Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 4 - Chương 4

trước
tiếp

Mày có tự cảm thấy mày rất vênh váo không?

Vốn là lúc Tưởng Hàn la hét nói muốn đi trêu chọc cô bé, Thẩm Quyện cũng là thuận miệng lên tiếng, kỳ thật cậu căn bản không nghĩ rằng sẽ chạm mặt lần nữa.

Người ta rõ ràng chính là tùy tiện xem thôi, không biết hai kẻ đần kia đang vui vẻ nhiệt tình cái gì, còn cùng cậu đánh cược xem lúc nào thì tiểu tiên nữ này lại đến, cô cuối cùng muốn xăm cái gì.

Kết quả không nghĩ tới, ngày hôm nay còn chưa qua, buổi tối liền gặp được rồi.

Hơn nữa cô gái này cũng không biết là lá gan to hay là thật sự định đem thái độ sống “Tùy tiện đi” của cô thực thi triệt để đến cùng, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy đối phương là một đám sáu bảy đứa con trai cả người tràn ngập “Ta là đến đánh nhau” hùng hùng hổ hổ đi tới, cô còn ngồi xổm ở đằng kia hồn nhiên mà ăn quên mình, ăn kiên trì, vừa ăn hình như còn vừa có chút ý tứ xem bọn họ làm trò hề.

Thậm chí lúc Trần Tử Hạo giáp mặt nhìn cô, cô còn nồng nhiệt cùng người ta đối mắt.

Bệnh cái lông gì vậy.

Trần Tử Hạo là con người gì Thẩm Quyện cũng ít nhiều hiểu rõ một chút, đến trường đại khái cũng chỉ là vì nhiệm vụ chứ không phải để học, đi thuê phòng đơn khách sạn, buổi sáng buổi chiều ra vào không cùng một cô, mỗi ngày cứ lăn lộn như vậy, đem toàn bộ chút sức lực cuối cùng tiêu pha vào thời thanh xuân rẻ rúng của hắn.

Thẩm Quyện cảm thấy mình tuy chưa tính là thiếu niên tốt hay sứ giả chính nghĩa gì đó, nhưng tốt xấu gì cô gái này cũng có duyên gặp mặt một lần, không giúp đỡ thì thật không có đạo lý.

Cũng may hứng thú của Trần Tử Hạo đối với cậu lớn hơn hứng thú với em gái xinh đẹp, hơn nữa lúc này đang so đo đối đầu, đằng sau còn có một đám huynh đệ nhìn xem, hắn liền xem những lời này như là một dấu hiệu khiêu khích.

Thẻ đỏ thứ nhất, trị số phẫn nộ của BOSS quân địch tăng lên mười điểm.

Trần Tử Hạo trầm mặc một lúc, không nói chuyện.

Hắn đối với Thẩm Quyện thật ra cũng có chút cố kị.

Trường kĩ thuật Trần Tử Hạo học lúc trước đối diện với trường học của Thẩm Quyện, Thập Tứ trung, khi đó là trường sơ trung của Thẩm Quyện, hai người chạm mặt mấy lần, rất nhiều chuyện, Trần Tử Hạo có nghe nói qua, lúc ấy hắn không cho là đúng, một thằng nhãi sơ nhị, có thể trâu bò được bao nhiêu.

Mãi đến sau này khi hắn tận mắt nhìn thấy một lần, tiểu thiếu niên khi đó vóc dáng còn chưa cao to, túm lấy cổ áo người cao hơn cậu ta một cái đầu, một đường kéo vào hẻm nhỏ, phịch một tiếng ném tới thùng rác bằng sắt.

Thùng rác từng cái đổ xuống, rầm rập lăn thật xa ra ngoài, một đống lớn túi nhựa rơi vãi ra.

Người nọ rên rỉ. Nhỏ giọng kêu than câu gì đó, Thẩm Quyện cười lạnh một tiếng.

Lạnh đến tận xương tủy, mang theo lệ khí âm trầm lại bén nhọn.

