Liêu Đình Nhạn cho rằng mình sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng mà không. Nàng mang theo ngạc nhiên và lòng tràn đầy ĐMM ngất xỉu đi, rồi thấy vài đoạn hồi ức rải rác.
Hình ảnh vai chính là cô nương ngây thơ hồn nhiên, tên là Tư Mã Ngạc, nàng và ca ca song sinh là hai người cuối cùng của tộc Tư Mã thị. Cả tộc bọn họ đã sắp tới bên lề diệt vong, nhưng mà tộc Tư Mã không thể diệt vong, bọn họ cần phải kéo dài huyết mạch. Vì thế Tư Mã Ngạc từ lúc vừa sinh ra đã ở trong một hoàn cảnh dị dạng, nàng nhất định phải cùng huynh trưởng mình kết hợp để sinh hạ con nối dõi.
Tư Mã thị vì duy trì huyết mạch thuần tịnh của tộc Phụng Sơn, chưa bao giờ kết hợp cùng người ngoài, làm bẩn huyết mạch Phụng Sơn đối với bọn họ mà nói là tội ác không thể tha thứ. Ngược lại, ở trong tộc Tư Mã, họ hàng gần kết hợp cũng không hiếm thấy, bọn họ hết thảy đều chỉ vì huyết mạch thuần tịnh nhất. Chỉ có huyết mạch Phụng Sơn thuần tịnh, mới có thể uẩn dưỡng ra ngọn lửa linh sơn.
Liêu Đình Nhạn thấy được ngọn lửa linh sơn đó, giống một ngọn lửa nho nhỏ ở trên miêng chén to đang thiêu đốt đỏ rực. So với ngọn lửa nhỏ thô tục giọng trẻ con nàng nhìn thấy còn tràn đầy hơn rất nhiều. Tóm lại đây hình như là một đại bảo bối rất quan trọng, Tư Mã Ngạc chính là người phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn thế hệ này. Nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Tam Thánh Sơn, tuy rằng có vô số người hầu hạ, ăn mặc chi phí đều là trân quý nhất, Liêu Đình Nhạn xem ra đó là công chúa điện hạ đệ nhất trên thế giới, nhưng nói thật, nàng ấy thật sự quá thảm.
Tư Mã Ngạc thích ngọn lửa đó, a, trong đoạn trí nhớ này, ngọn lửa kia còn không phải là nam nhân tính tình tào bạo giọng trẻ con. Cho dù ai đến hầu hạ hắn, đều sẽ bị hắn mắng cẩu huyết đầy đầu, Tư Mã Ngạc cô nương là người duy nhất hắn không mắng. Đáng tiếc thích thì thích, Tư Mã Ngạc trăm triệu không có khả năng cùng ngọn lửa quý giá này ở bên nhau, rốt cuộc có cách biệt về hình thái, quan hệ của bọn họ chỉ có thể dùng bốn chữ “cung cấp nuôi dưỡng” để hình dung. Chờ đến lúc cô nương đến tuổi có thể sinh hài tử, nàng bị yêu cầu cùng ca ca tạo người.
Liêu Đình Nhạn thấy được Tam Thánh sơn trong đoạn trong trí nhớ này, cung điện hoa mỹ, bài trí tinh xảo, tôi tớ như mây, phảng phất giống như thần tiên phi tử, để cho nàng ấn tượng khắc sâu chính là chỗ ngọn lửa trong bích đàm kia treo bức tranh Phục Hy Nữ Oa siêu lớn, Tư Mã Ngạc mỗi ngày đều phải tế bái, phỏng chừng là tín ngưỡng linh tinh gì đó của Tư Mã thị. Cô nương tuổi còn trẻ tuy rằng không muốn, nhưng lưng nàng đeo áp lực hưng suy của một tộc, cuối cùng vẫn phải thống khổ mà thỏa hiệp.
Nàng và ca ca sinh hạ một nam hài, đặt tên là Tư Mã Tiêu.
Nghe thấy cái tên này, Liêu Đình Nhạn phản ứng lại, ầu dề, thế nhưng là chuyện xưa của mẹ tổ tông.
Sinh nam hài còn chưa đủ, bọn họ còn cần nàng sinh tiếp một nữ hài, mới có thể bảo đảm huyết mạch thuần tịnh đời sau, nhưng Tư Mã Ngạc chậm chạp không thể sinh hạ hài tử thứ hai. Càng thêm thảm chính là, ca ca nàng đột nhiên nổi điên, thiêu hủy hơn phân nửa Tam Thánh sơn, rồi tự sát mà chết. Ký ức này cũng không rõ ràng, phi thường nhấp nháy, là Liêu Đình Nhạn chính mình căn cứ trên dưới phỏng đoán ra.
