Thiếu phu nhân Đường gia – Phù Hiểu hôm nay rất bận, vừa sáng sớm đã để đầu bếp bận thứ này thứ nọ, bản thân cô không làm việc cũng không theo ông xã ra ngoài, nguyên nhân là vì lát nữa sẽ có khách quý đến thăm.
“Mẹ, mẹ, là ai đến vậy?” Hai đứa nhóc đang trong kỳ nghỉ hè hào hứng hỏi mẹ mình.
“Là Hạo Hạo và Duyệt Duyệt đến, các con mau đi tắm rửa thay quần áo đi.”
“Là ai ạ.”
“Các con không nhớ sao? Cũng đúng, lần trước gặp các con vẫn còn nhỏ.” Phù Hiểu cười cười, cả nhà Thương Tịnh mãi vẫn chưa về Bắc Kinh, cô cũng là mỗi năm gặp được họ một lần, nhưng mà sau này sẽ có thể thường xuyên gặp rồi, bởi vì Cố Thùy Vũ đã chuyển về đây rồi, “lát nữa họ đến thì các con sẽ biết thôi, các con lại có thêm bạn chơi chung rồi.”
“Thật không ạ, là con trai hay con gái ạ?”
“Là một nam một nữ, họ là một cặp sinh đôi đấy.”
“Là sinh đôi sao!” Hai đứa trẻ đều cảm thấy kỳ lạ.
Đường Học Chính tắm xong bước ra, nghe được mẹ con họ đối đáp thì cười cười, “Họ cũng không giống nhau lắm, nhưng mà em gái trông rất xinh đẹp, anh trai mà cũng như vậy thì sau này sẽ không lấy được vợ mất.”
“Đúng vậy, cũng may là long phượng thai.” Phù Hiểu cũng đồng ý, “Sau này Duyệt Duyệt nhất định là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.”
“Vậy còn người con trai thì sao, cậu ấy đánh nhau có lợi hại không ạ?” Cậu con trai lảng tránh đối với chủ đề bé gái.
“Thử qua thì biết rồi, vừa lúc để cậu ta đến có thể luyện tập một chút.” Đường Học Chính cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi, thực sự là quân tử báo thù hai mươi năm vẫn chưa muộn.
Phù Hiểu vỗ anh một cái, sau đó lại xoay người nhìn về phía lầu hai, “Tiểu dưa hấu vẫn chưa dậy sao?”
“Cũng nghỉ hè rồi, để con bé ngủ nhiều một chút, ai bảo con bé giống em cơ chứ.” Đường Học Chính chọc ghẹo nói.
“Là chê em sao?” Phù Hiểu chau mày.
“Thích em còn không kịp nữa là.” Đường Học Chính hôn lên mặt cô.
Hai đứa con trai hiển nhiên đã nhìn quen rồi, họ bĩu môi, chạy lên lầu tắm.
Vừa qua 9 giờ, Đường Chấn Thiến ngủ đến mơ hồ, cô bé như nghe được có tiếng động ở lầu dưới, đột nhiên nhớ đến mẹ nói hôm nay có bạn nhỏ đến chơi, chẳng lẽ họ đến rồi sao? Cô bè vui mừng rời khỏi giường, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa, liền mặc chiếc đầm ngủ đáng yêu để chân trần chạy xuống.
Vừa mở cửa, lại nghe thấy hành lang có tiếng khóc của bé gái, cô nhìn kỹ lại, chỉ thấy một cô bé mặc chiếc đầm xinh xắn ngồi trên mặt đất khóc, cô bé vôi chạy qua đó, hỏi: “Em gái à, em sao vậy, có phải ngã trúng chỗ nào không?”
Cô bé kia giương khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, thấy Tiểu Dưa Hấu thì vừa khóc vừa cười, “Cậu chính là em gái đúng không? Tớ là Duyệt Duyệt, chúng ta cùng chơi có được không?”
“Được a,” Đường Chấn Thiến gật đầu, lại thấy tay cô bé kia đã sưng một mảnh lớn, “Aiza, tay cậu bị trầy rồi! Đến đây, tớ có băng kéo cá nhân đây.” Cô vội vã dìu cô bé kia dậy.
Cô bé—cũng chính là Cố Thành Duyệt vụng về đứng dậy, gạt nước mắt đi, “Cũng là tại Duyệt Duyệt quá ngốc rồi, Duyệt Duyệt thường bị vấp ngã.”
“Tớ cũng thường xuyên vấp ngã, tớ cũng rất ngốc.” Đường Chấn Thiến nghiêng đầu cười nói, “Tớ gọi là Đường Chấn Thiến, cậu có thể gọi tớ là tiểu dưa hấu.”
