Tô Ngưng Mi thấy Trình Dung tựa vào cửa phòng, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhíu mày, “Như thế nào? Có vấn đề gì sao?” Người phụ nữ này ngăn bọn họ, lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, chắc không phải là muốn nói cô chỉ là người biến dị lực lượng, sẽ bất lợi trong chiến đấu, mà bản thân cô ta là dị năng Lôi Điện, càng thích hợp chiến đấu ở trong nước hơn, cho nên hi vọng mình(Tô Ngưng Mi) ở lại, thì cô ta có thể.
“Tiểu Mi chỉ là người biến dị lực lượng đúng không?” Trình Dung mở miệng nói, “Thật ra thì tôi cảm thấy người biến dị lực lượng sẽ bất lợi chiến đấu trong nước biển, tôi và Trâu đại ca có dị năng Lôi Điện, thích hợp chiến đấu ở biển, cho nên người được chọn đi lần này có phải sai sót hay không? Dù là tôi hay Trâu đại ca đều mạnh hơn tiểu Mi? tất nhiên không phải là tôi nói Tiểu Mi không lợi hại, lấy thực lực của tiểu Mi thì trên đất bằng sẽ phát huy tác dụng càng lớn. Tôi hi vọng mọi người hiểu rõ ràng, đây là đi chiến đấu, không phải đi chơi, không cần lấy tánh mạng mọi người ra đùa giỡn, có phải không?”
Trình Dung lo lắng cho mọi người là thật, người có biến dị lực lượng thực sự không thích hợp chiến đấu trong nước, trở lực rất lớn, Lôi Điện công kích sẽ càng thích hợp hơn. Cô ta thật hi vọng người được chọn lần này có thể đổi thành cô ta hoặc Trâu Bái.
Nói thật, Trình Dung đã chết tâm đối với Liên Cẩn Viên, đàn ông đánh phụ nữ không thể chấp nhận được, mặc dù thực lực của Liên Cẩn Viên rất cường đại, nhưng nàng ta sẽ không dây dưa một người đàn ông đánh phụ nữ. Xem tình hình trước mắt, nàng ta đều thấy thích Tiêu Linh Vũ và Ôn Nhạn Kỳ, chỉ là hình như Ôn Nhạn Kỳ có chút bài xích cô ta, hơn nữa cô ta cũng mơ hồ nghe Trần Kiều Kiều nói tới Tiêu Linh Vũ là người của gia tộc giàu có, cho nên cô ta càng nghiêng về phía Tiêu Linh Vũ nhiều hơn. Thật ra không thể nói là thích như thế nào, chỉ là thực lực của Tiêu Linh Vũ không tệ, gia tộc cũng tốt, cho nên cô ta hi vọng lôi kéo được Tiêu Linh Vũ tốt nhất là khăng khăng một mực yêu mình. Cũng bởi vì lo lắng lần này Tiêu Linh Vũ đi sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên lúc này mới hi vọng người đi là cô ta, mà không phải một người bất lợi trong chiến đấu ở biển như Tô Ngưng Mi. Trước khi mạt thế đến cô ta vẫn trung thành với nguyên tắc một vợ, một chồng, nhưng bây giờ đã tới mạt thế rồi, có thể tưởng tưởng được thế giới đã trở nên khủng bố như thế nào rồi, nếu muốn bản thân trở nên mạnh hơn, cô ta phải dựa vào người đàn ông cường đại để giúp cho nguyện vọng trở nên mạnh mẽ hơn của mình, cô ta cảm thấy ý nghĩ của mình không có sai, muốn trở nên mạnh mẽ, cô ta phải hoàn toàn thay đổi mình!
Liên Cẩn Viên nhìn Trình Dung có tràn đầy niềm tin, thật là nói cũng không muốn nói với cô ta một câu, sao vợ của mình lại bị ghét bỏ được, anh nhất định phải nói chuyện, “Cô chê vợ tôi? Cô cảm thấy dị năng Lôi Điện của cô rất trâu bò đúng không?”