Hình ảnh lại chuyển, cô nương Tư Mã Ngạc tiều tụy, giống như bị hết thảy mọi chuyện bức điên rồi. Nàng còn nhỏ, cho dù thiên phú hơn người, cũng chưa kịp trưởng thành, mà Canh Thần Tiên Phủ đã sớm không phải là thiên hạ của Tư Mã thị, chủ nhược thần cường, có rất nhiều người yêu cầu nàng cẩn thận phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn, sau đó chờ đợi hài tử nàng lớn lên, lại cùng sinh hạ hài tử khác.
Nhìn đến chỗ này, Liêu Đình Nhạn dấu chấm hỏi đầy đầu. Lúc này Tư Mã Tiêu mới là đứa bé con vài tuổi, những người làm ra quyết định này, các ngươi ghê tởm như vậy sao?
Hiển nhiên, Tư Mã Ngạc đã điên khùng không thể tiếp thu, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy nàng vào một đêm nguyệt hắc phong cao, chuẩn bị bóp chết con trai của mình.
Liêu Đình Nhạn:…… Tư Mã thị, ta xem thế là đủ rồi.
Về sau không có gì, một đoạn cuối cùng chính là Tư Mã Ngạc tự sát ở trong bích đàm, hồ nước xanh biếc đều bị nàng nhuộm thành đỏ như máu, mọc ra một đóa hồng liên vô cùng lớn, ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên an tĩnh mà bao vây nàng lại, đốt nàng thành một mảnh tro tàn.
Bị bắt buộc biết loại chuyện riêng tư này, Liêu Đình Nhạn tỉnh lại, cảm thấy mình không ổn lắm, biết quá nhiều không phải chuyện tốt, rốt cuộc biết càng nhiều, chuyện nhấc lên lại càng lớn. Nàng đã thấy rất nhiều sắc mặt đáng ghê tởm, không sai biệt lắm hiểu được đám đầu trâu mặt ngựa đó có lai lịch gì, càng thêm cảm thấy đầu trọc.
Cái phó bản này khẩu vị quá nặng, nàng không chơi nổi.
Chờ nàng hoàn hồn từ trong những hồi ức thảm kịch đó, phát hiện tình cảnh của mình hiện nay, tức khắc cảm thấy càng thêm không tốt. Bởi vì giờ phút này nàng nằm ở trong một cái hộp đen nhánh hình chữ nhật.
Liêu Đình Nhạn: A a a ta bị chôn sao! Chưa chết đâu, còn không thể tới cứu giúp sao! Đồ cẩu bức nào chôn ta!
Nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, eo đau, lưng đau, chân rút gân, ngực còn nặng trĩu đè ép đến hoảng hốt, cũng không có sức lực đẩy cái quan tài này bò ra ngoài.
“Người tới a…… Cứu mạng a…… Ta còn chưa chết đâu…… Ta đã chết…… Ta sống lại ……”
“Tổ tông? Xà xà? ngọn lửa nhỏ? Ra tiếng trả lời nào……”
“Ta từng vì công ty ra sức, ta vì lão bản chảy máu……”
Ở trong quan tài, gào một loạt lời nói lăng nhăng, Liêu Đình Nhạn rốt cuộc cảm giác mình tích tụ được một chút sức lực, nhấc chân dùng sức đá lên trên một cái, nháy mắt, nàng đá quan tài ra một cái khe hở nho nhỏ. Còn tốt, quan tài không đóng đinh, bằng không sợ là phải ở chỗ này cư trú vĩnh viễn.
Nàng giơ tay sờ soạng khe hở, dùng ra sức lực ăn sữa từ nhỏ đẩy một cái sang bên cạnh, đẩy một hồi lâu mới lại thấy ánh mặt trời…… và tổ tông.
Tổ tông một thân tiểu bạch kiểm đen thùi lùi đứng ở bên cạnh quan tài, dựa vào đó nhìn nàng, nói một câu: “Tỉnh.” Sau đó dùng một ngón tay tùy tùy tiện tiện đẩy cái nắp quan tài nàng đẩy được một nửa kia ra ngoài.
