Không chỉ có Khương Mân Cẩn ngẩn người mà Khương Lộ Dao cũng giống như bị sét đánh.
Thế giới này, có võ công sao? Có kiếm khách đi tới đi lui sao? Có đại hiệp giang hồ hào hiệp dưới ngòi bút của Kim lão đại sao(Kim Dung)?
Mỗi nam nhân trong lòng đều có mộng võ hiệp, mỗi nữ tử trong lòng đều có mộng gả cho võ lâm minh chủ.
Tuy Khương Lộ Dao chỉ biết một ít thuật phòng thân, chút quyền cước, nhưng nàng nhìn ra Tiêu Chước Hoa dùng là thuần khiết nội gia công phu Thái Cực.
– Hắn cường mặc hắn cường, thanh phong phất núi đồi, hấn hoành từ hấn hoành, minh nguyệt chiểu Đại Giang…
Khương Lộ Dao khinh bỉ hành vi sao chép, nhưng lúc này nàng đang sùng bái Tiêu Chước Hoa.
Trừ hai câu thơ này, thì nàng không thể nghĩ được từ ngữ chuẩn xác nào để biểu đạt chấn động mà Tiêu Chước Hoa mang lại cho nàng.
– Khương biểu muội hiểu tinh túy thâm sâu của Thái Cực, nếu sư phó ở đây, nhất định sẽ rất cao hứng.
Tiêu Chước Hoa cười khanh khách bỏ qua con kiến là Khương Mân cẩn đang nằm trên mặt đất, mỉm cười đi ra cửa.
Khương Lộ Dao sẽ không buông tha bất luận cơ hội nào, nếu nàng có thể có được một nửa công phu của Tiêu Chước Hoa.
Tương lai nếu phải đối mặt với “tên điên” Tần vương thế tử, có phải sẽ nắm chắc hơn một chút?
Khương Lộ Dao càng ngày càng tôn sùng vũ lực.
Nàng không thể bái Tiêu Chước Hoa làm sư, cũng không phải Khương Lộ Dao lo mất mặt mũi, mà nàng muốn tác hợp Tiêu Chước Hoa cùng huynh trưởng.
Nữ tử giống như Tiêu Chước Hoa đã ít lại còn hiếm.
Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa! Tiêu Chước Hoa có thể nghi thất nghi gia, lại còn có thể đè ép Khương Mân Cẩn.
(Yul” đào chi…kì hoa là 2 câu thơ trong bài thơ Đào Yêu của Khổng Tử)
Khương Lộ Dao vừa nhìn liền biết, Khương Mân Cẩn động tâm với Tiêu Chước Hoa…
Bất quá, nàng không biết Tiêu Chước Hoa có thể coi trọng Khương Mân cẩn hay không.
Ai biết được? Cơ hội là phải tự mình sáng tạo.
Tuy Khương Mân cẩn không phúc hắc, cũng không có khuynh thế chi tài.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì Khương Mân Cẩn lớn lên cũng không kém, cũng biết diễn trò, lại có tiềm chất trung khuyển…
Tuy phu thê Khương Thừa Nghĩa cũng có “các đặc điểm” nổi trội, sở thích cực phẩm, nhưng lại là phụ mẫu rất yêu thương nhi nữ.
ít nhất Uông thị không phải là bà bà tràn ngập tính kế, muốn cho nhi tử thú nhiều thê nhiều thiếp, hay ngóng trông nhi tử cùng nhi tức không hòa hợp.
Tuy làm thê tử của Khương Mân cẩn khó tránh bị công công bà bà kích thích, còn phải giúp phụ mẫu phu thu thập rắc rối.
Đối với Khương Lộ Dao, thu thập “cục diện rối rắm” so với chuyện làm người một nhà mà tính kế lẫn nhau, ở sau lưng đâm thọt, nói chuyện gièm pha, dùng thủ đoạn, thì tốt hơn gấp trăm lần.
