Tô Ngưng Mi nhớ rằng trong nguyên tác có một người đàn ông rất dịu dàng phong độ lại trí thức, lúc mới xuất hiện cũng có dị năng hệ thủy cấp ba, người này chính là bạn trai thứ tư Trình Dung, Ôn Nhạn Kỳ. Trước mạt thế là một bác sĩ giải phẫu khoa ngoại, còn hiểu Đông Y, người rất tốt, lại rất dịu dàng. Sau khi mạt thế đến, người nhà của hắn đều bị nhiễm virus, chỉ còn lại mình hắn.
Thật ra thì Tô Ngưng Mi cảm thấy là tác giả sắp xếp đàn ông của Trình Dung đủ tất cả loại hình, tinh anh như Vu Hạo Tĩnh, âm nhu như Trâu Bái, thanh tú như Chu Dương, dịu dàng như Ôn Nhạn Kỳ, cuối cùng là đại tổng giám đốc lãnh khốc như nam chủ trong nguyên tác, thực lực cường đại, gia tộc cường đại!
Tác giả nhất định là mẹ đẻ của Trình Dung!
Lúc đầu đọc sách Tô Ngưng Mi thích nhất chính là Ôn Nhạn Kỳ, dịu dàng, tao nhã lễ độ, có tình cảm, phân rõ đúng sai. Cuối cùng bị Trình Dung tổn thương cũng chỉ dứt khoát chia tay, lưu lại bóng dáng cô đơn của hắn, Tô Ngưng Mi chợt nhớ tới miêu tả về Ôn Nhạn Kỳ cuối cùng trong sách.
Liên Cẩn Viên nắm tay Tô Ngưng Mi Thật chặt, cánh tay vô ý phải đụng ngực cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Em nhìn hắn làm cái gì, người đàn ông yếu đuối như vậy có gì để nhìn!” Tô Ngưng Mi tuyệt đối nghe hiểu yếu trong lời nói của anh là chỉ thân thể gầy yếu. Xác thực, thân hình người này không thể do với thân hình tràn đầy sinh lực của Liên Cẩn Viên, giờ phút này, hắn đang cười híp mắt nói cái gì với người bên cạnh..
Cảm giác được ánh mắt của Tô Ngưng Mi, liền ngẩng đầu ánh mắt chạm nhau, hắn ngẩn ra, nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời mùa thu, Tô Ngưng Mi cũng cười lại. Tô Ngưng Mi nhớ là trong sách, lí do mà bạn trai thứ tư Ôn Nhạn Kỳ thích Trình Dung, là bởi vì nhìn thấy Trình Dung đem đồ ăn của mình cho một đứa bé. Dần dần sau khi ở chung, hắn bị sự chấp nhất Trình Dung cảm động, cuối cùng yêu Trình Dung.
Tô Ngưng Mi nhìn người đàn ông cả người đều mang ý cười, cảm thấy không tin được là hắn sẽ không để ý những người đàn ông bên cạnh Trình Dung mà yêu Trình Dung. Đàn ông bình thường thì trong lòng phải không chấp nhận được chứ.
Trong sách Ôn Nhạn Kỳ không ghét ai, đối với bất kỳ người nào cũng đều rất tốt, cũng đã từng chữa trị ngoại thương cho Tô Ngưng Mi.
Đang suy nghĩ, trên đường nhỏ cách đó không xa lại có hai người đi tới, xa xa, Tô Ngưng Mi chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông ôm một người đi phía này, bên cạnh còn có một người phụ nữ tóc gợn sóng đi theo. Mãi đến khi ba người đến gần, Tô Ngưng Mi mới kinh ngạc phát hiện rốt cuộc lại là người quen cũ, Trâu Bái, Trình Dung và Trình Văn Quân. Chỉ là, Trình Dung đã xảy ra chuyện gì? Nhìn có vẻ là bị thương không nhẹ, nằm trong ngực Trâu Bái mà nhìn như không còn hơi thở .
Trâu Bái, Trình Văn Quân cũng thấy hai người Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên, Trình Văn Quân sắc mặt đại biến, lôi kéo cánh tay Trâu Bái, nhỏ giọng nói: “Tên ma đầu đó cũng ở đây, chúng ta có nên đi chỗ khác hay không?”
Trâu Bái liếc nhìn cô gái sắc mặt nhợt nhạt trong ngực, lắc đầu một cái, ngoan ác nhìn Liên Cẩn Viên một cái, ôm Trình Dung đi vào trong trận pháp. Liên Cẩn Viên ác ý nhếch miệng, “Tôi chưa cho phép, ai cho anh mang người đàn bà này vào trong trận pháp của tôi?”
