Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 47 - Lựa Chọn

trước
tiếp

Hai người mở to mắt, đồng thời cảm thấy ngoài ý muốn, lại không chịu thua không chịu rời đi.

Triệu Đạc Trạch nghĩ thầm:

” Nha đầu này quả nhiên để ý mình, bờ môi thật mềm, thật ngọt…”

Thân mật đụng chạm khiến trong lòng hắn ấm áp, xua tan bực bội, có một người ở bên mình, toàn tâm toàn ý hướng về mình thật là tốt.

Chẳng sợ nàng thường xuyên mắng chửi người, nhưng lúc mắng chửi người đánh người, nàng rất đáng yêu, là vì muốn tốt cho hắn, không phải sao?

Đầu óc Khương Lộ Dao choáng váng, đây là ông trời muốn tuyệt đường lui của nàng sao? Như thế nào lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế?

Bất quá bờ môi của hắn, thực kính đạo, môi hình không tồi……

Đáng chết, Khương Lộ Dao dùng hết sức lực đẩy Triệu Đạc Trạch, thầm mắng chính mình.

” Sắc nữ, trước mắt người là Tần vương thế tử phiền toái quấn thân, không phải loại bạn trai ở hiện đại có thể kết giao.”

– Là nàng chủ động thân ta.

Triệu Đạc Trạch cười xấu xa sờ sờ môi.

– Ta sẽ không phụ trách, Tần vương thế tử điện hạ.

Khương Lộ Dao cầm khăn cọ cọ miệng mình, khẽ nhếch môi, nghiêm túc nói:

– Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ta sẽ không ‘ thú ’ ngươi.

-…Ngươi…

Ánh mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện ý không dám tin:

– Ngươi lặp lại lần nữa?

Có phải hắn gặp ảo giác?

– Nếu ngươi nói ai chủ động thân ai, người bị thân đành phải gả. Vừa rồi tuy là ngoài ý muốn, nhưng không thể phủ nhận là ta chủ động, nhưng ta không có đa tình như thế tử điện hạ, ta sẽ không phụ trách, cái này hãy coi như không có gì phát sinh, ngươi cũng không thiệt, dù sao cũng chỉ có ta…

Là nụ hôn đầu tiên của khối thân thể này.

– Ngươi cũng không muốn thú một nữ nhân vừa nhìn thấy mỹ nam liền mất lý trí hay phát sinh chuyện ngoài ý muốn đúng không? Cho nên, vì tương lai của ngươi mà suy nghĩ, buông tha ta, cũng là buông tha cho chính ngươi.

Khương Lộ Dao bình tĩnh khẽ nhún gối, xem như cáo biệt, rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Triệu Đạc Trạch rất khó coi, ngày xưa tự xưng là người có đầu óc khôn khéo lúc này đã loạn thành một đống hồ nhão.

Nàng sẽ không phụ trách? Không đúng, vì sao lại biến thành như vậy? Không phải nàng nên gả cho hắn sao?

Nàng thật sự bỏ đi?

Triệu Đạc Trạch nhìn Khương Lộ Dao càng chạy càng xa, vừa rồi nha đầu kia nói thật lòng, nàng sẽ không phụ trách……

Nâng tay cào đầu, Triệu Đạc Trạch lại đuổi theo Khương Lộ Dao, gắt gao túm chặt cánh tay của nàng, khàn khàn nói:

– Ngươi không phụ trách, ta phụ trách.

– Ta không có gì tốt. Ngoại gia phiền toái, phụ huynh thích gây hoạ, mẫu thân yêu bạc, tổ phụ tổ mẫu nháo loạn ở riêng, thúc bá xem phụ thân ta như kẻ thù, đường tỷ muội có tâm tư khác… Hơn nữa dung mạo ta tầm thường, tính tình không tốt quá cường, luôn muốn chống lại nam nhân, cùng nữ tử như ta sống qua ngày tháng, ngươi sẽ rất mệt.

Khương Lộ Dao quay đầu nhìn Triệu Đạc Trạch:

– Quan trọng nhất chính là ta rất hẹp hòi, tính chiếm hữu rất mạnh, trượng phu của ta, chỉ có ta đừng mơ tưởng nạp thiếp. Nếu là manh hôn ách gả, ta không quen phu quân tương lai, có lẽ hắn sẽ có mấy người thị thiếp ta cũng không hỏi tới, nhưng ta gặp phải ngươi…

(Yul: manh hôn ách gả nghĩa là cưới đui gả mù= ép hôn)

– Tâm ngươi duyệt ta?

– Không phải.

Khương Lộ Dao lắc đầu, không quan tâm đến ánh mắt ảm đạm của Triệu Đạc Trạch:

– Thật sự, thú ta đối với ngươi mà nói không có gì ưu việt, tính tình của ta rất thẳng rất nóng, hành sự cũng không cẩn thận không biết điệu thấp, thú ta chỉ làm cho đời này của ngươi thêm phiền toái.

