Đối với hôn nhân, Khương Lộ Dao rất ảm đạm, nàng đã từng là nữ nhân xuất sắc.
Ở hiện đại còn không tin sẽ tìm được nam nhân toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Nếu ở cổ đại nàng phải nương nhờ nam nhân tam thê tứ thiếp được luật pháp cùng lễ giáo bảo hộ.
Thì sao có thể tìm được đồng thoại nhất sinh nhất thế một đôi?
Nàng không có ngây thơ như vậy, cũng không tự cho là đúng, tự cho là nam nhân cổ đại đều ái mộ nữ tử xuyên không!
Kỳ thật, hiện giờ hot nhất, hưởng phúc nhất chính là nữ trọng sinh, còn nữ xuyên qua lại trở thành nữ phụ bị ngược.
ở trong vương phủ được hạ nhân cung kính, đám hảo hữu cùng lứa tuổi thì xu nịnh hắn.
Hắn muốn cái gì thì có cái đó, Tàn vương thế tử lười biếng bò dậy, chỉ là đáy mắt tàn nhẫn hiện lên hứng thú nồng đậm với Khương Lộ Dao.
Nam nhân luôn có tâm tư muốn chinh phục nữ nhân có tính cách độc đáo.
Nhưng Tần vương thế tử không phải là túi da thối, càng không phải là người nhìn thấy nữ tử đánh má bên trái, lại đem má bên phải đưa lên cho đánh tiếp, hay cuồng ngược.
Khương Lộ Dao…Hắn nhớ kỹ, ở trong lòng hắn đã sớm nghĩ ra kế hoạch trả trù hoàn chỉnh!
Hôm nay Khương Lộ Dao khiến hắn mất hết mặt mũi, ngày mai hắn sẽ khiến nàng khóc lóc quỳ xuống cầu xin tha thứ…
Nữ tử dịu ngoan nghe lời xác thật là thê tử mà hắn vừa ý muốn chọn, Tần vương thế tử nhìn chăm chú bóng dáng của Khương Lộ Dao đã đi xa.
Bên môi nở nụ cười nhạt, ý nghiền ngẫm thâm tràm.
Sau khi Khương Lộ Dao ném ngã Tàn vương thế tử, nàng không hề cảm thấy sợ hãi, hoặc là sợ sau khi phụ mẫu biết sẽ trách cứ nàng đắc tội Tần vương thế tử.
Dựa theo tính tình phụ mẫu nàng mà nói, nếu biết Tàn vương thế tử có ý đùa giỡn nàng.
Nhị gia Khương Thừa Nghĩa có thể sẽ tự đánh tới cửa Tần vương phủ, tuy mẫu thân thích đào góc tường hầu phủ, nháo loạn một chút.
Nhưng đối xử với Khương Lộ Dao là thật lòng yêu thương, Uông thị chỉ ngóng trông nữ nhi có cuộc sống tốt, cũng không cầu nữ nhi gả vào danh môn thế gia phú quý quyền huy.
Đối với phụ mẫu, nàng rất tin tưởng.
Sau khi trở lại đại sảnh, Khương Lộ Dao phát giác tổ mẫu không hề để ý chuyện nàng rời đi.
Nàng ngồi gần tường hoa ở phía sau tổ mẫu, Khương Lộ Dao không nghĩ ra lý do vì sao tứ muội Khương Lộ Kỳ lại nói dối?
Biết lời nói dối nào cũng có mục đích, trái lo phải nghĩ tìm không được manh mối, Khương Lộ Dao cũng không suy đoán tâm tư Khương Lộ Kỳ nữa.
Chờ ngày mai đi gặp huynh muội Tiêu gia…
Có thể gặp được cùng kết thân với Tiêu Chước Hoa là thu hoạch lớn nhất của nàng khi tới Tần vương phủ!
Lão phu nhân cùng đám lão bà tán gẫu, khóe mắt liếc nhìn Khương Lộ Dao đang an tĩnh ngồi bên người.
Càng nhìn càng cảm thấy nàng không đơn giản, mặc kệ lão phu nhân cải trang “đáng thương” hay là lấy nhân duyên cẩm tú ra dụ nàng.
Thì biểu hiện của Khương Lộ Dao vĩnh viễn vượt ra ngoài dự liệu của lão phu nhân.