Về sau Thẩm Quyện lại gây chuyện, nghe nói thiếu chút nữa là đã đánh người ta thành người thực vật, bởi vì trong nhà có tiền, vì vậy giải quyết ổn thỏa, rất nhiều người bán tín bán nghi, Trần Tử Hạo mới tin là thật.

Chuyện ngày hôm nay vốn chẳng có nửa điểm quan hệ với hắn, chính là huynh đệ hắn mới quen cùng với người bên Thẩm Quyện nảy sinh xung đột, trước khi đến hắn không biết, căn bản cũng không nghĩ tới Thẩm Quyện sẽ đến, nếu như hắn biết rõ, Trần Tử Hạo có lẽ sẽ không đến hỗ trợ việc này đâu.

Trần Tử Hạo ngậm lấy điếu thuốc nhìn cậu, cười một tiếng: “Thế nào, Quyện gia hôm nay rảnh rỗi như vậy, đến ra mặt cho huynh đệ?”

Ngữ khí khá lịch sự.

Quả thực hắn không muốn gây chuyện.

Lão đại bình thường đều sẽ cân nhắc nhiều lắm đấy, Trần Tử Hạo với tư cách là đại ca hung ác, mạch suy nghĩ đương nhiên cũng chín khúc mười tám ngoặt, hai giây này thực chất hắn đang điên cuồng cấp tốc cân nhắc giữa “Làm sao đây, bây giờ giả bộ uy hiếp cho xong sao” cùng “Hay vẫn là rút lui triệt để luôn đi”, không đợi hắn lựa chọn xong, đã nhìn thấy Thẩm Quyện chỉ một cái vào cửa 7-11, bình tĩnh nói: “Không phải, tôi đến mua chai nước.”

“…”

Trần Tử Hạo mờ mịt trong nháy mắt, không rõ là cái gì làm cho vị lão đại có vô số truyền kỳ này giờ lại trông Phật như vậy.

Đoán chừng cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn mờ mịt, an tĩnh vài giây, sau lưng Thẩm Quyện, cây lau nhà số hai phát to một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế: “Bố! Sao người lại cự tuyệt chuyện của con chứ!!”

Lâm Ngữ Kinh cắn miếng bánh cá, nhịn không được cười đưa mắt lên nhìn, muốn nhìn một chút biểu cảm của cây lau nhà số hai khi nói xong lời này.

Kết quả cái gì cũng không thấy, Thẩm Quyện rất cao, vì khoảng cách quá gần, đứng ở trước mặt cô làm phân nửa tầm mắt của cô đều bị che khuất, hơn nữa cô ngồi, cậu đứng, từ góc độ này chân cậu thoạt nhìn càng dài, bờ mông…

Lâm Ngữ Kinh thưởng thức bờ mông của cậu trai giang hồ trong chốc lát, một bên ăn hết miếng bánh cá, đâm que trúc nhỏ vào ly giấy một cái, đâm vào khoảng không.

Cúi đầu nhìn, đã ăn xong, chỉ còn lại một chút nước canh.

Cô vẫn chưa thỏa mãn thở dài, thả ly giấy xuống bậc thang bên cạnh, lại cầm cơm nắm lên, bắt đầu lột bao bì.

Túi bọc trong suốt bằng nhựa plastic, bóc ra có âm thanh róc róc, không chút kiêng kị lớn lối càn quấy bầu không khí giương cung bạt kiếm này.

Thẩm Quyện quay đầu, rủ mắt nhìn cô một cái.

Lâm Ngữ Kinh không phát hiện, cúi đầu nghiêm túc lại chuyên chú cùng bọc cơm nắm đấu chọi, cái đồ chơi này còn dính rất chặt.

Lúc cuối cùng cũng xé được vỏ bọc, cô nghe thấy Thẩm Quyện nói: “Tôi có hơi mệt, ”

Thiếu niên thanh âm nhạt nhẽo, mang theo một chút giọng mũi, lộ ngay vẻ suy nhược miễn cưỡng, “Vì vậy hành động nhanh lên đi, cùng xông lên hết đi, giải quyết xong trở về ngủ, ngày kia đi học rồi, mai tôi phải bổ sung bài tập.”