– Ngươi hiện giờ không thể để người khác dễ dàng nắm được nhược điểm, thú ta, phụ huynh ta sẽ trở thành nhược điểm của ngươi, là vết thương trí mạng. Thế tử điện hạ, buông tay đi, chúng ta không thích hợp.

Triệu Đạc Trạch từ từ buông lỏng tay, Khương Lộ Dao cười cười:

– Ta hy vọng ngươi có thể thành công, những lời này là thật lòng, còn nữa đừng bị cừu hận che mờ đôi mắt, dùng thực lực của mình độc bộ thiên hạ, lúc đó mới có thể thống khoái báo thù, nghiền áp tất cả đối thủ…Ngươi là nam nhân! Phải có hùng tâm khí phách của nam tử hán, đừng giống nữ nhân chỉ biết đâm lén sau lưng, hạ đầu lưỡi.

Nàng đạp hắn hai lần, lại đùa giỡn hắn một lần, những lời này xem như bồi thường đi.

Cách Triệu Đạc Trạch báo thù quá hẹp, ở trong mắt Khương Lộ Dao hắn chính là dương đoản tị trường.

(Yul: dương đoản tị trường nghĩa là chỉ lo trước mắt k lo lâu dài)

Lãng phí thân là nam nhân, cho dù có tính kế cũng nên ngấm ngầm giở trò quỷ kế trên triều đình, mà không phải cùng Tần Vương phi chơi đùa.

Nếu hắn có thể ảnh hưởng đến triều cục, nắm giữ toàn bộ thiết kỵ do Dương gia lưu lại, đối phó Tần vương phi không phải chỉ cần một cái nhấc tay?

Chẳng sợ Tần vương phi tâm kế cao thâm, cũng dao động không được địa vị của hắn.

Nam tôn nữ ti tư tưởng phong kiến, cung đình hầu tước nam nhân so với nữ nhân có nhiều cơ hội hơn.

Sau lưng không còn tiếng bước chân, Khương Lộ Dao thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi Triệu Đạc Trạch……

Nếu tiếp tục cùng hắn dây dưa, không chừng nàng sẽ thật sự vì đồng tình mà tâm sinh hảo cảm.

Trong lòng Khương Lộ Dao luôn nhắc nhở chính mình định ra mục tiêu, làm nước tương đảng, năm tháng yên tĩnh…

Triệu Đạc Trạch không đáng để nàng thay đổi chế định kế hoạch nhân sinh.

Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Duệ Hoa muốn cứu ai? Nhìn dáng vẻ của hắn rất khẩn trương, giống như có quan hệ đến tiền đồ của hắn……

– A?

Chuyển qua chỗ ngoặt, nhìn thấy Triệu Đạc Trạch dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, Khương Lộ Dao buồn bực vô cùng, sao hắn lại chạy đến đây?

Hắn nhìn lên không trung, thần sắc do dự, càng thêm mấy phần khí chất tà mị.

Trong lòng Khương Lộ Dao âm thầm tán thưởng, nếu có nhiếp ảnh gia ở đây thì tốt rồi.

Giờ phút này chụp lại, đăng ở tạp chí thời trang, sẽ khiến đám nữ sinh thét chói tai.

Lúc này Khương Lộ Dao coi như hắn động kinh, lúc chuẩn bị vòng qua người hắn, Triệu Đạc Trạch nâng tay chặn đường:

– Dao dao hãy nghe ta nói…

– Ta là Tần vương thế tử, mới có thể thú được nàng, không phải sao?

– …

Triệu Đạc Trạch đứng trước mặt Khương Lộ Dao, gắt gao nhìn khuôn mặt thiếu nữ trước mắt.

Nếu lúc đầu hắn cảm thấy nàng rất thú vị, thực thông minh, có thể thú, hiện giờ hắn có một loại cảm giác.

Nếu không thú được Khương Lộ Dao, cho dù hắn đạt được nguyện vọng, cũng sẽ có cảm giác hối hận cả đời.

– Tương lai nếu có một ngày ta bị thất bại, bị mọi người phỉ nhổ, bị phụ vương vứt bỏ, không còn thân phận Tần vương thế tử…Ta hy vọng bên cạnh ta còn có nàng.

– …

Khương Lộ Dao cúi đầu, trầm mặc nhìn mũi chân. Triệu Đạc Trạch kiên nhẫn chờ đợi đáp án của nàng, trong lòng thấp thỏm, nàng sẽ nói cái gì? Đáp ứng hay là mắng chửi hắn?

– Cái này…… Ta là người tham luyến phú quý, không nguyện ý chịu khổ.

Khương Lộ Dao ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:

– Cho nên, nếu ngươi thất bại, ta tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh ngươi chịu khổ, bởi vì nam nhân không thể khiến thê tử có cuộc sống ổn định phú quý, ta không cần.

Triệu Đạc Trạch lại bị nàng đả kích.

Khương Lộ Dao thấy hắn có bộ dạng giống như bị sét đánh, trong lòng cảm thấy buồn cười:

– Ngươi suy xét rõ ràng rồi hãy nói, ta cũng không phải là hiền thê chịu thương chịu khó, trinh liệt không hối hận phụng hiến phu quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.