Cả đời có thói quen khống chế tất cả, đem Vĩnh Ninh hầu phủ trên dưới chơi đến chán.
Đột nhiên lại nghĩ đến chuyện có thể so chiêu cùng tôn nữ Khương Lộ Dao lão phu nhân cảm thấy rất hứng thú.
– Nhân sinh(kiểp người) dữ dội không thú vị, ta vô tử vô nữ còn không thể tìm chuyện vui?
Lão phu nhân kề vào tai muội muội nói nhỏ:
– Hãy chờ xem, ta nhất định phải khiến nàng thuận theo.
Quảng Ninh hầu thái phu nhân sửng sốt một hồi lâu, trong lòng thương hại Khương Lộ Dao.
Bị đại tỷ lưu tâm, chỉ sợ ngày tháng sau này của Khương Lộ Dao sẽ là kinh tâm động phách, xuất sắc vạn phần…
– Nàng đáng giá? Ta như thế nào cũng không nhìn ra nàng có chỗ nào đặc biệt, chỉ là tiểu cô nương tuổi tác lại không lớn, chẳng may chịu không nổi người…Nàng vẫn là tôn nữ của tỷ phu.
– Khi nào thì ta đem tỷ phu ngươi trở thành một mâm đồ ăn?
Quảng Ninh hàu thái phu nhân được trượng phu yêu thương sẽ không thể nào hiểu được tâm tư của trưởng tỷ.
Nếu nói nghiêm túc, Vĩnh Ninh hầu cũng không kém, cũng không phải tra nam.
Chỉ là không biết vì sao, cả đời trưởng tỷ đều không để Vĩnh Ninh hầu vào mắt!
– Ngươi không cần thương hại taỉ
Lão phu nhân thẳng thắn nói ra, nàng không cần bất luận kẻ nào đồng tình.
– Ta so với các ngươi hay bất luận kẻ nào cũng thư thái hơn rất nhiều.
– Người cũng không thể không nghĩ đến lúc tuổi già.
– Chết như thế nào mà không phải chết? Đời này ta nhất quyết không lưu lạc đến nổi phải cần nhi nữ hầu hạ.
Khương Lộ Dao nghe được mấy câu tổ mẫu nhẹ giọng nói ra, nàng kinh ngạc cực kỳ, cũng khiếp sợ vô cùng.
Tổ mẫu trong mắt nàng vừa đáng kính, lại vừa đáng tiếc.
– Ngươi cũng đừng chỉ biết quan tâm ta, không bàng ngẫm nghĩ lại xem, chuyện của tôn tử ngươi, gần đây hắn nổi nhất kinh thành, nổi bật không phải là chuyện tốt!
Lão phu nhân hạ giọng:
– Hắn quá thân cận với bên kia, hoàng thượng…
– Người nói thử xem, lần này hoàng thượng long thể bất an là thật hay giả?
– Giả làm thành thật thì thật cũng thành giả, làm thần tử đương nhiên đều kỳ vọng hoàng thượng vạn thọ vô cương!
Lão phu nhân vẫn luôn chú ý động tĩnh của Khương Lộ Dao, nàng hơi cong lên khóe miệng có chút vừa lòng.
Quảng Ninh hầu thái phu nhân hạ giọng nói:
– Chính là tin tức bên Thái Y Viện không giống tin giả.
– Vì sao ngưoi lại đến Tần vương phủ?
– Mừng thọ.
– Nói rất đúng, mừng thọ!
Lão phu nhân đặt trà lên bàn, từ từ nói:
– Nhìn Tần vương phủ hiện tại đang phú quý vinh hoa, Tần vương phi nét mặt toả sáng, ngươi còn không rõ sao?
-Hiểu rõ cái gì?
– Dao nha đầu, ngươi nói thử xem là hiểu rõ cái gì?
-A?
Khương Lộ Dao bị tổ mẫu cùng Quảng Ninh hầu thái phu nhân nhìn chằm chằm, gương mặt đỏ lên, thẹn thùng cười nhẹ:
– Nói hay không nói, cũng là vấn đề.
Vẻ mặt Quảng Ninh hầu thái phu nhân mang theo thất vọng, đây là loại đáp án gì?
