Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 27 - Chương 17

trước
tiếp

Từ hai chiếc xe cải trang của quân đội, một tiểu đội binh gồm 20 người nối đuôi nhau xuống xe, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng trường đứng thành hàng dài thẳng tắp ở cạnh xe, một vài người lính cầm súng đang muốn đi lên lầu. Cửa chính của toà nhà đã bị khoá, Tô Ngưng Mi còn tưởng rằng bọn họ sẽ không vào được, ai ngờ chưa tới một phút sau đã nghe thấy tiếng bước chân ở tầng dưới. Vậy là trong đám lính kia có người am hiểu việc bẻ khoá.

Mọi người nhìn thấy tình huống bên dưới thì liếc mắt nhìn nhau, Hàn Bảo nói: “Chị Tiểu Mi, sao quân đội lại đến đây? Có phải Nhà nước đã cho người đi cứu trợ những người sống không?”

Tình tiết này không có trong nguyên tác, Tô Ngưng Mi cũng không thể đoán được gì nhưng nàng có thể khẳng định không phải Nhà nước đi cứu trợ người còn sống sót, khả năng là đi đón người nhà hoặc người có công với đất nước di tán đến những nơi an toàn hơn.

Đám zombie ở bên ngoài đã bắt đầu lảng vảng tiến vào khu nhà, ngay lập tức sẽ có quân đội bước lên tiêu diệt chúng, họ cũng không dám dùng súng vì sợ tiếng súng sẽ kéo thêm nhiều zombie chạy tới. Ánh mắt Tô Ngưng Mi loé sáng nhìn chằm chằm vào súng trường trên tay mấy người lính đang đứng bên dưới.

Trong tiểu đội này chỉ có năm người lính là có sức chiến đấu chân chính. Tô Ngưng Mi là người tu chân nên trong khi chiến đấu còn có thể sử dụng linh thạch để bổ sung linh khí nhưng còn đám người Hàn Bảo lại hoàn toàn khác. Khi tinh thần lực bị tiêu hao hết mà dùng tinh hạch zombie để bổ sung tinh thần lực thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, trong chiến đấu mà dùng cách này để bổ sung tinh thần lực thì sẽ chẳng có mấy lợi ích. Nếu có súng trong tay thì thật tốt biết bao, khi tinh thần lực bị tiêu hao hết thì còn có thể lấy súng ra sử dụng mà người nhà họ Tô cũng dùng được. Tuy nhiên là lúc trước nàng không nghĩ tới vấn đề này nên bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, hy vọng sau này có thể sở hữu vài cái súng.

Đám người Tô Ngưng Mi vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài thì phát hiện người sống trong toà nhà đang lục đục kéo nhau đi xuống dưới mà vây trước xe của tiểu đội kia.

Đa số những người ở đây đều rất chật vật, đầu rối bù xù, dáng vẻ gầy yếu mặc quần áo mùa đông thật dày, chỉ có một số người tinh thần coi như tốt hơn một chút nhưng trên người cũng không được sạch sẽ, có lẽ trong nhà họ có dự trữ đồ ăn nhưng lại không dư thừa nước để rửa mặt chải đầu.

Nhìn qua ở đây cũng có khoảng mấy trăm người còn sống, tuy nhiên con số mấy trăm này so với mấy ngàn người lúc trước thì chẳng thấm vào đâu.

Thấy có quân đội đến, trên mặt mỗi người ở đây đều lộ ra một tia hi vọng: “Chiến sĩ, các anh đến đây để cứu chúng tôi sao? Là nhà nước phái các anh tới đây để đón chúng tôi phải không?”

“Anh chiến sĩ, trên xe các anh có còn đồ ăn không? Đứa bé nhà tôi đã mấy ngày chưa có được ăn gì, các chiến sĩ, tôi cầu xin các anh cho chúng tôi chút đồ ăn thôi, nếu không chỉ sợ là con tôi sẽ chết đói mất, tôi cầu xin các anh…” Một người phụ nữ gầy yếu mặc áo lông dày đang đau khổ cầu xin người lính đứng trước mặt.

