Tô Ngưng Mi phi một ngụm nước miếng xuống đất, thu hồi dao xong thì vừa khéo xe taxi cũng đi tới, nàng nhanh chóng lên xe trở về nhà họ Tô. Ngôi nhà này là mẹ Tô mua dưới tên của Tô Ngưng Mi vì vậy hiện tại nàng đang là chủ của ngôi nhà đó.
Trở lại phòng khách, thấy Tô Ngưng Mi về muộn, đôi lông mày Trần Đức Thanh nhíu chặt lại: ” Vì sao muộn như vậy mới trở về? Đi lêu lổng ở nơi nào?”
Đối với người ba này Tô Ngưng Mi không có chút hảo cảm nào, nàng ném túi về phòng khách, lại ngồi xuống ghế ở bàn ăn rồi mới ném cho hắn một ánh mắt xem thường: “Đi ra ngoài đi dạo” rồi lại hớn hở nhìn vú Phùng: “Vú Phùng cho ta một bát cơm đi, lấy nhiều nhiều chút, ta sắp đói chết rồi a”.
Vú Phùng tủm tỉm cười đi vào phòng bếp.
“Thái độ của ngươi như vậy sao!”-Trần Đức Thanh tức khí đập bàn đứng dậy: “Có người đối xử với trưởng bối giống như ngươi sao? Còn nữa, ngày hôm qua A Dung hỏi mượn tiền vì sao ngươi lại không cho mượn? Tỷ tỷ ngươi chỉ là mượn tiền mua chút vật tư trữ trong nhà thôi, ngươi nhanh đem chi phiếu đưa cho nàng!”
Trình Văn Quân ở một bên nhẹ nhàng khuyên giải Trần Đức Thanh: “Được rồi, Tiểu Mi cũng không cố ý, có thể là mấy hôm nay tâm trạng không được tốt. Còn nữa, mấy cái vật tư kia cũng không cần; tận thế gì đó chỉ là gạt người. A Dung cũng nên cùng đi dạo với Tiểu Mi kết giao thêm vài bằng hữu, đừng có ở nhà cả ngày biết không?”
“Mẹ, ta đã biết” Đối với mẹ của mình Trình Dung phi thường nghe lời, lúc chưa gặp nam chủ, người mà Trình Dung quan tâm nhất chính là mẹ. Bởi vậy, lúc trước Trình Văn Quân ở cùng với Trần Đức Thanh muốn hạ độc hại mẹ Tô, Trình Dung chỉ rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là giúp đỡ họ. Với Trình Dung, chỉ cần là người nàng ta để ý thì nàng ta sẽ không để ai chịu khi dễ; nhưng người nào khi dễ người mà nàng ta quan tâm thì người đi khi dễ sẽ có một kết cục vô cùng thê thảm. Còn thê thảm ra sao mời tham khảo cái chết trong sách của “Tô Ngưng Mi”
“Tiểu Mi, ngày mai ta với ngươi cùng đi dạo phố đi” Trình Dung cười cười nhìn Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi bới thêm bát cơm nữa, cũng không ngẩng đầu lên, phồng miệng lên, tiếng nói cũng không được rõ ràng: “Ngày mai ta có hẹn cùng đi dạo phố với Lục Yên, Lư Lan, không có thời gian bồi tỷ tỷ được rồi. Tỷ, ngươi cũng biết họ không thích ngươi, ta cũng không thể đem ngươi đi cùng để ngươi phải chịu sự xem thường của họ.”
Lục Yên cùng Lư Lan là bạn tốt của nàng, hai người đều là con nhà giàu có, tính cách cũng không sai; cũng đã từng nói với “Tô Ngưng Mi” về chuyện hai mẹ con họ Trình kia cũng không phải người tốt gì, nhưng “Tô Ngưng Mi” cũng không nghe vào tai. Trong sách, hai người bạn kia là người qua đường, lúc tận thế mới tới, vì trong nhà không có tồn vật tư nên phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, cuối cùng bị Zombie phân thực. Trong sách cũng chỉ miêu tả có vậy, có thể thấy họ là nhân vật qua đường đến mức nào.
Ngày mai Tô Ngưng Mi thực muốn tìm các nàng, chủ yếu vì Tô Ngưng Mi muốn mua máy phát điện năng lượng mặt trời, nàng không muốn mua đồ trong nước vì chất lượng không ra gì, đây không phải phương pháp hữu ích đối với nàng. Ba Lục cùng ba Lư có quan hệ quen biết rộng, nói không chừng có thể giúp nàng. Hơn nữa nàng cũng muốn để cho Lục Yên cùng Lư Lan mua chút vật tư tồn trong nhà; thân là bạn tốt mà nàng lại biết rõ hướng đi của kịch tình nên nàng không thể nhìn hai người họ chết như vậy được.
Mọi người trong nhà nghe nàng nói vậy cũng không nói gì nữa. Ăn cơm chiều xong, Tô Ngưng Mi cùng vú Phùng đi rửa bát, nhìn khuôn mặt hiền lành của vú Phùng, Tô Ngưng Mi cười tủm tỉm đặt tay lên vai bà: “Vú Phùng, ta thấy mấy ngày nay trên mạng có rất nhiều bái thiếp tận thế, bà mau ra ngoài mua chút vật tư đề phòng đi, dẫu sao có phòng bị tốt vẫn yên tâm hơn phải không?”
Vai diễn trong sách của vú Phùng cũng là người qua đường, sau này là bị chết vì đói.
Vú Phùng rửa sạch bát cất lên tủ, cười nói: “Cũng đã sống cả đời, ta cũng không tin mấy cái kia, tất cả đều là gạt người. Tiểu thư, ngươi cũng không thể đối lão gia như vậy, lúc trước đồ cưới phu nhân để lại cho ngươi đều đang ở chỗ lão gia. Nếu ngươi không nghe lời lão gia ta sợ đồ sẽ bị hai mẹ con nhà kia lấy đi. Tiểu thư không phải ta nói họ xấu nhưng dù sao ngươi vẫn phải để tâm chứ.Ngươi cùng phu nhân đều lương thiện giống nhau.”