Trần Tử Hạo: “…”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Mọi người: “…”

Yên tĩnh quỷ dị.

Bạn nghe đi, đây chính là cái gì mà ngữ khí thiếu đòn, lời nói thiếu đòn gì gì đó đấy.

Lâm Ngữ Kinh không nhìn thấy biểu cảm của những người khác là gì, dù sao cô là sợ tới mức tay run lên, cơm nắm vừa xé mở bọc “bẹp” một phát rơi xuống đất.

Không đúng, đây rốt cuộc là một cậu trai giang hồ như thế nào?

Thế này cũng quá vênh váo* rồi.

Thì ra ngài vẫn còn phải học sao?

Ngài còn có thể nộp bài tập nữa à?

Chủ nhiệm lớp của cậu ta nhất định rất vui mừng, cái người này trong lúc đang đi chợ đánh nhau cấp bách thế này, vậy mà còn nhớ kỹ phải rút ra thời gian hai ngày cuối của kì nghỉ hè để bổ sung bài tập.

Đại ca hung ác ngược lại là vẫn rất bình thản giữ nguyên không lên tiếng, có điều sau lưng hắn có người không nhịn được rồi, Lâm Ngữ Kinh cũng hiểu được cái người Thẩm Quyện này xác thực cần ăn đòn, hoàn toàn không coi người ta là cái gì, trong giọng nói đều là “Bọn người ngu đần này làm lãng phí thời gian ngủ của lão tử”, khiến thái độ của hội đồng trở nên vô cùng không đoan chính.

Người nọ đi tới trước vài bước, cao hơn Thẩm Quyện nửa cái đầu, thoạt nhìn rất cường tráng, mặc áo ba lỗ màu đen cùng quần đùi thể thao, lộ ra bắp chân rắn chắc, ánh mắt rất nguy hiểm.

“Mày thật trâu bò nha,” anh bắp chân khí thế bức người, “Hạo ca gọi mày một tiếng là cho mày mặt mũi, mày lại thật sự coi mình là gia (ông nội) rồi hả? Quyện gia? Con mẹ nó mày có tự cảm thấy mày rất vênh váo* không… ”

Thẩm Quyện đi về phía trước một bước, nện một quyền vào bụng hắn.

Ra tay rất nặng, Lâm Ngữ Kinh nghe thấy được tiếng cơ thể va chạm nặng nề.

Anh bắp chân còn chưa nói dứt lời đã trực tiếp bị cắt đứt, nôn ọe một tiếng, khom gập người xuống, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quyện một tay cầm lấy đầu hắn mạnh mẽ ấn xuống đất, đầu gối húc lên, bịch bịch một tiếng mà dộng vào, dùng gương mặt đó nhiệt tình mà hôn vào xương bánh chè của hắn, tay kia lại dộng một quyền vào dạ dày hắn.

Anh bắp chân kêu cũng không ra tiếng, Thẩm Quyện lần nữa túm lấy tóc hắn lôi lên, hắn bị ép phải ngẩng đầu, máu mũi tí tách rơi xuống, đỏ mắt nhìn chằm chằm cậu.

Miệng há rồi lại há, tựa hồ muốn nói chuyện.

Thẩm Quyện hất đầu hắn ra, một cước đá vào đầu gối hắn, anh bắp chân bị đạp trúng lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới đứng vững, chân sau mềm nhũn lại bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Không ai nói chuyện, ngay cả Lâm Ngữ Kinh cũng không kịp phản ứng.

Anh bắp chân một thân cơ thịt phảng phất như bị nhồi đầy dầu nhớt, người quỳ trên mặt đất, một tay trực tiếp chống đất, bụm lấy dạ dày co rút nôn ọe, nước chua dâng lên không ngừng, nhưng cái gì cũng không nhổ ra.

Thẩm Quyện rủ mắt, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn, cong môi cười cười: “Quyện gia đúng là rất vênh váo*.”

(*) Nguyên văn của những từ đánh dấu * này là 屌 (diǎo): Một từ rất tục, không biết thay bằng từ gì nên mình biến đổi thành từ tương tự dựa theo ngữ cảnh.