Khương Lộ Dao muốn nói những ưu điểm của huynh trưởng, nhưng nhất thời nàng không thể nghĩ ra huynh trưởng có cái gì hấp dẫn được Tiêu Chước Hoa
Cứ tạo ra cơ hội rồi tính tiếp:
– Nếu Tiêu biểu tỷ đã nói ta có thể lý giải Thái Cực tinh túy, ngươi có thể tùy tiện dạy ta hai ba chiêu được không.
– Ngươi là hầu phủ nhị tiểu thư, ra cửa có thị vệ tùy tống, an tĩnh văn nhã là thích hợp nhất, không cần học công phu thô thiển.
Tiêu Chước Hoa cùng Khương Lộ Dao trò chuyện:
– Lúc trước gia sư thấy ta căn cốt tốt, ta cùng gia huynh tình cảnh rất gian nan, cho nên ta mới học một chút công phu.
– Gian nan Có người dám đùa giỡn
ngươi sao?
Khương Mân cẩn xoay người ngồi dưới đất, ánh mắt trông mong nhìn muội muội nói chuyện với mỹ nhân
Trong giọng nói chứa vài phần thương tiếc:
– Không sợ bị huynh muội các ngươi đánh sao?
Tiêu Chước Hoa thấy bộ dạng Khương Mân Cẩn đáng thương, đầu tiên là cong môi cười, sau đó xụ mặt nói:
– Ta cùng gia huynh bình thường đều giảng đạo lý, chỉ có đối mặt với người đạo lý không thông mới động võ…
– Sao mới vừa rồi ngươi không giảng đạo lý với ta?
Khương Mân Cẩn buồn bực nói:
– Huynh muội các ngươi đều không giảng đạo lí với ta.
Khương Lộ Dao yên lặng nhìn huynh trưởng gian manh, trong lòng mừng thầm, hôn sự có cơ hội!
– Ngươi đột nhiên xông vào phủ của ta, ỉại xông thẳng đến chổ ta, ngươi muốn ta phải làm như thể nào để giảng đạo lý với ngươi?
Không biết vì sao, hôm nay Tiêu Chước Hoa biểu lộ ý tươi cười phảng phất nhiều hơn một chút.Trong mắt thế nhân, nàng là thư hương dòng dõi nhân gia, là tiểu thư văn nhã, đoan trang.
Trừ huynh trưởng, thì không ai biết nàng có một thân công phu Thái Cực, mặc dù không thể bay lên bay xuống, nhưng ba năm nay không có nam nhân tráng hán nào đụng được nàng!
Mới vừa rồi Khương Mân cẩn xông tới, Tiêu Chước Hoa rõ ràng thấy trên mặt hắn có ý cười “xấu xa”, cho nên xuống tay nặng hơn rất nhiều, cũng nhịn không được mà bộc lộ công phu.
Tiêu Duệ Hoa chắn giữa muội muội Tiêu Chước Hoa cùng Khương Mân cẩn, ánh mắt trên dưới đánh giá hắn một lúc lâu.
Khương Mân cẩn bị hắn nhìn đánh giá có chút ngượng ngùng, cũng không còn nhớ đến oán hận trước kia đối với Tiêu Duệ Hoa, vuốt đầu chính mình nói:
– Tiêu biểu ca, khỏe.
Phốc, Khương Lộ Dao nhịn không được bật cười, mặt dày là ưu điểm của nhị phòng bọn họ.
– Ngươi tới tìm ta!
Tiêu Duệ Hoa lạnh lùng nói.
– Ta cùng muội muội tới bái kiến cao nhân, muội muội ta nói cao nhân cao như lầu hai vậy đấy…
– Cho nên?
Tiêu Duệ Hoa không theo kịp ý nghĩ của Khương Mân cẩn, quay đàu liếc mắt nhìn một người vẫn luôn cúi đầu nhịn cười rất vất vả là Khương Lộ Dao
Thiếu nữ trước mắt có ngũ quan tươi đẹp động lòng người, không giống hầu môn quý nữ bình thường đoan trang thanh tĩnh, hay là ương ngạnh cao ngạo.