Trâu Bái dừng bước lại, quả nhiên nhìn thấy xung quan đống lửa bày bảy lá bùa, hắn nhỏ giọng mắng một câu, lại ôm Trình Dung đi tới chỗ đất trống ngồi xuống. Nhẹ nhàng đặt Trình Dung xuống dưới đất, nói với Trình Văn Quân: ” Dì, con đi nhặt chút củi sẽ trở lại, nhiệt độ xuống thấp, Dung nhi có hơi lạnh, dì khoác áo khoác ngoài trong túi lớn của con cho cô ấy. Con sẽ về rất nhanh ”
Trâu Bái đi nhặt củi phía sau núi, tay chân Trình Văn Quân luống cuống tìm một cái áo khoác trong túi lớn đắp lên người Trình Dung. Hình như Trình Dung rất đau, thấp giọng rên rỉ, Trình Văn Quân ngồi chồm hổm ở bên cạnh không biết phải làm sao, nghe âm thanh Trình Dung khổ sở liền bụm mặt khóc.
Tô Ngưng Mi cảm thấy kinh ngạc, Trình Dung đã xảy ra chuyện gì? Có phải lúc chạy ra khỏi căn cứ bị zombie quào trúng? Nhưng mà nhìn thì không phải như vậy. Cô ngửa đầu nhìn Liên Cẩn Viên, chân mày Liên Cẩn Viên cau lại, “Cô ta quấn anh nên anh cho cô ta một chưởng.”
A, Tô Ngưng Mi đã rõ, vậy Trình Dung đúng là đáng đời.
Người đàn ông thân hình thon dài, mặt mũi ôn nhu, nghe Trình Dung rên rỉ thống khổ, xách bọc lớn trong tay, đi tới bên cạnh Trình Dung nói với Trình Văn Quân: ” Xin chào, tôi là bác sĩ, có lẽ có thể giúp được.”
Trình Văn Quân ngước mắt lên nước mắt lã chã, nhìn người đàn ông kia, bắt lấy cánh tay hắn, “Cậu là bác sĩ? Tốt quá rồi, cầu xin cậu nhất định phải cứu sống con gái của tôi, cầu xin cậu.”
Tô Ngưng Mi biết mình đoán đúng rồi, người đàn ông này chính là Ôn Nhạn Kỳ.
Ôn Nhạn Kỳ hỏi, “Bị ngoại thương đúng không?”
Trình Văn Quân gật đầu, khiếp đảm nhìn Liên Cẩn Viên một cái, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, con gái của tôi rất hiểu chuyện, rất nghe lời, bị người xấu chưởng vào bả vai, bác sĩ, cậu nhất định phải cứu con gái tôi”
Ôn Nhạn Kỳ lấy tay kiểm tra bả vai Trình Dung, Trình Dung đang hôn mê rên lên một tiếng, mồ hôi trên trán rỉ ra. Ôn Nhạn Kỳ lại chẩn mạch cho Trình Dung, chân mày nhăn nhẹ, “Có chút nghiêm trọng, xương bị gãy, xương bể có thể dùng thảo dược thoa ngoài da để nhanh chóng nối xương, sau đó dùng cặp bên ngoài là có thể cố định lại vị trí cũ, nhưng một số chỗ bị nội thương, có khả năng bị máu bầm, phải chụp ảnh kiểm tra.”
Ở ngoài nơi như thế này tất nhiên là không có thuốc rồi, không có bản cặp, đừng nói chi tới máy để chụp ảnh.
Ôn Nhạn Kỳ cũng thấy khó khăn, “Tình huống này hơi nghiêm trọng, chỉ mong rằng nội thương không qua nặng, có thể tự động khôi phục. Đối với xương bị vỡ vụn, ta có một ít nước thuốc tiêu viêm, chỉ có thể truyền nước biển trước, chăm sóc tốt thì có thể khỏi hẳn, chỉ sợ có lưu lại di chứng về sau”.
Đúng lúc Trâu bái ôm một đống củi trở về, nhìn thấy Ôn Nhạn Kỳ đang nửa quỳ ở bên cạnh Trình Dung ghim mạch máu để truyền nước biển. Trâu Bái đốt củi, đến bên cạnh Ôn Nhạm Kỳ hỏi: “Anh là bác sĩ sao? Anh tên gì? Bạn gái của tôi giờ sao rồi?”