Con mẹ ngươi, vừa rồi ngươi làm cái gì, nhìn người khác đẩy quan tài chơi vui có phải không? Không biết vì cái gì Liêu Đình Nhạn trong một khắc này phi thường muốn mắng hắn, nhưng trong nháy mắt nàng lại nghĩ tới hồi ức đã nhìn thấy, đứa bé bị mẹ ruột bóp đến giống như cải thìa, một bầu lửa giận bị súng nhỏ phun nước phụt phụt tưới tắt. Thôi, không muốn mắng hắn.
Tư Mã Tiêu liếc thấy sắc mặt nàng, hỏi: “Có phải ngươi muốn mắng ta không?”
BUFF nói thật, mở ra!
Liêu Đình Nhạn thân bất do kỷ: “Phải.”
Tư Mã Tiêu biểu tình khó lường, ánh mắt biến thái biến thái, nói: “Ngươi mắng một câu nghe thử một chút?”
“Xú ngốc bức, ta mắng ngươi! Ta chri ngươi nghe được sao!” Liêu Đình Nhạn còn sống, nhưng ánh mắt của nàng đã chết. Nàng cảm giác cái quan tài thật vất vả mới đẩy ra được đây, khả năng một lần nữa sẽ đậy trở lại, đại khái lúc này thật sự phải xuống mồ vì an rồi.
Nhưng mà chú định nàng không hiểu được mạch não của bệnh tâm thần, tổ tông kia bị nàng mắng đột nhiên cười ha hả. Không phải cái loại cười “chờ ta cười xong liền giết ngươi”, mà là thực sự cười “Con mẹ nó đây thật quá buồn cười”. Hắn dựa vào bên cạnh quan tài, cười đến toàn bộ quan tài đều rung lên.
Liêu Đình Nhạn: Có khỏe không, tức choáng váng sao huynh đệ?
Nàng còn đang nằm như xác chết, cười đủ rồi Tư Mã Tiêu giơ tay, ôm nàng ra. Chỗ nàng nằm vừa rồi xác thật là cái quan tài, còn là cái quan tài nhìn qua đặc biệt hoa lệ, hình như còn ở tháp trung tâm, chỉ là không biết ở tầng mấy, chung quanh ánh nến thiêu đốt sáng ngời lại tạo hình rồng kỳ dị, quan tài dày nặng ở trung tâm, nàng còn thấy được trên vách tường phía trước điêu khắc bức họa Phục Hy Nữ Oa.
Tư Mã Tiêu ôm nàng bước ra ngoài, tay áo rộng mang theo gió làm những ngọn nến bày ven đường bị thổi trúng, lay động không ngừng.
Liêu Đình Nhạn cho rằng mình đại khái cũng đã ngủ một ngày, nhưng kỳ thật, nàng đã nằm nửa tháng. Nàng ra cửa tháp trung tâm, phát hiện phế tích bên ngoài toàn bộ biến mất, chỉ còn lại đất bằng mênh mông vô bờ, đã từng là kiến trúc mê cung trống rỗng toàn bộ biến mất, chỉ còn lại có một tòa tháp trung tâm đổ một nửa.
Liêu Đình Nhạn: Ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện long trời lở đất.
Đại Hắc Xà chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ ra liền vặn vẹo thân hình cực đại thò sang, Tư Mã Tiêu nhấc chân đi lên, dẫm trên cái đuôi nó. “Đi.”
Liêu Đình Nhạn: Không phải, đi thế nào a? Sao ta lại theo không kịp ý nghĩ.
Dù bị Tư Mã Tiêu ôm cũng không có tâm tư quản, quay đầu nhìn tháp trung tâm cùng một vòng Nhật Nguyệt U Đàm lay động phía dưới, “Sư tổ, chúng ta đi đâu?”
Tư Mã Tiêu tâm tình không tồi, “Đương nhiên là đi ra ngoài, ở chỗ này ngốc đủ rồi.”
Hắn ôm Liêu Đình Nhạn nằm liệt, nói: “Ngươi sợ cái gì, nếu ta muốn giết ngươi, ở chỗ nào ngươi cũng sẽ chết, nếu không muốn giết ngươi, chính là ngươi có chết cũng sẽ làm cho ngươi sống lại. A, đã giải hết độc của đóa hoa đó cho ngươi.”
Liêu Đình Nhạn: “Đó là đóa hoa có độc?!”
Tư Mã Tiêu: “Nếu không vì sao ngươi nằm ở chỗ đó hơn nửa tháng.”