“Tiểu dưa hấu, ăn rất ngon a.” Cố Thành Duyệt nói xong, lập tức vẫy tay, “Em gái à, chị nói sai rồi, chị nói là nghe rất hay.”
Đường Chấn Thiến cười hihi, trong lòng nghĩ cậu ta còn gọi mình là em gái sao, cậu ta nhất định là nhỏ hơn mình.
Hai người bước vào phòng rồi đóng cửa lại, trước cầu thang một cậu trai mặc áo sơ mi xuất hiện, tuy rằng chỉ mới 8 tuổi nhưng dáng người cậu rất cao, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, thần thái cậu dường như không phù hợp với số tuổi bây giờ.
Hai bà mẹ ở dưới lầu uống trà, Phù Hiểu cười nói: “ Duyệt Duyệt thật đáng yêu, bây giờ những đứa trẻ đều trưởng thành sớm, vẫn là như Duyệt Duyệt mới tốt.”
Thương Tịnh mỉm cười, “So với Duyệt Duyệt, Hạo Hạo quả thật như một người lớn thu nhỏ vậy, thằng nhóc chăm sóc em gái nó đến ba nó đều phải thấy lạ, lúc bọn chúng hai tuổi, cứ đến giờ là Hạo Hạo lại lấy bình sữa trước mặt tớ để tớ pha sữa cho em gái nó uống.”
“Thật sao?” Phù Hiểu cảm thấy bất ngờ, hai thằng nhóc nhà cô tuy rằng cũng thích em gái, nhưng sẽ không có lòng kiên nhẫn mà chơi với em.
“Đúng vậy, càng lớn thì thể hiện càng rõ, bây giờ đã biết gọi em gái dậy, mặc quần áo giúp em, chải tóc, trông em ăn cơm, đến trường đều là anh trai lo hết, người làm mẹ như tớ quả thật cũng rảnh rỗi.”
“Hạo Hạo là muội khống a.” Mắt Phù Hiểu sáng lên, thật đáng yêu!
Đợi ba bạn nhỏ từ lầu hai xuống, Phù Hiểu chỉ thấy Cố Thành Hạo một tay dắt một đứa, hai đứa em gái ngoan ngoãn đứng hai bên, nhìn họ bước tới như hình vẽ trong tranh vậy, vô cùng đẹp, Phù Hiểu bị cảnh tượng này làm cho cô suýt ngất. Đứa con lớn của mình thì như tiểu bá vương, đứa thứ hai thì học theo anh hai, kêu bọn họ dắt tay em, thì ngại mất mặt, nói cái gì mà nam nữ không thể chơi chung.
Đợi bọn họ ngồi xuống, bên phòng bếp cũng đem bánh trái đến, Cố Thành Hạo ngồi giữa hai em gái, vô cùng phong độ mà phục vụ cho hai cô bé. Cố Thành Duyệt vẫy tay với Cố Thành Hạo, “để em gái ăn trước.”
Cố Thành Hạo mỉm cười, “được, để em gái ăn trước, Duyệt Duyệt thật đáng yêu.”
Cố Chấn Đông và Phù Chấn Nam kinh ngạc nhìn Cố Thành Hạo, cậu ta có biết xấu hổ không vậy!
Cố Thành Hạo dời phần điểm tâm đến trước mặt Cố Chấn Thiến, dịu dàng cười nói: “Em gái dưa hấu, em thích ăn món này không? Hay là em muốn ăn món khác, anh gắp cho em nhé.”
“Em thích ăn, cám ơn anh Hạo Hạo.” Cố Chấn Thiến tuy trước giờ cũng nghịch ngợm, trong nhà cũng đối nghịch với các anh trai, chưa bao giờ nói chuyện nhỏ nhẹ như với Cố Thành Hạo bây giờ.
Phù Hiểu chịu không nổi, bắt lấy Thương Tịnh khen lấy khen để, “Hạo Hạo thật hiểu chuyện.”
Còn hiểu chuyển chứ, thật mất mặt! Cố Chấn Đông bĩu môi.
Cố Thành Hạo gắp điểm tâm cho hai em gái, đến lúc hai cô bé ăn no mới bắt đầu gắp cho mình.
Đợi ăn no rồi, Cố Chấn Thiến mời Cố Thành Duyệt đến phòng mình chơi, Cố Thành Duyệt nói: “Anh trai cũng đi cùng nhé.”
Cố Thành Hạo gật đầu, “được.”
“Này, cậu chơi với con gái có gì vui chứ, đi chơi game với bọn tớ đi!” Cố Chấn Đông nói.