Lão phu nhân vỗ tay cười to:
– Quỷ nha đầu.
Vì đang ở Tần vương phủ, lão phu nhân không làm tốt sẽ gây ảnh hưởng lớn, nếu không nàng đã muốn hung hăng xoa đầu tôn nữ.
Ở trong đám tôn nữ, nàng đã tìm được tôn nữ rất hợp tâm ý!
Khương Lộ Dao so với lúc nàng còn trẻ, càng biết đán đo đúng mực, hiểu được trung dung, không phải giấu dốt, mà là trung dung!
Lão phu nhân nắm tay Quảng Ninh hầu thái phu nhân:
– Muốn cho tước vị Quảng Ninh hầu được truyền thừa, thì án binh bất động chính là thượng sách, mà ngươi cũng ít chạy vào trong cung đi, muốn lập nghiệp gia truyền vĩnh viễn hưởng phú quý, đầu tiên phải dựa vào bản thân! Đi đường ngang ngõ tắt, khó tìm được nơi thanh nhã, bên kia thành, theo Quân làm công thần cũng không dễ làm.
Quảng Ninh hàu thái phu nhân nghe như mây mù dày đặc, nhưng nàng biết tâm trí trưởng tỷ so với nàng còn cao hơn mấy bậc.
Nghe không hiểu thì thôi, nàng cũng không định làm theo lời trưởng tỷ nói.
Nàng thấy trưởng tỷ rất chú ý đến Khương Lộ Dao, nếu Khương Lộ Dao có thể chịu được trưởng tỷ “dạy dỗ”, có phải nàng có thể thú vào cửa?
Dù không được làm đích tôn nữ, hiện giờ Quảng Ninh hầu thế tử đã thú thê tử, để đích thứ tôn thú Khương Lộ Dao, cũng không bôi nhọ nàng….
Chỉ là nghĩ đến tính tình Khương Thừa Nghĩa, Quảng Ninh hầu thái phu nhân có chút do dự.
Cùng Khương Thừa Nghĩa liên hôn, có thể khiến Quảng Ninh hầu phủ trở thành trò cười trong kinh thành?
Lão phu nhân lắc đàu, muội muội vĩnh viễn không tìm thấy điểm mấu chốt, tôn nữ hầu phủ còn lo gả sao?
Lúc này không ra tay, về sau sẽ không có cơ hội ra tay, tuy lão nhị khiến người sầu lo.
Nhưng không chọc tai họa cũng không ảnh hưởng gia tộc, Quảng Ninh hầu phủ đám ngoại tôn có ý nghĩ kỳ lạ đã bị hoàng thượng đùa bỡn trong tay.
Nếu làm không khéo sẽ khiến toàn bộ gia tộc tan thành mây khói, lão phu nhân đứng dậy nói:
– Dao nha đầu đỡ ta hồi phủ.
– Yến thọ còn chưa kết thúc…
– Ta muốn trở về.
Khương Lộ Dao đỡ tổ mẫu, chỉ cần tổ mẫu muốn hồi phủ, dù Khương Lộ Châu luyến tiếc Tần vương phi cũng phải đi theo lão phu nhân.
Người có quyền quyết định Vĩnh Ninh hầu phủ vĩnh viễn là lão phu nhân!
Dù Khương Lộ Dao kính nể tổ mẫu, nhưng vẫn không muốn làm con rối trong tay lão phu nhân.
Vận mệnh của chính mình tự mình nắm giữ, dù tương lai sau này vì chọn sai đường mà khổ sở, nàng cũng không hối hận!
Đang bận rộn ứng phó khách khứa Tần vương phi nghe nói lão phu nhân Triệu thị muốn cáo từ, vẫn luôn giữ lại.
Thấy giữ không được mới tự mình đưa lão phu nhân ra cửa đại sảnh, cười nói:
– Làm khó tỷ muội các nàng phải ngoan ngoãn như vậy, các nàng chỉ lo bầu bạn bên cạnh ta, cũng không nói được mấy câu với thế tử, ngày khác nhất định ta sẽ đưa thiếp mời mở tiệc chiêu đãi lão phu nhân.
Nói xong Tần vương phi nhìn vị ma ma đứng phía sau, vị ma ma dâng lên một hòm gỗ.
