Linh Vận bụm miệng lắc đầu, khóc huhu: “Dù sao em quyết định rồi, sau này sẽ cách xa anh một chút.”
Ninh Tự Hàn nói đùa: “Thế phải giữ khoảng cách bao nhiêu?”
Linh Vận nghĩ ngợi, dùng tay ra dấu, “Như thế nào cũng phải cách một cánh tay.”
Ninh Tự Hàn thản nhiên đưa tay xoa đầu cô, “Được.”
Linh Vận kinh ngạc nhìn anh, dù sao cách cô một cánh tay, anh còn có thể vò đầu cô?
Phát hiện đối phương nhìn cô cười xấu xa, theo bản năng cô lại che miệng, “Anh ỷ cánh tay dài bắt nạt em, anh nhanh cách xa ra, phải một cánh tay dài mới được.”
Ninh Tự Hàn lùi về sau một bước, vô cùng cưng chiều nói: “Được, nghe em.”
Hai người đến nhà ăn ăn cơm, sau khi ngồi xuống, Ninh Tự Hàn cố ý hỏi cô: “Cái bàn này không tới một cánh tay, nếu không chúng ta đổi thành hai cái bàn?”
Linh Vận ra sức lườm anh một cái: “Vậy anh đi đi.”
Ninh Tự Hàn nén cười trong lòng, nghĩ tới ban đêm không biết cô nhóc sẽ làm sao với anh đây?
Lẽ nào thực sự không còn hôn được nữa?
Ăn xong lại đến lớp tự học một hồi, lúc sắp đến 9 giờ, Linh Vận về ký túc xá thu dọn ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, dù gì hôm qua cô cũng đã ở đó một ngày, không cần thiết phải ngượng ngùng nữa, cứ thoải mái qua ở đi.
Linh Vận xách hai túi đồ lớn xuống lầu, Ninh Tự Hàn vừa thấy cô xuống đã nhận lấy, hai người ra khỏi trường gọi xe.
Từ đầu đến cuối Linh Vận vẫn giữ khoảng cách tầm một mét với Ninh Tự Hàn, đợi taxi dừng lại cô liền chạy lên phía trước mở cửa lên xe.
Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ có thể ra đằng sau mở cửa ngồi một mình.
Mãi khi về đến nhà, Linh Vận vẫn là trạng thái cảnh giác, Ninh Tự Hàn đặc biệt không nói nên lời, “Em yên tâm đi, chỉ cần em không biểu hiện muốn…”
Mặc dù ngữ khí nam sinh là mây trôi nước chảy, thế nhưng khóe miệng lại cong lên cười xấu xa là có ý gì?
Linh Vận “hừ” một tiếng với anh, “Muốn gì hả?”
Ninh Tự Hàn nhướng mày, “Em biết rõ, nếu em không muốn, anh chắc chắn sẽ không chạm vào em.”
Linh Vận á khẩu.
Cô nổi nóng, “Anh còn nói nữa!”
Ninh Tự Hàn giơ tay đầu hàng: “Được, anh không nói.”
Linh Vận tự mình mang hai túi đồ lớn lên lầu, trước khi lên giường còn khóa trái cửa phòng.
Tối hôm nay cô cũng không tiếp tục xuống dưới lầu, cũng không gặp anh nữa.
Xem anh làm chuyện xấu như thế nào!
Sau khi Linh Vận tắm xong thì thay một cái váy ngủ, hơi dài hơn đùi một chút, trước ngực vẽ bé heo Peppa, tóc gội xong vừa mới sấy khô, trên đầu cài kẹp tóc dựng hai tai nhỏ.
Đây là cách ăn mặc thường ngày của Linh Vận.
Cô nằm nhoài trên giường tán gẫu vài câu với Tôn Cẩn Nặc, đang muốn dừng chơi game để đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa vài tiếng.
Cô cất lời: “Có chuyện gì?”