Phù Chấn Nam ngồi một bên tuy rằng không nói gì, nhưng cũng biểu thị là đồng ý với đề nghị này.
Thương Tịnh mới đề nghị nói: “mọi người cùng nhau chơi đi, thời tiết tốt như vậy, các con đi chơi trò trốn tìm đi.”
Trò chơi này đối với đám con nít bây giờ có chút cổ xưa, họ đều không chơi nữa, bởi vì không có bạn chơi cùng. Bây giờ có đến 5 người cùng chơi, họ vừa nghĩ liền đồng ý.
“Em đi gọi chị Tiểu Tiểu đến.” Đường Chấn Thiến liền chạy đi gọi điện thoại.
Sau khi Mạc Tiểu Tiểu đến rồi, sáu người ở vườn hoa chơi đến quên trời quên đất, tiếng ồn ào vang khắp nơi. Phù Hiểu và Thương Tịnh ngồi bên ban công vừa tán gẫu vừa nhìn bọn trẻ.
“Vậy cậu dự tính làm gì?”
“Tớ đã mở một căn võ quán ở đây, hôm tới sẽ khai trương, sau đó xem có hoạt đông từ thiện nào thì đi làm tình nguyện.” Những năm gần đây Thương Tịnh đều kiên trì làm từ thiện, cô cũng từ từ bị những người trong giới phát hiện ra thân phận thật sự, điều này cũng giúp Cố Thùy Vũ ghi điểm trong giới chính trị.
“Nếu cậu đi thì cũng gọi tớ đi chung nhé.” Phù Hiểu trước giờ vẫn tài trợ cho viện mồ côi, nhưng cô cũng bận viếc viết lách và chăm sóc đám trẻ, nên rất ít khi làm hoạt động, bây giờ bọn trẻ cũng lớn rồi, cô cùng có nhiều thời gian rảnh hơn.
“Được.”
“Này, võ thuật của cậu không phải dạy các cô gái sao? Cậu cũng dạy cho tiểu Dưa Hấu và Tiểu Tiểu đi, bọn chúng đều chơi Taekwondo múa không đẹp, không muốn học, nhưng tớ cảm thấy con gái vẫn nên học một chút thuật phòng thân mới tốt.” Bây giờ lại đúng lúc đang nghỉ hè.
“Được chứ, hỏi bọn nhóc xem có muốn hay không, muốn thì ngày mai đến cũng được, đến bây giờ tớ vẫn chưa tìm được người kế thừa đây, hy vọng sẽ là một trong số bọn nhóc này.” Thương Tịnh nhìn bọn trẻ cười cười, “Đúng rồi, Kiều Kiều bây giờ đang ở đâu vậy? Lần trước gọi điện thoại cô ấy nói sẽ về nước.”
“Phỉ Ninh lại đuổi theo đến đó rồi, không biết lại xảy ra việc gì đây.” Phù Hiểu cảm thán cho sự hấp dẫn của chị gái 40 mấy tuổi theo chủ nghĩa độc thân này, “anh ta có chưa từ bỏ sao.”
Phỉ Ninh từng kết hôn, là một thiên kim môn đăng hộ đối, nhưng không đến hai năm thì ly dị, để ly dị anh ta còn trả một cái giá khá lớn, nhưng lúc đó thấy anh ta cũng không có gì hối hận, sau đó thì như phát điên mà đuổi theo Kiều Kiều đi khắp thế giới.
“Lúc đó anh ta còn khuyên tớ nên lý trí một chút, cuối cùng người si tình nhất lại chính là anh ấy, chính là anh ấy giác ngộ quá trễ, đồng thời còn yêu phải một người phiền phức như vậy.” Thương Tịnh có chút đắc ý nói.
“Đều là chữ tình hành hạ người khác a.” Phù Hiểu nhớ đến chồng mình, cảm khái nói.
“Đúng vậy.” Bản thân Thương Tịnh cũng đồng cảm.
Thương Tịnh để đám nhóc ở nhà họ Đường chơi suốt cả ngày, ngày hôm sau Phù Hiểu dẫn Đường Chấn Thiến và Mạc Tiểu Tiểu đến học võ, còn dẫn thêm hai thằng con đến.