ở trên người nàng có một loại Sinh
mệnh lực, giống như cỏ dại mềm dẻo.
Cỏ dại theo gió đong đưa, nhưng chỉ càn có bùn đất, thì ở nơi nào cũng có thể mọc rễ nẩy mầm, thấy gió liền có thể trưởng thành.
Tiêu Chước Hoa giao hữu luôn rất cẩn thận, rất ít có thân hữu tri tâm tri kỷ.
Lúc nàng trở về từ Tần vương phủ liền cùng huynh trưởng nói qua tên của Khương Lộ Dao.
Tiêu Duệ Hoa có ấn tượng với nàng, hôm nay lại gặp được Khương Lộ Dao
Hắn đã hiểu rõ vì sao muội muội nhìn nàng với con mắt khác.
Huynh muội Khương Lộ Dao cùng hắn là cùng một loại người, không vì nghịch cảnh mà bi quan, không vì khó khăn mà khuất phục, không vì đắc ý mà tự đại, không vì lời người nói mà mù quáng làm theo.
Khó nhất chính là chẳng sợ Khương Mân Cẩn không học vấn không công danh(nghề nghiệp), thực sự ăn chơi trác táng.
Thì nàng vẫn như cũ sẽ ở trong nguy hiểm bảo vệ huynh trưởng! Sẽ không vì khốn cảnh mà bỏ rơi thân nhân!
Lúc Tiêu Duệ Hoa đang phân tích tự hỏi tính cách của Khương Lộ Dao, thì Khương Mân cẩn từ trên mặt đất xoay người đứng lên.
Phủi phủi nho sam dính bụi đất, đối với Tiêu Chước Hoa thi lễ thật sâu:
– Bái kiến cao nhân!
Tất cả mọi người giống như bị lời này của Khương Mân cẩn điểm huyệt đạo, không thể động đậy.
Có thể nói ở đây người nào cũng thông minh hơn Khương Mân cẩn, đám người thông minh như bọn họ lại bị một vị công tử ăn chơi trác táng khiến cho sửng sốt
Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, xem ra huynh trưởng đã bắt đầu đi lên con đường truy thê.
– Thiểu gia, thiểu gia, bên ngoài lại có người đến bái phỏng.
Lão nô bộc tuổi tác đã cao chạy chậm đến đây, thở hổn hển nói:
– Là Vĩnh Ninh hầu phủ tứ tiểu thư, nói là tới bái kiến tiểu thư.
Khương Lộ Kỳ? Sao nàng lại tới đây?
– Người tới là khách, thỉnh hầu phủ tứ tiểu thư vào đi.
Tiêu Duệ Hoa phân phó lão nô bộc ở phía sau, rồi nói với Tiêu Chước Hoa:
– Muội muội lưu lại noi này tiếp đón nàng, ta dẫn Khương công tử đi thư phòng…
– Khương công tử, thỉnh.
– Tiểu muội
Khương Mân Cẩn năn nỉ Khương Lộ Dao đi cùng hắn, đột nhiên hắn kính sợ Tiêu Duệ Hoa.
Khương Lộ Dao cũng muốn lưu lại để xem rõ ý đồ của Khương Lộ Kỳ, nhưng nàng cũng lo lắng Khương Mân Cẩn sẽ bị ” khi dễ”, phúc thân thi lễ nói:
– Nghe Tiêu biểu tỷ nói Tiêu Giải Nguyên có thiết họa ngân câu mỹ dự(tranh chữ), không biết ta có vinh hạnh được xem xét kiệt tác của Tiêu Giải Nguyên?
– Nếu Khương nhị tiểu thư không chê, thỉnh cùng tại hạ đi thư phòng.
Có Khương Mân Cẩn ở đây, Tiêu Duệ Hoa cùng Khương Lộ Dao ở chung thư phòng, cũng không đến mức hỏng đi danh tiết của Khương Lộ Dao.