Trình Dung liếc nhìn Liên Cẩn Viên một cái, trong mắt cô ta chỉ còn sự lạnh nhạt, cô ta đưa mắt nói: “Liên tiên sinh, tôi không có ý này, anh nên biết tôi chỉ nói sự thật, thực lực của Tiểu Mi thực sự không thích hợp chiến đấu trong biển, tôi chỉ là lo cho mọi người.”
Còn muốn đi luyện tập ở bờ biển, Tô Ngưng Mi lười dây dưa những thứ này với cô ta, bấm thủ quyết một cái, ngón tay cái phát ra tia chớp to đánh về phía bên cạnh Trình Dung, đá cẩm thạch màu trắng lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, lưu lại một hố to nám đen, toàn bộ nền nhà đều đã bị xuyên thấu, có thể thấy sàn nhà của tầng 1.
Động tĩnh quá lớn, làm cho những người khác đang ở trong phòng như Ôn Nhạn Kỳ, Trần Kiều Kiều, Trâu Bái, Trình Văn Quân, còn có người nhà họ Tô đều đi ra ngoài, nhìn thấy hố to trên hành lang liền giật nảy mình. Trần Kiều Kiều thận trọng đi vòng qua hố lớn, đi tới bên cạnh Tô Ngưng Mi, “Tiểu Mi tỷ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu, “Không có việc gì.”
Mọi người nhà họ Tô đứng ở của phòng, Tô Hạo nhìn hố to trên mặt đất, lại nhìn sắc mặt Trình Dung tái nhợt, giận dữ nói: “Em họ, vừa rồi cô ta gây phiền toái với em?” Nói xong, chán ghét nhìn Trình Dung một cái.
Tô Ngưng Mi cười nói: “Anh họ, em không sao, cô ta còn chưa có thể gây phiền phức cho em, anh mau dẫn Ông bà ngoại đi vào đi, chuyện ở đây em sẽ xử lý.”
Tô Hạo gật đầu một cái, lại dẫn toàn bộ người nhà họ Tô đi vào.
Trình Văn Quân nhìn hố to trên đất, sợ hết hồn, kéo Trình Dung, “Dung nhi à, con không sao chứ sao lại làm ra cái hố to như vạy trên đất chứ?”
Tiêu Linh Vũ đã sớm đoán ra Tô Ngưng Mi cũng là người tu chân rồi, vì vậy mà cũng không nghĩ là pháp thuật lôi điện của Tô Ngưng Mi. Chỉ còn Trình Dung là không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhìn tình hình hiện tại, ngay cả lời nói của Trình Văn Quân cũng không nghe lọt tai, sắc mặt trắng bệch nhìn Tô Ngưng Mi, “Sao… Làm sao có thể? Làm sao sẽ là dị năng Lôi Điện? Không đúng, đây không phải là dị năng, cô…cô giống với Liên Cẩn Viên đều là người tu chân?” Cô ta dứt lời, sắc mạt càng thêm khó coi, trong lòng cũng cực kì khó chịu, không biết tại sao cô ta cảm giác giống như là bị Tô Ngưng Mi đoạt đi thứ gì đó, trong lòng hoảng hốt.
Trần Kiều Kiều cũng đã sớm biết Tô Ngưng Mi là người tu chân rồi, nhìn bộ dáng kia của Trình Dung, cười nói: “Thế nào, cô rất khó tiếp nhận được tiểu Mi tỷ là người tu chân? Tôi khuyên Trình Dung cô nên kiềm chế trái tim của mình, đừng cứ mãi nhìn chằm chằm thứ không thuộc về cô!”
Trình Văn Quân nhìn con gái bị làm nhục, lặp tức chắn trước mặt con gái kêu lên: “Dung nhi nhà tôi khi nào nhìn chằm chằm thứ đồ không thuộc về nó hả? Còn có Tiểu Mi, cái hố hả này là do con làm sao? Không có chuyện gì sao lại làm một cái hố lớn như vậy trong phòng?”
