuất hiện, đều sẽ khiến La Thư Anh phát điên. Suy nghĩ ấy mỗi khi xuất hiện, sẽ khiến La Thư Anh thấy bản thân bị kích thích với mùi tanh nồng của máu và những vết thương, giống như chính những điều Tần Ngạo đã gây ra cho cô trong quá khứ.
Thật ra, chưa từng một giấc mơ nào của La Thư Anh không có y, chưa một giấc mơ nào của La Thư Anh không lạnh lẽo và đau đớn cùng cực.
Trong những cơn ác mộng kéo dài, hết thảy đều là Tần Ngạo.
“Kem Dâu, nếu sợ như thế. Vì sao không thẳng thắn đối mặt một lần.”
Một khoảng lặng kéo dài, người kia nói một câu sẽ dừng một chút, rất bình tĩnh chờ phản ứng từ La Thư Anh.
Người này không chỉ biết, mà còn hiểu tất cả con người cô, giống như Triệu Minh. Nhưng cũng khác Triệu Minh, hắn hiểu cả những phần tối tăm trong người cô.
Hắn hiểu cô thật ra cũng là một người tham vọng, hắn hiểu cô đang cùng cực, hắn hiểu cô có thể sa ngã, thậm chí còn sa ngã hơn La Thư Nhu ngày trước.
“Tôi có thể cho cậu bất cứ những thứ mà cậu cần. Đôi mắt, đôi chân, giọng nói. Cậu muốn đúng không? Cảm giác nhìn thấy Tần Ngạo thảm hại, cậu cũng muốn đúng không? Cảm giác sống như La Thư Nhu ngày trước, sa đọa, nhưng tự do, cuồng loạn nhưng say mê. Cậu có muốn thử không?”
Ở câu này, hắn nói rất nhanh, thanh âm dồn dập như mỗi câu chữ đều đang dồn cô đến chân tường.
La Thư Nhu.
La Thư Nhu.
La Thư Nhu.
La Thư Anh muốn hét lên cái tên này, nhưng cổ họng đắng nghẹn, bất lực chảy nước mắt. Cuối cùng cũng có thể khóc, khóc cho cái chết của chị gái cô, khóc cho cả chính cô. Suốt cả khoảng thời gian phiên tòa diễn ra ban nãy, La Thư Anh cũng giống như vô số người ngoài cuộc khác, đến phút cuối mới biết được những bí mật, những sự việc xảy ra trong góc tối, cô bất ngờ, kinh ngạc, cô uất ức, đau đớn, và cô nhục nhã.
Cô đã làm gì khi La Thư Nhu lên kế hoạch tự kết thúc đời mình để đổi lại mạng sống cho cô.
Cô đã làm gì khi thay chị gái bước vào Tần gia.
Cô đã làm gì khi ở cạnh Tần Ngạo.
Và, đã làm gì khi trở về bên Triệu Minh.
Trước đây, cô là kẻ ngu ngốc. Bây giờ, lại là kẻ tàn phế. Trong bóng tối, La Thư Anh cười vô cùng lạnh lẽo, lại cũng vô cùng ngông cuồng, giống như nụ cười của La Thư Nhu năm xưa. Đầu dây bên kia, người đàn ông tiếp tục lên tiếng.
“Kem Dâu. Trở thành người phụ nữ của tôi. Ở bên cạnh tôi. Đổi lại, tôi sẽ cho cậu biết thế giới này đang chuyển động theo cách nào. Tôi sẽ cho cậu thấy hạnh phúc của một bà hoàng. Chứ không phải là kẻ ngu ngốc. Tin tôi.”
Điện thoại đột nhiên ngắt kết nối, người đàn ông chỉ còn nghe những tiếng tút tút ngân dài, La Thư Anh chủ động tắt máy.
Một lúc lâu sau, điện thoại trong tay hắn lại rung nhẹ, màn hình báo tin nhắn đến, là tin nhắn của La Thư Anh. Chỉ có hai chữ, giống như hai chữ Triệu Minh đã nói với La Thư Nhu vào một ngày của bốn năm: “Thành giao.”
Như thể La Thư Anh viết mà không hề suy nghĩ, nhưng đồng thời cũng như thể hiện một ý định vô cùng rõ ràng, chắc chắn.
Khóe môi hắn cong lên kênh kiệu. “Triệu Minh, anh có thể ngờ đến loại tình huống này không?”
Cô gái mà anh luôn quá bảo vệ, cô gái mà anh luôn cho rằng quá mong manh, không đủ sức để vươn ra bên ngoài ấy, thật ra cũng có đủ quyền năng đặt ra một bàn cờ giống như anh.
Bốn năm trước, là ván cờ của Triệu Minh và La Thư Nhu.
Bây giờ, là đến lượt chơi của hắn cùng La Thư Anh.
La Thư Anh rồi sẽ không phải là cô bé ngốc nghếch chậm chạp trong quá khứ, cũng không phải người con gái đơn giản vô tư bốn năm trước, và càng không phải người phụ nữ tàn phế nhiều tổn thương của hiện tại.
La Thư Anh rồi sẽ thành bà hoàng của ZED, là bông hoa đẹp nhất trên đời này.
Hắn chắc chắn.