Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 4 - Chương 1.4

trước
tiếp

Trình Dung có chút mơ hồ. Trước đây Tô Ngưng Mi đối nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, thế nhưng bây giờ lại không nghe lời…

Thời điểm Tô Ngưng Mi trở về phòng vẫn còn nghe thấy thanh âm ư…ư…a…a…ngô……. Kia vẫn tiếp tục truyền ra ngoài

Ngủ một giấc đến hừng đông, cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng Bảo mẫu Phùng kêu nàng thức dậy ăn cơm thì Tô Ngưng Mi mới ngáp một cái mặc quần áo rời giường.

Đợi sau khi Tô Ngưng Mi đã ngồi xuống bàn ăn, Trần Đức Thanh mới nhìn về phía Trình Dung tủm tìm cười. Tay cầm theo hộp trang sức đi về phía Trình Dung, nói: “A Dung, hôm nay là sinh nhật ngươi. Đây là vòng cổ phỉ thuý mà dì ngươi để lại. Biết ngươi thích trang sức bằng phỉ thuý nên đem cho ngươi làm quà.”

Trình Dung cười tủm tìm muốn nhận lấy thì bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhận lấy họp trang sức từ trên tay Trần Đức Thanh khiến mặt hai người kia đỏ bừng xấu hổ. Sắc mặt Trần Đức Thanh có chút khó coi, khuôn mặt ngày thường đã ít có nét dịu dàng nay lại càng thêm âm trầm: “Tiểu Mi, tại sao ngươi lại thiếu lễ phép như vậy? Đây là quà tặng sinh nhật cho tỷ tỷ ngươi, ngươi mau trả lại đi”

Tô Ngưng Mi không thèm để ý tới hắn, tay mở hộp trang sức ra. Bên trong hộp trang sức là một chuỗi vòng cổ phỉ thuý với từng hạt phỉ thuý như những hạt châu óng ánh trong suốt, màu sắc xanh lục thuần khiết là đại biểu cho chất lượng của loại phỉnh thuý tốt nhất.

Tô Ngưng Mi âm thầm tặc lưỡi, Trần Đức Thanh này cũng thật hào phóng đi. Vòng cổ phỉ thuý này có giá trị ít nhất cũng là tiền triệu, để lấy lòng Trình Dung hắn cũng thật vất vả tốn nhiều tâm cơ, lại đem đồ duy nhất mẹ nàng lưu lại để đem tặng cho người khác.

Không để ý vẻ mặt há hốc mồm của mọi người, Tô Ngưng Mi đem vòng cổ phỉ thuý đeo lên trên cổ của mình, nhìn mấy người kia nói: “Ba, đây là trang sức duy nhất mà mẹ còn để lại, ta nghĩ muốn giữ lại làm kỉ vật”

Trần Đức Thanh nhíu mày: “Hồ nháo, thứ này ta đã đem tặng cho tỷ tỷ của ngươi, ngươi mau trả lại cho nàng. Muốn cái gì ngày mai ba ba sẽ đi mua cho ngươi là được.”

“Không được, ba ba, ta sẽ giữ nó!” Tô Ngưng Mi quật cường.

Trình Văn Quân đang đứng một bên vội vàng đi ra hoà giải: “Được rồi, Đức Thanh, đây là kỷ vật mà mẹ Tiểu Mi lưu lại, vậy thì để cho Tiểu Mi cất giữ, bảo quản đi.”

Nhìn thấy ánh mắt giấu giếm một tia không cam lòng buông tha của Trình Dung, trong lòng Tô Ngưng Mi cười lạnh, hừ hừ vài tiếng.

Biết được tính cách quật cường của Tô Ngưng Mi, Trần Đức Thanh chỉ đành từ bỏ, ngồi xuống bàn ăn, đối điện với Trình Dung mà nói: “A Dung, chờ một thời gian nữa tài chính gia đình sinh ý trở lại, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài mua có được không?”

“Không cần đâu, ba ba”. Trình Dung miễn cưỡng mỉm cười. Lại nhìn sang vòng phỉ thuý đang đeo trên cổ Tô Ngưng Mi, cảm giác như có vật gì vốn thuộc về mình đang mất đi.

Tô Ngưng Mi sờ tay lên vòng cổ, trong lòng âm thầm cười lạnh. Sẽ không có vật nào có thể so sánh với chuỗi vòng cổ phỉ thuý này đi. Có lẽ trên đời tuyệt không có cái thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.