Hôm nay điều hòa không khí giống như không mát lắm, trong phòng hơi nóng, cô lấy tay phẩy phẩy gió.
Nghe thấy người ngoài cửa nói: “Anh vừa ép ít nước dưa hấu, em uống không?”
Linh Vận: “…”
Nghĩ đến nước dưa hấu ngọt lạnh ngon miệng, cô nuốt nước miếng, nhưng vẫn từ chối: “Không uống.”
Tối hôm nay cô nói sẽ không ra khỏi cái cửa này, nếu không không biết anh còn định bắt nạt cô như thế nào đâu.
Nghe thấy Ninh Tự Hàn mang theo chút xúi giục: “Thực sự rất ngọt, vừa mới ép, còn rất tươi.”
Linh Vận liếm bờ môi khô cằn của mình, có điều cô vẫn cắn răng nói: “Không uống, không uống là không uống.”
Ninh Tự Hàn “ồ” một tiếng, yên lặng vài giây rồi nói: “Điều hòa không khí hình như hỏng rồi, em chịu đựng tí nhé, ngày mai anh tìm người tới sửa.”
Linh Vận: “…”
Đơn thuần là muốn gây khó dễ cho cô à?
Rất nhanh cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Linh Vận lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, mới vừa rồi không cảm thấy nóng lắm, nhưng từ khi nghe anh nói điều hòa không khí hỏng bỗng nhiên nóng không chịu nổi.
Không đúng, là nghe anh nói nước dưa hấu sau đó nóng không chịu nổi.
Linh Vận lại chịu đựng mười mấy phút, trên trán và mũi đều xuất hiện mồ hôi, cô từ trên giường bò dậy, chân còn chưa chạm đất thì lại nghe anh ở bên ngoài nói: “Anh đặt trong tủ lạnh, em muốn uống bất cứ lúc nào cũng có thể lấy.”
Linh Vận: “…”
Cô tức giận đi đến cửa, “ồ” một tiếng kéo cửa ra, chống nạnh trừng mắt chất vấn Ninh Tự Hàn: “Có phải anh cố tình đối nghịch với em phải không?”
Trên đầu cô đeo hai cái tai thật đặc sắc, trước ngực còn có bé heo Peppa, Ninh Tự Hàn không nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm đặt bên môi ho khan một tiếng, che ý cười nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Linh Vận thuận theo tầm mắt của anh, theo bản năng che lấy ngực.
Trước kia không cảm thấy bé heo Peppa có cái gì, sao hôm nay lại có cảm giác ấu trĩ thế này?
Ninh Tự Hàn vừa đi xuống lầu vừa nói: “Rất đáng yêu.” Anh lại quay đầu liếc mắt nhìn một cái, cố tình lặp lại lần nữa: “Thực sự rất đáng yêu.”
Linh Vận tức giận mang dép lê đi xuống dưới lầu, đến phòng bếp mở tủ lạnh tìm nước dưa hấu, uống một ngụm, quả nhiên buốt buốt lành lạnh miệng vừa nuốt xuống toàn thân thoải mái.
Ninh Tự Hàn cùng đến phòng bếp với cô, nói: “Nếu em thích uống nước trái cây khác, ngày mai anh lại mua.”
Anh ngừng một chút rồi nói, “Mua cho anh ít quả đào luôn.”
Linh Vận khó hiểu nhìn anh: “Vì sao anh lại thích quả đào như vậy?”
Ninh Tự Hàn không vui “hừ” một tiếng: “Cái này phải hỏi anh của em!”
Linh Vận cau mày, “Nhưng em nhớ đã mua cho anh rất nhiều rồi.”
“Em nhớ tối ngày ấy năm ngoái đi ăn cơm, em đã mua rất nhiều hoa quả, anh em dị ứng đào, nên những trái đào kia…”
Nói đến phía sau hơi xấu hổ, có điều cô vẫn nói ra, chỉ là giọng hơi nhỏ, “Những trái đào kia chính là mua cho anh, anh không ăn được sao?”