Liên Cẩn Viên và Tiêu Linh Vũ đều lười giải thích, Liên Cẩn Viên nhanh chóng kéo Tô Ngưng Mi qua, “Đi thôi, mau tụ họp bên bờ biển với Hoa tiểu thư, cô ấy khẳng định đang nóng lòng chờ.”
Ba người đi xuống lầu, chỉ để lại Trình Dung và Trần Kiều Kiều mắt to trừng mắt nhỏ, Trần Kiều Kiều nhìn sắc mặt Trình Dung trắng bệch vừa thấy đã thương, hừ một tiếng, nói với Ôn Nhạn Kỳ: “Ôn đại ca, em về phòng trước đây.” Bản công pháp luyện khí Liên Cẩn Viên đưa cho cô còn chưa có nghiên cứu triệt để, cần phải trở về hảo hảo tu luyện.
Ôn Nhạn Kỳ gật đầu, “Tôi cũng đi về.”
Ở cửa chỉ còn lại ba người Trình Dung, Trình Văn Quân và Trâu Bái, Trình Văn Quân ríu rít hỏi thăm, sợ con gái mới vừa rồi bị thua thiệt. Trong lòng Trình Dung phiền muộn, giọng điệu cũng không tốt, “Mẹ, trước tiên mẹ trở về phòng đi, để con yên tĩnh một lát.”
Từ trước đến giờ Trình Văn Quân đều rất nghe lời con gái nói, ngoan ngoãn trở về phòng, cả lối đi nhỏ chỉ còn lại hai người Trình Dung và Trâu Bái, Trình Dung ngẩng đầu đang muốn bảo Trâu Bái trở về, lại phát hiện đôi mắt đẹp đào hoa của Trâu Bái tràn đầy lo lắng. Cô ta sợ hết hồn, chân cà thọt đi tới trước mặt Trâu Bái, cánh tay Trình Dung định khoác vào, “Trâu đại ca, anh làm sao vậy?”
Trâu Bái nhanh chóng hất cánh tay của cô ta ra, âm trầm nói: “Mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì, một ngày không đuổi theo Tiêu Linh Vũ trong lòng em liền không thoải mái? Trình Dung bất cứ chuyện gì cũng có giới hạn của nó, tôi yêu em không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ việc em mắt đưa mày lại cùng những người đàn ông khác.”
“Em không có!” Trình Dung vội vàng giải thích, “Em chỉ lo lắng cho hành động lần này của bọn họ, em vẫn cho là tiểu Mi là biến dị lực lượng, không thích hợp chiến đấu ở biển, chỉ là em không ngờ cô ấy là người tu chân…Trâu đại ca, anh hiểu lầm em, em biết rõ là anh yêu em, em cũng yêu anh, giữa em và Tiêu đại ca không có gì.”
“Hơn nữa…” Trình Dung nhíu mày, một bộ dáng rất ủy khuất, “Lúc đầu khi đi chung với Vu đại ca cũng không thấy anh không vui, ban đầu không phải ba người chúng ta chung sống rất hòa thuận hay sai?”
Trâu Bái cực kì tức giận dùng một tay đẩy Trình Dung lên vách tường, phát ra bịch một tiếng vang, Trình Dung đau, mày nhíu chặt lại, “Trâu đại ca, anh nhẹ một chút, làm em đau.”
Trâu Bái đè Trình Dung ở phía dưới, bóp cổ cô ta, âm trầm nói, Trình Dung, tôi yêu em, nhưng tốt nhất là đừng tự mình chơi trò nguy hiểm, nếu để tôi phát hiện em lại chạy theo Tiêu Linh Vũ. Tôi không ngại cởi hết y phục của em trước mạt hắn, biểu diễn tại hiện trường cho hắn nhìn!”
Trình Dung bị Trâu Bái trước mắt làm cho sợ, chực khóc lã chã nhìn Trâu Bái, ngây ngốc không nói chuyện. Trâu Bái hừ lạnh một tiếng, buông tay cô ta ra, sải bước trở về phòng, lưu lại một mình Trình Dung sững sờ đứng bên ngoài, qua một lúc lâu. Trình Dung đột nhiên ngồi chồm hổm xuống khóc rống lên.