Edit: melbournje
Ngày tiếp theo, Đồng Kiều còn đang say giấc nồng, điện thoại đặt ở tủ cạnh giường vang lên.
Một bàn tay nhỏ lục lọi cầm lên, lung tung ấn nhận.
Trong giọng nói còn mang chút khàn khàn khi mới tỉnh ngủ: “Alo.”
Trong giọng nói đối phương còn có ý cười: “Còn chưa tỉnh ngủ?”
Đồng Kiều mơ hồ vài giây mới phản ứng được đây là ai.
“Anh Ngụy.”
“Anh ở ngoài cửa.”
Đồng Kiều theo bản năng hỏi: “Ngoài cửa, ngoài cửa nào?”
Qua hai giây, cô đột nhiên ngồi dậy, kinh hô: “Ngoải cửa nhà em?”
“Ừm.”
“Chờ một chút, anh đợi em ba phút.”
Nói rồi cô cúp điện thoại, mặc quần áo đứng dậy, búi mái tóc rối tung lên cao, đi vào roilet rửa mặt.
Làm xong hết thảy, cô chạy chậm đến chỗ mở cửa.
Liền thấy Ngụy Cẩn Hằng mặc áo khoác đen đứng ở bên ngoài, trong tay mang theo cái gì đó.
Đồng Kiều ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?”
Ngụy Cẩn Hằng đi tới, đổi giày đem bữa sáng đặt ở trên bàn ăn: “Mang bữa sáng cho em.”
Đồng Kiều trong lòng cảm thán, Ngụy Cẩn Hằng người này thật đúng là có quy tắc.
Mỗi ngày đều 7h rời giường, 7h30 ăn cơm, nghe nói cái thói quen này anh đã giữ vững thật lâu.
Mà cô, bình thường làm việc, buổi sáng bốn năm giờ đều có thể dậy trang điểm, một khi ở nhà thì không bao giờ dậy trước chín giờ.
Có đôi khi coi như tỉnh cũng nằm trên giường chơi điện thoại, xem kịch bản, nằm ỳ đến giữa trưa thậm chí buổi chiều.
“Cái này ăn ngon lắm, anh muốn nếm thử không?” Đồng Kiều đưa tay trái ra chỉ vào bánh bao hấp nói.
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, con ngươi rơi vào ngón tay cô, cúi người đem trong bánh bao trong tay cô cắn một miếng.
Đồng Kiều chưa kịp phản ứng, theo bản năng rụt tay lại, nhắc nhở: “Ài, cái này em đang ăn rồi mà.”
Nhưng người này đã nhanh hơn cô một bước, đem cả bánh bao hấp ăn vào trong miệng.
Đồng Kiều bị hành động khác thường này của anh làm xấu hổ.
Ngụy Cẩn Hằng ăn xong, rút khăn lau khóe miệng, hỏi: “Sao không đeo nhẫn?”
Đồng Kiều vừa nhét miếng bánh bao vào miệng, hai má có chút phồng lên, giống như một con sâu mập vậy.
Cố gắng nhai xong, giải thích nói: “Hôm qua em nấu cơm nên đeo không tiện, liền tháo xuống.”
Nói lời này, nhưng Đồng Kiều không dám nhìn vào mắt Ngụy Cẩn Hằng.
Cô đương nhiên không thể nói là vì mang theo quá dễ thấy, sợ mẹ hoặc là những người khác thấy được không biết giải thích sao, mới tháo xuống đặt ở trong ngăn tủ.
Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, không có nhiều lời, ánh mắt yên tĩnh, nhìn không ra đến cùng có tức giận hay không.
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở trên ghế salon xem tivi, trên TV đang phát phim võ lâm.
Ngụy Cẩn Hằng hai chân đan chéo dựa ở trên ghế sa lon, Đồng Kiều im lặng ngồi xếp bằng xuống, trong ngực ôm một cái gối ôm đáng yêu.
Xem đến đoạn hài, Đồng Kiều nhịn không được cười ha ha ra tiếng, Ngụy Cẩn Hằng lại chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Giữa hai người có bầu không khí hài hòa dị thường.