Nói đến việc này Ninh Tự Hàn bắt đầu tức giận, “Linh Tu thấy anh xách hoa quả về, lúc ấy liền đem đào cầm đi tặng người.”
Linh Vận cau mày: “Đưa người nào?”
Ninh Tự Hàn: “Không rõ.”
Linh Vận “a” một tiếng, nhớ lại, “Em nói làm sao em mua đào cho anh Tôn Cẩn Nặc lập tức có đào ăn, chắc chắn là anh hai của em đều đưa cho cô ấy.”
Khuôn mặt nhỏ của cô trở nên ửng hồng, tức giận nói: “Anh hai cũng quá xấu xa rồi, hừ!”
Linh Vận bỗng nhớ ra một chuyện bất thường, “Có phải anh cũng mua cho em xoài đúng không?”
Ninh Tự Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cũng bị Linh Tu đưa đi.”
Linh Vận cắn môi nắm chặt nắm đấm nhỏ, “Anh hai thật quá đáng.”
Ninh Tự Hàn chợt nhớ tới một số chuyện.
Năm ngoái anh giả làm bạn trai cô, hai người đi ăn cơm, rõ ràng khi tách ra đã hẹn hôm sau đi dạo phố, thế nhưng cô nhóc lại thả anh bồ câu*.
(*Ở đây ý chỉ leo cây.)
Trước đó anh tưởng liên quan đến Đọan Tinh Vũ, nói thế nào cũng coi như cô nhóc lưu luyến tình cảm, cô không buông bỏ được cũng là chuyện rất tự nhiên.
Nhưng sau khi có quan hệ thân thiết với nhau và phân tích thấy được, cảm thấy Linh Vận không quá để ý Đoạn Tinh Vũ, điều này khiến trong lòng anh thực sự vui vẻ một lúc.
Có điều cũng càng thêm khó hiểu việc vì sao lại thả anh bồ câu.
Nếu Linh Vận thật sự có công việc, thì sau đó sẽ không đến nỗi một tin nhắn hay cuộc gọi cũng không có.
Nghĩ đến đây, Ninh Tự Hàn nói: “Bé Linh, hỏi em một chuyện.”
Nhìn dáng vẻ anh đàng hoàng nghiêm túc, Linh Vận hơi chột dạ, “Chuyện gì?”
Ninh Tự Hàn: “Năm ngoái lớp các em họp lớp, khi chúng ta tách ra rõ ràng đã hẹn ngày mai cùng ra ngoài, vì sao lại thả anh bồ câu?”
Linh Vận: “…”
Vấn đề này nha, nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản, cô đưa tay gãi gãi đầu, nhưng cũng xấu hổ khi nói ra.
Nhỡ đâu ban đầu anh không có suy nghĩ đó, cô nhắc đến, anh bỗng nhiên chú ý tới vấn đề chiều cao thì tính sao bây giờ?
Đoạn Tinh Vũ mới 1m75 đã ghét bỏ cô thấp, hôm trước xác định quan hệ hôm sau lại tìm bạn gái, nhưng mà Ninh Tự Hàn còn cao hơn cô ba mươi centimet cơ.
Nhưng việc này dù không nói cũng phải bày ra ánh sáng, Linh Vận do dự một hồi, thấy ánh mắt nam sinh trong veo, miệng không nhịn được nói: “Việc này, anh có thể thấy được.”
Ninh Tự Hàn cau mày một cái, “Anh thấy cái gì?”
Linh Vận ngẩng đầu nhìn anh, đứng dậy nhón chân, dùng tay so sánh chiều cao của hai người, giọng vô cùng nhỏ hỏi: “Anh không cảm thấy em thấp sao?”
Thấp à?
Ninh Tự Hàn cúi đầu nhìn Linh Vận, hình như là rất thấp, im lặng vài giây, bỗng nhiên anh khom lưng một tay nâng hai chân cô lên, tay trái chống đến đỡ lấy rồi đặt cô lên vai mình.