Kết quả là vừa học vừa luyện, suốt kì nghỉ hè, sáu đứa trẻ đều bên nhau chơi đùa. Lúc đầu Đường Chấn Đông đối với việc Cố Thành Hạo suốt ngày quanh quẩn bên đám con gái không thuận mắt, Cố Thành Hạo cũng không vừa mắt việc Đường Chấn Đông suốt ngày gọi Duyệt Duyệt là đồ ngốc, hai người vô cùng hợp ý mà hẹn thời gian, để Phù Chấn Nam giữ cửa, ở trong nhà vệ sinh đánh nhau một trận, tuy rằng Đường Chấn Đông chiếm nhiều ưu thế nên chiến thắng, nhưng cậu lại có cái nhìn khác với lối đánh mạnh mẽ, không sợ chết của Cố Thành Hạo, Cố Thành Hạo cũng hâm mộ kĩ thuật đánh nhau của Đường Chấn Đông, hai người họ cứ như thế mà làm lành. Sau đó Cố Thành Hạo mới thổ lộ nỗi lòng với Đường Chấn Đông, “em gái tớ ngốc, đều là lỗi của tớ.”
Thì ra Cố Thành Hạo và Cố Thành duyệt tuy là sinh đôi, nhưng hai người họ lại trái ngược nhau, Cố Thành Hạo vô cùng thông minh, cơ hồ là hoàn hảo về mọi mặt, nhưng Cố Thành Duyệt lại trái ngược, kì thi này cũng xếp hạng nhất từ dưới đếm lên. Cậu ngẫu nhiên nghe được người lớn nói rằng, vì nguyên nhân là sinh đôi, nên sẽ có tình huống một người bình thường, người còn lại thì không bình thường. Cậu ghi nhớ trong lòng, sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin, mới phát hiện lời này là đúng. Sau đó cậu nhận định rằng Cố Thành Duyệt là do cậu giành hết chất dinh dưỡng nên mới trở nên kém thông minh như vậy.
Đường Chấn Đông hoàn toàn không hiểu về vấn đề này, cậu gãi đầu nói: “Em ấy cũng không phải ngốc, tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi, hơn nữa em ấy cũng rất đáng yêu mà.” Cậu có chút áy náy, so sánh với em gái mình và Mạc Tiểu Tiểu, Cố Thành Duyệt đúng là có chút ngốc nghếch, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến có loại tình huống như vậy.
Thế là hai người liền thay đổi cách nghĩ về Cố Thành Duyệt, họ phát hiện ba cô bé đều rất đáng yêu, lúc họ nũng nịu khiến đám anh trai đều cảm thấy có cảm giác thỏa mãn, lúc nghe đám em gái khoe với người lớn rằng anh trai rất đẹp trai đều khiến họ nở phổng mũi, có ai dám bắt nạt đám em gái, họ đều sẽ đánh cho bọn chúng một trận.
Thế là ba người anh trai bắt đầu trưởng thành trên con đường muội khống, hơn nữa không có khuynh hướng dừng lại nữa. Đợi đến lúc bọn họ học cấp ba, việc muội khống lại càng đạt đến đỉnh cao nhất, đời người của họ, cũng bắt đầu mở rộng từ đây.
Đám trẻ thừa kế này, sẽ kế thừa được phẩm chất gì của ba mẹ chúng đây, cái gì cũng được, chỉ hy vọng họ đừng quên một việc – “yêu thương”.
Tác giả có lời muốn nói: hậu ký
Kết thúc rồi~~ Tung hoa tung hoa~~
Thực ra tác giả muốn nói rằng, câu truyện này vốn dĩ là mang ý nghĩa khích lệ.
Khi một đám cặn bã ở cùng với nhau, sẽ không ai cảm thấy họ cặn bã cả, nhưng khi cặn bã gặp được ánh sáng, họ mới hiểu rằng thế giới này có thực có giả, có đẹp và xấu, thiện và ác.
Ở trong cái thế giới mà vật chất và dục vọng chiếm đa số, hy vọng mọi người có thể giữ lấy một trái tim trong sáng.
Những người khác không hiểu được trân trọng, thì phụ nữ phải biết tự trân trọng bản thân mình. Bạn sẽ không hy vọng mình gả cho một người đàn ông vô tích sự, cùng với lý lẽ đó, đàn ông cũng không nguyện lấy một người phụ nữ tự hạ thấp bản thân mình. Cố Thùy Vũ yên Thương Tịnh, là ý trời, cũng là do Thương Tịnh biết tôn trọng bản thân mình, nếu lúc đầu cô không kháng cự được sức hấp dẫn của Cố Thùy Vũ, vậy có lẽ sẽ là một câu chuyện khác về Trần Tịnh và An An rồi.
Tuy rằng nói tiểu thuyết là hư cấu, nhưng đạo lý thì vẫn như nhau.
Câu truyện này viết về một tra nam, câu truyện tiếp theo lại viết về gì đây.. đang suy nghĩ đây này…
Cúi chào! Hẹn gặp nhau trong bộ truyện tiếp theo!