Ôn Nhạn Kỳ thuần thục dùng băng dính cố định kim tiêm, tăng tốc độ truyền nước biển, sau đó bỏ dụng cụ sát trùng vào trong túi lớn lớn, cười nói: “Tên tôi là Ôn Nhạn Kỳ, là bác sĩ, vết thương của bạn gái anh có chút nghiêm trọng, tôi chỉ có thể làm tới đây thôi, tất cả chỉ có thể thuận theo ý trời, ngoài ra tôi còn có một ít thuốc tiêu viêm kháng khuẩn, lưu thông máu, nhớ cho cô ấy uống đúng hạn.” Nói nói lấy ra mấy hộp thuốc bên cạnh bịch lớn đưa cho Trâu Bái, “Thuốc này một ngày ba lần, mỗi lần một viên. Bởi vì điều kiện hạn chế, chỉ có thể nuôi xương cốt, ừm. . . . . .Khi có điều kiện nên hầm xương cách thủy, có thể sẽ có một chút hậu di chứng, về sau nếu tốt nhất thì cử động bả vai cũng có chút khó khăn, ngày mưa dầm bả vai cũng sẽ đau đớn.”
Trâu Bái thật cau mày chặt lại, trong đôi mắt đẹp đào hoa toàn là tối tăm, hắn âm trầm nhìn về phía Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi. Liên Cẩn Viên nhíu mày, khuôn mặt cứng rắn, “Là do cô ta không biết xấu hổ muốn quấn lấy tôi, đánh cô ta còn sợ bẩn tay. Đợi cô ta tỉnh, nhắc nhở cô ta không cần lúc nào cũng dùng cái bộ dạng đó dây dưa với đàn ông, nếu không lần sau tôi nhất định một chưởng vỗ chết cô ta.”
Trình Văn Quân cũng không nhịn nổi nữa rồi, đột nhiên mà đứng lên, khóc ròng nói với Liên Cẩn Viên, “Con gái của tôi cũng bị cậu đánh cho thành bộ dáng này, làm phiền cậu đừng nhục nhã nó.”
Nắm đấm của Trâu Bái kẽo kẹt vang dội.
Ôn Nhạn Kỳ yên lặng cất xong đồ, cầm túi lớn lớn lên trở lại bên cạnh đống lửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khang Tiểu Tĩnh lạnh lẽo nhìn Trình Văn Quân, nói: “Còn không phải là do con gái của bà quấn lấy Liên tiên sinh, nếu không Liên tiên sinh cũng không đánh cô ta, nếu muốn trách thì chỉ có trách con gái bà không biết xấu hổ”.
Trình Văn Quân tức giận đằng đằng chỉ hướng dựa vào sớm hơn hạo tĩnh trong ngực Khang Tiểu Tĩnh, “Con gái của tôi như thế nào, cũng không cần cái thứ giành bạn trai giày rách của nó nói”.
Khang Tiểu Tĩnh lạnh lẽo nhìn bà, nói: “Cái từ giày rách này xứng với con gái của bà hơn, rõ ràng có Vu đại ca, nhưng hết lần này tới lần khác còn quyến rũ người đàn ông khác, cùng Trâu Bái lẫn lộn ở chung một chỗ, thật là khiến người nôn mửa. Khuyên bà tốt nhất nên quản lí con gái, đừng ở chỗ này làm mất mặt. Lúc đầu đúng là tôi bị mù rồi, mới có thể xem cô ta như là chị gái.”
Trình Văn Quân tức giận sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào Khang Tiểu Tĩnh cô cô cô nửa ngày, tức giận trợn mắt nhìn thẳng, thân thể lui về phía sau liền ngã xuống, xỉu vì tức. Trâu Bái tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ bà.
Vu Hạo Tĩnh bất đắc dĩ sờ tóc của Khang Tiểu Tĩnh, “Tốt rồi, mau mau nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”
Khang Tiểu Tĩnh có chút mê mang nhìn về phía phương xa, “Vu đại ca, về sau chúng ta sẽ đi đâu?”
Vu Hạo Tĩnh cũng rất mờ mịt, người thân của hắn và Khang Tiểu Tĩnh đều chết khi mạt thế tới, hiện tại thành phố G bị động đất, những địa khu khác thì như thế nào? Bọn họ lại nên đi đâu?
Không chỉ đám bọn hắn mờ mịt, tất cả mọi người nơi đây đều rất mờ mịt, ngày mai nên đi đâu?