*

Anh bắp chân đại khái cũng coi là nhân vật lớn thứ nhì trong cánh quân địch, cuối cùng hắn lại bị đánh một trận, đối phượng cảm thấy nhục nhã triệt để mười phần, thế là sôi trào, cùng với đủ loại lời mắng chửi bắt đầu xông lên.

Cây lau nhà số hai giương nanh múa vuốt phốc một cái xuất hiện, đuôi sam bẩn bay bay trên không trung cảm giác vô cùng có tiết tấu, vừa gầm thét vừa giương ra một cú đấm xinh đẹp: “Chuyện của lão tử lão tử tự mình giải quyết, con mẹ mày đấy! Đến đây! Tất cả đến đánh tao đi! Đánh chết tao này!!!”

“…”

Sao Lâm Ngữ Kinh lại cảm thấy thiếu niên bất lương lúc này đang có ý gì đó nhỉ.

Cơm nắm vừa mới rơi xuống đất rồi, cô dùng vỏ bọc lấy nhặt lên định đi bỏ vào thùng rác, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy bên trong cửa hàng tiện lợi 7-11, phía sau cửa kính, chị nhân viên thu ngân đang bối rối mà cúp điện thoại, mấy nhân viên trong cửa hàng tụ tập lại một chỗ, đều đang nhìn qua phía này.

Cô dừng một chút, đang do dự giữa “Lén lút chạy đi một mình” và “Nói cho bọn họ biết một tiếng”, nghĩ vài giây, vẫn là giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo tay áo thiếu niên đứng trước mặt cô.

Thẩm Quyện vốn đang ở bên cạnh xem kịch đến say sưa đấy, người bên bọn cậu tuy ít, nhưng chỉ cần Tưởng Hàn thôi là đủ đánh được rồi, đối phương lại còn bị phế đi một người còn đang nằm rạp trên đất nôn kìa, vì vậy có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Lại nhìn xuống đồng hồ, mười giờ hơn.

Cậu đang chuẩn bị vụng trộm chuồn về nhà tắm rửa rồi ngủ, chợt cảm nhận từ sau ống tay áo truyền đến một chút sức kéo rất nhỏ.

Thẩm Quyện quay đầu lại, hạ mắt nhìn tay áo của mình.

Bị hai ngón tay nắm lấy, nho nhỏ trăng trắng, móng tay được gọt giũa tròn trịa mà sạch sẽ, đầu ngón có một phần móng trắng nõn như trăng rằm, xa hơn phía sau là ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh cùng một đoạn cổ tay trắng như có thể xuyên thấu qua.

Cậu nâng nâng mi mắt, ánh mắt di chuyển lên nhìn cô gái kéo tay áo cậu, nhướng mày, tỏ vẻ nghi vấn.

Lâm Ngữ Kinh buông lỏng tay, chỉ chỉ nhân viên thu ngân bên trong cửa hàng tiện lợi, thấp giọng nói: “Hình như tôi vừa nhìn thấy chị ấy báo cảnh sát.”

Bên kia đang kịch liệt mà vật lộn với nhau, tạp âm rất lớn, Thẩm Quyện không nghe rõ, nhíu nhíu mày cúi người xuống, đầu sát vào một chút: “Hả?”

Lâm Ngữ Kinh cũng phối hợp bước tới phía trước thò thò đầu, đi đến bên tai cậu lặp lại: “Vừa rồi chị gái kia hình như đã báo cảnh sát.”

Thẩm Quyện ngửi thấy một chút hương vị non nớt ngòn ngọt mà thanh thanh đạm đạm, như là buổi chiều trong hậu hoa viên hương hoa hỗn tạp xuất hiện bánh trái cây cùng sữa bò ngọt ngào.

Cậu mặt không đổi sắc nghiêng nghiêng đầu, kéo ra một chút khoảng cách, đứng thẳng dậy: “Vậy đi thôi.”

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, cùng đứng lên theo: “A?”