Người lính kia thoạt nhìn chỉ mới 20, phải đối mặt với chuyện như vậy nên hiển nhiên là không biết phải làm sao. Anh lính này liền khẩn trương ôm chặt súng trường nhìn người phụ nữ gầy yếu đứng trước mặt mình, trong mắt ánh lên một sự áy náy nồng đậm: “Thực xin lỗi, chúng tôi được thống nhất là phải đợi đến bữa ăn tập trung mới được phân phát đồ ăn…”

Một người lính lớn tuổi hơn đứng bên cạnh liền chọc cùi chỏ vào anh lính trẻ rồi ghé lại gần tai anh lính đó nhỏ giọng nói thầm: “Cậu nhiều chuyện với họ làm cái gì, chúng ta chỉ đến đây đón người rồi sẽ nhanh chóng trở lại căn cứ thành phố G thôi, vậy nên cậu đừng gây ra phiền toái gì.”

Thính lực của Tô Ngưng Mi rất tốt nên dù tiếng nói nhỏ như vậy nàng vẫn nghe được, xem ra nàng đoán không sai, bọn họ đến đây là vì đón người nhà của những nhân vật quan trọng trong thành phố G nên căn cứ mới cố ý phái quân đội đi đón người…

Không để ý đám người đang ầm ĩ bên dưới, Tô Ngưng Mi gọi toàn bộ mọi người trở lại sofa, nói: “Ông bà, anh họ, tiểu đội bên dưới là quân đội thành phố G đi đón người, có lẽ là người nhà của quân nhân đang sống tại đây, hẳn là quân hàm của người đó không nhỏ nếu không sẽ không sử dụng lực lượng quân đội để đón người. Em thấy chúng ta nên đi theo họ đến căn cứ thành phố G trước, như vậy trên đường đi cũng bớt được phần nào nguy hiểm.” Đây là Tô Ngưng Mi đang suy nghĩ vì Tô gia, Tô gia chỉ có một mình Tô Hạo là thức tỉnh giả, vì vậy nếu đi theo tiểu đội này thì dù cho dọc đường đi có gặp nguy hiểm gì thì vẫn có thể kéo họ xuống nước, như vậy người nhà họ Tô sẽ có thêm một phần an toàn. Đoàn người Tô gia vì đi tìm nàng mà mợ của nàng đã phải hi sinh cho nên nàng phải bảo vệ những người còn lại thật tốt.

Ông bà ngoại Tô đều nhìn về phía Tô Hạo, Tô Hạo gật đầu: “Con thấy em nọ nói rất có lí, chúng ta nên đi theo tiểu đội này đi.”

“Được rồi, cả nhà mau thu dọn đồ đạc đi, con sợ là tiểu đội kia sẽ rời khỏi đây rất nhanh” Tô Ngưng Mi vừa nói xong thì cô bé Tô Vũ đang ngồi trên sofa liền vụt đứng lên hướng người nhà họ Tô mà quát: “Vì sao cái gì mọi người cũng nghe lời chị ta? Nếu không phải vì tìm chị ta thì mẹ của con cũng không phải chết, đều là do chị ta, chẳng phải lúc chúng ta chưa đến chị ta vẫn sống rất tốt đó sao? Có chỗ nào cần đến chúng ta, nói không chừng chị ta còn coi chúng ta như gánh nặng khiến chị ta bị trói buộc ấy!” Nói xong cô bé liền bưng mặt khóc hu hu.

Tô Quốc Văn bước đến bên cạnh vỗ vỗ vai con gái: “Tiểu Vũ, Con hãy bình tĩnh lại đi, mẹ con là vì cứu ba nên mới bị đàn zombie vây quanh, đều tại ba nên mẹ của con mới ra đi, con đừng trách chị họ của con…”

“Ba…hu..hu..” Tô Vũ nhào lên, gục đầu vào vai ba của mình khóc nức nở.

Tô Hạo xin lỗi Tô Ngưng Mi: “Tiểu Mi, em đừng nóng giận, Tiểu Vũ không phải cô bé xấu tính, em ấy là một đứa trẻ ngoan, chẳng qua là trên đường đi thím đã bị đàn zombie vây quanh nên đến bây giờ em ấy vẫn không quên được cảnh tượng đó dù chỉ là nửa khắc…”

Tô Ngưng Mi gật đầu không nói gì, tất cả mọi người đều yên lặng trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Đồ của Tô Ngưng Mi chẳng có bao nhiêu, những thứ quan trọng nàng đã sớm cất vào không gian rồi. Chỉ tìm đại một cái ba lô chứa chút đồ ăn, nước và quần áo. Thời điểm trở lại phòng khách thì mọi người cũng đang thu dọn gì đó ở phòng khách. Tô Ngưng Mi lại bước đến cạnh cửa sổ nhìn ra thì thấy vài người lính đang bảo vệ hai cụ già và một đứa bé đi xuống dưới rồi nhanh chóng lên xe. Một người mặc quân phục có quân hàm một gạch một sao-cấp bậc Thiếu Uý mở miệng nói: “Mọi người nhanh lên xe trở về căn cứ.”