Linh Vận thình lình bay lên không “a” một tiếng, giây tiếp theo đã vững vàng ngồi trên bờ vai nam sinh, cô nhanh chóng duỗi tay vịn chặt vách tường bên cạnh, cúi đầu vừa hoảng vừa sợ nhìn Ninh Tự Hàn.
Ninh Tự Hàn ngửa đầu nhìn cô, “Thế này thì sao?”
Linh Vận sợ ngã xuống, sốt ruột la to: “Anh thả em xuống mau lên, em ngã mất.”
Ninh Tự Hàn: “Em ngồi yên đừng nhúc nhích, không ngã được.”
Một tay Linh Vận nắm lấy tay anh, một tay vịn đầu anh bình tĩnh vài giây, hình như thực sự không ngã được.
Bắt đầu chầm chậm tìm nhìn bốn phía, khoát tay đã có thể đến nóc phòng, đây là lần đầu tiên cô ngồi nơi cao như thế này.
Cô đưa tay kiểm tra khoảng cách, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Anh xem, em có thể đụng đến đèn thủy tinh.”
Ninh Tự Hàn vịn lưng cô đi về phía trước hai bước, Linh Vận hoàn toàn sờ đến đèn phiến, “Anh Ninh Tự, anh nói xem sau này chúng ta không cần mua cái thang phải không?”
Sau này làm vệ sinh cũng có thể trực tiếp ngồi trên vai nam sinh, khẽ vươn tay đã có thể chạm đến đèn.
Ninh Tự Hàn: “Dù sao vị trí cao như vậy anh cũng với không tới, em không chê phiền phức là được.”
Linh Vận đá đá chân nhỏ, nhìn anh cười ngây ngô: “Em cũng với tay đến vị trí anh không với tới, thật tốt, a a a, không khí cũng không giống nhau, thế này còn cao hơn Diêu Minh sao?”
“Em cũng hô hấp được bầu không khí ở hai mét mười tám.”
Ninh Tự Hàn mang cô đi quanh một vòng trong phòng, cuối cùng đi đến ban công, Linh Vận ngồi trên vai anh nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, cả thành phố đều bao phủ bởi ánh đèn neon lấp lánh một vùng, cô không kìm được cảm thán: “Bên ngoài thật đẹp.”
Dẫu sao cũng là lần đầu tiên thực hiện động tác ngồi ở vị trí độ khó cao thế này, Ninh Tự Hàn kiên trì mấy phút sau đó sợ tay mình mềm làm ngã Linh Vận, nhanh chóng đi đến ghế sofa thả cô xuống.
Chờ Linh Vận đứng ngay ngắn, Ninh Tự Hàn ôm lấy lưng cô, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cặp mắt nam sinh sâu xa, ánh mắt trong veo, khi Linh Vận nhìn như vậy luôn cảm thấy sâu không thấy đáy, hơi ngại ngùng nói: “Anh cũng không sợ quẳng em xuống.”
Ninh Tự Hàn cúi đầu hôn trán cô: “Em tin tưởng anh, anh cũng sẽ không quẳng em xuống.”
“Thế nhưng,” Linh Vận vẫn không nhịn được lo lắng, “Em vẫn cảm thấy mình thật thấp, anh xem một tay anh cũng có thể ôm lấy em.”
Ninh Tự Hàn hỏi lại: “Không tốt sao?”
“Anh xem em là đứa trẻ yêu thương cả một đời.”
Lời nói này, trong lòng Linh Vận ấm áp, hai tay che tai làm nũng: “Anh nói cái gì thế, em không nghe được.”
Ninh Tự Hàn cầm tay trái cô bỏ xuống, ghé sát vào tai cô cố ý nói: “Thực sự không nghe thấy?”
“Vậy thì anh lặp lại lần nữa…”
Tác giả có lời muốn nói: cách nhấc lên hôn hôn ưa thích.