“Không phải báo cảnh sát sao.” Thẩm Quyện ngáp một cái, đi vào phía trong 7-11.

Lâm Ngữ Kinh trầm mặc hai giây, thật sự nhịn không được: “Sao cậu còn chưa tỉnh ngủ.”

Đinh đông một tiếng, cửa thủy tinh cảm ứng mở ra, Thẩm Quyện nhìn cô một cái, hướng về phía đồng hồ treo tường hất hất cằm: “Mười giờ rưỡi, thời gian ngủ tốt nhất.”

“…”

Không ngờ đó còn là một anh trai giang hồ dưỡng sinh.

Lâm Ngữ Kinh liếc mắt, nhìn Thẩm Quyện bình thản đi một vòng quanh tủ lạnh trước cái nhìn chăm chú sợ sệt của chị nhân viên cửa hàng, ôm một túi cơm nắm, tiện thể lấy tiếp, cậu quả thật vẫn là mua chai nước.

Trở lại còn cầm một túi khăn ướt, tính tiền, sau đó lúc chị nhân viên cửa hàng đem túi cơm bỏ vào lò vi sóng hâm nóng thì xé mở túi khăn ướt, rút ra một tờ, dựa vào trước quầy thu ngân chậm rãi mà lau tay.

Đại khái là bởi vì cậu vừa mới đánh tên bắp chân.

Thân hình thiếu niên thon dài gầy, biếng nhác đứng dựa vào quầy thu ngân, bộ dạng yên tĩnh lại chăm chú không có nửa điểm giống với người vừa mới tàn nhẫn nện vào đầu gối đối phương, tay rất đẹp, dưới ánh đèn cửa hàng tiện lợi lộ rõ vẻ trắng lạnh, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhàn nhạt.

Cậu cúi đầu, mũi rất cao, trán từ trên rủ xuống như thế, che nửa đôi mắt đen nhánh hẹp dài, lông mi không tính là rất dài, nhưng lại vô cùng dày đặc, phần mi ở đuôi mắt nhếch lên, loại mắt lạnh lùng lại đa tình.

Lâm Ngữ Kinh nhìn thoáng qua chị nhân viên cửa hàng rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng lại nhịn không được một mực vụng trộm nhìn cậu, nội tâm “gào” một tiếng.

Chỉ gương mặt này, chưa nói tới trước đây, về sau nhất định sẽ gây tai họa cho biết bao tiểu cô nương đấy.

Lò vi-ba lô “đinh đông” một tiếng, động tác Thẩm Quyện cũng dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn xem nhân viên thu ngân của cửa hàng.

Chị gái nhân viên còn đang nhìn cậu, sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, đỏ mặt vội vàng chuyển ánh mắt, mở lò vi-ba ra, dùng khăn giấy bao quanh cơm nắm lấy ra.

Thẩm Quyện nhận lấy nói cảm ơn, đem tờ khăn ướt ném vào thùng rác, quay người ra khỏi 7-11.

Lâm Ngữ Kinh đi theo cậu ra ngoài.

Gió đêm mát lạnh, hai người vượt qua cửa ra vào nơi một đám đánh đánh giết giết, hai thiếu niên nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường phạm tội, đi ra đến đầu phố, Lâm Ngữ Kinh dừng bước, quay đầu nhìn lướt qua, loáng thoáng như trông thấy thân ảnh các chú cảnh sát.

Trời giáng chính nghĩa, thiếu niên bất lương như chim thú tản ra.

Cô quay đầu: “Cậu thật sự không lo cho bạn của cậu à.”

Cứ như vậy chuồn đi, cậu còn có muốn làm đại ca giang hồ được tín phục không vậy.

Thẩm Quyện “Ừ” một tiếng, không quay đầu nhìn lại, đưa cơm nắm trong tay cho cô.

Thiếu niên xinh đẹp tay cầm cơm nắm chìa đến trước mặt cô, Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, chớp mắt hai cái: “Hả?”

“Cái vừa nãy không phải rơi rồi sao.” Thẩm Quyện nói.

Hết chương 4.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“Quyện gia đúng là rất vênh váo đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.