Người dân nghe vậy liền hoảng hốt chạy đến vây quanh hai chiếc xe:

-“Các anh không phải quân đội sao? Không phải tới đón chúng tôi sao? Tại sao lại rời đi như vậy?”

-“Đúng vậy, mấy người là quân đội thì phải có trách nhiệm bảo vệ người dân chúng tôi, mấy người đi rồi chúng tôi biết phải làm sao đây? Nếu không chịu nói rõ ràng chúng tôi sẽ không cho các anh đi!”

-“Đúng, không thể để các anh đi như vậy được, các anh đi rồi chẳng phải chúng tôi chỉ còn một con đường chết thôi sao?”

Tình huống bên dưới đã trở nên lộn xộn, mà Thiếu Uý kia đường như đã đoán được sẽ gặp phải tình huống này nên hét to: “Chúng tôi tới đây để làm nhiệm vụ, về sau sẽ có đội chuyên nghiệp tới cứu viện mọi người…”

Đám người hiển nhiên là không tin chuyện này, họ đã phải chờ hơn 3 tháng, khó khăn lắm mới gặp được họ: “Anh tính lừa trẻ con sao? Chúng tôi không tin, các anh nhất định phải đưa chúng tôi rời khỏi đây.”

Mọi người xung quanh cũng phụ hoạ theo.

Mắt thấy đám người này ngày càng có xu hướng bạo động, Thiếu Uý kia hết cách, đành phải nói:”Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ đưa mọi người rồi khỏi đây, chúng tôi muốn đến căn cứ ở thành phố G. Có điều chúng tôi chỉ có hai chiếc xe nên không chở được mọi người. Như đã nói trước đó nên ai có xe thì lái xe đi theo chúng tôi. Trên đường đi mặc kệ là ăn hay uống hay bất cứ vấn đề gì mọi người đều phải tự túc, chúng tôi chỉ phụ trách dẫn đường. Ai muốn đi thì mau trở về thu dọn đồ rồi lái xe đuổi theo chúng tôi.”

Tất cả mọi người đều không do dự mà trở về thu dọn đồ, họ đều là người thường, họ còn sống đến bây giờ đều là dựa vào đồ ăn còn sót lại trong nhà, nếu tiếp tục ở lại đây họ chỉ còn con đường chết. Chẳng thà đi theo theo quân đội đến căn cứ thành phố G, dù sao vẫn an toàn hơn ở lại đây.

Sống ở đây đều là người có tiền nên mỗi hộ đều có một xe riêng, chẳng mấy chốc mọi người đã dọn dẹp xong rồi chạy đi lái xe. Có gia đình chỉ còn lại người già và phụ nữ không thể lái xe được thì cầu xin những người có xe còn bao nhiêu vị trí trống thì cho họ đi nhờ, vì vậy toàn bộ mọi người đều là ngồi xe ôtô rời khỏi đây.

Trên lầu, Tô gia cùng mấy người Hàn Bảo cũng đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ có một ít quần áo chống lạnh và đồ ăn và đi theo Tô Ngưng Mi xuống lầu. Lúc trước Tô gia đi một xe Benz chín chỗ và một chiếc xe Jeeps năm chỗ đến đây nên bây giờ cũng đủ chỗ ngồi cho mười ba người.

Tô Hạo, Hàn Bảo, Tô Quốc Khánh và Chu Thu Tâm ngồi trên xe Jeeps còn những người còn lại thì ngồi trên xe Benz.

Trong khu nhà đã trở nên ầm ĩ khiến đám zombie bên ngoài nghe thấy tiếng động liền lắc lư chạy tới. Vị Thiếu Úy kia biết nếu cứ tiếp chậm trễ thì sẽ gặp nguy hiểm liền vội kêu hai xe quân đội chạy ra khỏi khu nhà, ngay sau đó hai chiếc Tô gia cũng lao ra theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.