Bên kia nhóm người Trình Dung cũng tỉnh lại rất nhanh, Trâu Bái thấy cô tỉnh lại, nói: “A di, dì trông Dung nhi, con đi ra phía sau núi, xem thử có tìm được thức ăn không, cũng đã một ngày không ăn uống rồi.”
Trình Văn Quân vô lực gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía con gái vẫn hôn mê như cũ.
Đồ ăn của bọn họ đều được đặt ở trong không gian của Trình Dung rồi,bây giờ Trình Dung đang hôn mê, đương nhiên là không lấy được thức ăn ra.
Trâu Bái đi đến phía sau núi, rất may mắn, bắt được một con gà rừng, mang gà rừng về, tìm được cái nồi có thể dùng từ trong đống đổ nát, rồi hâm gà rừng.
Những người khác mê mang ngủ đi.
Tô Ngưng Mi ngồi dậy từ trong ngực Liên Cẩn Viên, “Em ngủ đi, mệt cả ngày hôm nay rồi, anh gác đêm.”
Liên Cẩn Viên lại kéo cô vào trong ngực, “Có trận pháp thủ đêm, có anh ở đây, em chỉ cần ngủ thôi.”
Xác thực là không cần gác đêm, Tô Ngưng Mi nằm ngủ trong ngực Liên Cẩn Viên.
Lúc mở mắt ra, mặt trời đã lên, mùi thịt nồng đậm trong không khí. Tô Ngưng Mi nghiêng đầu nhìn sang, Trình Dung đã tỉnh rồi, đang tựa đầu vào trong ngực Trâu Bái, Trình Văn Quân đang đút cho cô canh gà rừng nấu đêm hôm qua.
Người này thật đúng là mạng lớn, bị thương nghiêm trọng như vậy, hai bình dịch, ngủ một giác liền tỉnh.
Khuông mặt nhỏ của Trình Dung trắng bệch, mắt cũng mất đi rực rỡ thường ngày, ánh mắt nhìn Tô Ngưng Mi tất cả đều là sợ hãi. Tô Ngưng Mi cau mày, cái người này tại sao lại nhìn cô theo kiểu đó, cũng không phải là cô đánh cô ta.
Giờ phút này, tất cả mọi người tỉnh lại, nghe nghe mùi cháo gà đậm đà thơm chảy nước miếng, mọi người chỉ có thể lấy thịt chuột dư ngày hôm qua ra ăn.
Trình Dung uống một chén canh liền lắc đầu một cái, “Mẹ, Trâu đại ca, con không ăn, mọi người cứ ăn trước đi.” Trâu Bái lại thêm một chén canh đưa đến bên cạnh Trình Dung, cau mày nói, “Không được, vết thương của em còn chưa khỏi, phải bồi bổ nhiều, nếu không sẽ lưu lại di chứng về sau.”
Trình Dung lại miễn cưỡng uống xong một chén canh nước.
Ôn Nhạn Kỳ cũng tỉnh lại, nhìn thấy Trình Dung đã tỉnh rồi, cầm túi lớn tới chẩn mạch cho Trình Dung, “Máu bầm trong cơ thể có dấu hiệu tiêu tán, chỉ cầm không để bị thương nữa, tính mạng sẽ không sao. Tôi lại giúp cô truyền hai bình dịch, chỉ là về sau cô cần phải chú ý.”
Khuôn mặt phờ phạc nhỏ nhắn của Trình Dung nhìn Ôn Nhạn Kỳ, đôi môi không chút huyết sắc khẽ cong lên, cười nói, “Tôi đã nghe mẹ nói rồi, Anh tên là Ôn Nhạn Kỳ đúng không? Cảm ơn bác sĩ.”
Ôn Nhạn Kỳ thuần thục dùng rượu sát trùng lau cho Trình Dung tìm mạch máu trên da, kim tiêm nhanh chóng đâm vào,dán băng dính trên mu bàn tay, cố định kim tiêm lại, lúc này mới cười nói với Trình Dung, “Không cần cám ơn tôi, đây là chức trách của tôi. Tốt rồi, cô bây giờ nên đi nghỉ ngơi, mấy tháng này bả vai cần phải được nghỉ ngơi, tôi đề nghì mọi người nên tìm chỗ an toàn để nghỉ ngơi mới làm việc khác.”
Ôn Nhạn Kỳ dọn sạch đồ vật, ngồi lại trong trận pháp, lấy bọc bánh Biscuit trong túi lớn ra ăn.