– Bên trong là một ít trang sức do Nội Vụ phủ chế tạo, đưa cho các vị tiểu thư của quý phủ sử dụng.
– Vương phi điện hạ khách khí rồi, các nàng phúc phận mỏng, không đảm đương nổi vương phi điện hạ hậu đãi như vậy.
– Tần vương phủ cùng hầu phủ đã ước định thân gia, là người một nhà, cũng chỉ là vài món trang sức mà thôi, lão phu nhân đừng quá khách khí, huống hồ ta cũng thích Châu nha đầu.
Khương Lộ Châu được Tần vương phi cố ý chiếu cố, nàng hưng phấn đến nổi thân thể run rẩy.
Giành trước nhị tỷ tỷ Khương Lộ Dao, tiếp nhận hòm gỗ, còn dịu dàng lễ phép bái tạ Tàn vương phi.
Lão phu nhân thầm mắng một câu ngu xuẩn! Mất mặt! Ngoài miệng lại nói:
– Nếu đã như thế, ta thay các nàng cảm tạ vương phi điện hạ.
Tuy Khương Lộ Dao đứng bên người lão phu nhân, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt lên đám nhi tử của Tần Vương.
Vì thứ tử là nhi tử do thiếp thấp sở sinh, thân mẫu đều chết sớm.
Cho nên sau khi Tần vương phi vào cửa mới danh chính ngôn thuận nuôi nấng đám thứ tử không nơi nương tựa.
Vì Tần vương thế tử có ngoại gia đặc thù, Tần vương cảm thấy thẹn với chính thê đã tự sát.
Thế tử được Tần vương thái phi cùng Tần vương giáo dưỡng mà lớn lên, bởi vậy quan hệ giữa thế tử cùng Tần vương phi chỉ sợ còn không bằng thứ tử.
Tần vương phi vào cửa ba năm, mới sinh hạ thân sinh nhi tử, nhưng nàng vẫn không từ bỏ chuyện giáo dưỡng thứ tử.
Thứ tử cùng thân sinh nhi tử của Tần vương phi có quan hệ rất thân cận, ít nhất muốn so với Tần vương thế tử cùng lứa thì quan hệ thân cận hơn nhiều.
Bởi vậy Khương Lộ Dao suy đoán Tần vương phi dụng tâm với thứ tử, hơn nữa thứ tử đã theo quân vào Thần Cơ Doanh, trong chuyện này nhất định có sự an bài của Tần vương phi.
Lúc ngồi trên xe ngựa, Khương Lộ Dao lại một lần nữa gặp phải Tần vương thế tử đã rữa mặt chải đầu.
Tần vương thế tử còn đích thân đến tiễn đưa tỷ muội Khương gia, hắn nho nhã lễ độ tiễn biệt Khương Lộ Châu.
Hơn nữa còn gọi Khương Lộ Châu là biểu muội…Khương Lộ Dao có cảm giác Tần vương thế tử đang có ý “cảnh cáo” nàng.
Mà đối với chuyện này nàng cũng không để ở trong lòng.
Nàng càng chú ý động tĩnh của Khương Lộ Kỳ, nàng vẫn luôn trấn định, lạnh nhạt cúi đầu.
Nhưng bàn tay của Khương Lộ Kỳ lại nắm chặt thành quyền, giống như nàng đang cố gắng khắc chế…
Có phải Khương Lộ Kỳ đã sớm biết Tần vương thế tử?
Cho đến lúc ngồi lên xe ngựa, Khương Lộ Dao mới từ bỏ không suy nghĩ tại sao hôm nay Khương Lộ Kỳ lại khác thường.
Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, chỉ cần Khương Lộ Kỳ không trêu chọc nàng.
Thì Khương Lộ Dao cần gì phải nhọc lòng quan tâm chuyện của người khác? Nghĩ đến Khương Lộ Kỳ làm gì? Ai mà không có bí mật?
Trở lại hầu phủ, Khương Lộ Dao cũng không trở về nhị phòng, thừa dịp đám muội muội trở về phòng, nàng liền quỳ gối trước mặt lão phu nhân, hợp tình hợp lý nói:
– Tổ mẫu, ta mới đánh Tần vương thế tử!