Liêu Đình Nhạn không quá tin tưởng, không phải không tin mình nằm lâu như vậy, mà là không tin đóa hoa đó là độc hoa. Dựa theo Tư Mã Tiêu nói, ác nhân nở độc hoa, người lương thiện nở linh hoa, nàng hái đóa hoa đó hình như là linh hoa từ cốt châu của mẹ Tư Mã Tiêu mọc ra, dù thế nào cũng không tính là ác nhân a, nàng ấy chưa từng giết người, còn khắp nơi giúp mọi người làm điều tốt.
“Thật là độc hoa? Không phải nói ác nhân mới nở độc hoa sao?” Liêu Đình Nhạn không nghĩ ra.
Tư Mã Tiêu cười nhạo một tiếng, “Ta lừa gạt ngươi, một người sao có thể không đen thì trắng, một đóa hoa vớ vẩn là có thể định ra thiện ác sao.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy bộ dáng hắn giống như thực dễ nói chuyện, nhịn không được truy vấn, “Vậy là thế nào?”
Tư Mã Tiêu thật đúng là giải thích cho nàng, “Trước khi chết tâm tình bình tĩnh sung sướng, cốt châu kết linh hoa, trước khi chết oán hận thống khổ, kết độc hoa.”
Liêu Đình Nhạn nghĩ đến cái ao tràn đầy máu tươi, Tư Mã Ngạc toàn thân nhiễm huyết, hơi thở thoi thóp, bị ngọn lửa nuốt hết, tức khắc trầm mặc. Nói thực ra, trước khi chết nàng ấy thống khổ, cũng làm nàng cảm nhiễm một chút, cho nên hiện tại còn cảm thấy đau sọ não.
“Như thế nào, nghe ngữ khí của ngươi, ngươi nhìn thấy chủ nhân đời trước của đóa hoa là ai.” Tư Mã Tiêu tùy ý hỏi.
Hắn tựa hồ cũng không biết đóa hoa đó là cốt châu của mẫu thân hắn kết ra, Liêu Đình Nhạn như suy tư gì. Lúc ấy hắn đứng chỗ cánh hoa rụng, là lúc trước có muội tử muốn hái, bị hắn hái mất đầu làm cánh hoa rụng xuống, hắn đứng ở đó, nàng còn tưởng rằng hắn biết nơi đó có hoa từ cốt châu của mẫu thân hắn nở ra.
Nếu hắn không hỏi, Liêu Đình Nhạn cũng không nói, chỉ tránh việc này, nói: “Không phải nói độc hoa không thể giải sao?”
“Không phải còn có thứ có thể giải độc hoa sao.” Tư Mã Tiêu đương nhiên.
Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, nguyên lai không phải là tranh chấp mâu thuẫn, là tiêu tan vui vẻ.
Tư Mã Tiêu lúc trước nhìn Liêu Đình Nhạn ngã xuống, ngồi xổm ở bên cạnh tự hỏi một lúc lâu, vẫn quyết định cứu nàng, vì thế ở chỗ đó tự mình hái hoa thử. Hắn không sợ những bông hoa đó, bởi vì hoa không có hiệu quả đối với tộc nhân Tư Mã thị, người khác không nhận ra là dược hay độc, nhưng hắn có ngọn lửa linh sơn, nếm thử hoa hương vị gì sẽ biết, đắng chính là linh dược, ngọt chính là độc dược, tùy tiện tìm hoa đắng đút cho nàng là được. Nhưng hắn không nghĩ tới, nàng sẽ ngủ say đến nửa tháng.
Bởi vì nửa tháng này, lại có người tới Tam Thánh sơn, Tư Mã Tiêu và người ta đánh nhau, đánh tới mức làm toàn bộ kiến trúc đều hôi phi yên diệt, không thể để cho nàng nằm ở chỗ đó được, vậy đặt vào trong quan tài dưới tháp trung tâm kia đi, trước kia hắn ở nơi đó ngủ mấy trăm năm, xem như chỗ hắn để đồ vật.
Liêu Đình Nhạn tuy không biết Tư Mã Tiêu làm cái gì, nhưng cũng biết lần này hắn cứu mình, có chút cảm kích…… Không đúng, cảm kích cái rắm a, trúng độc không phải cũng là hắn làm hại sao? Rác rưởi! Cái đồ rác rưởi này!
Nàng xoa xoa ngực, phát giác không đúng. Ngực sao lại giống như so với trước lớn thêm hai cỡ? Hiện tại loại cảm giác nặng trĩu này thật sự quá phong phú, khó trách nằm sẽ cảm thấy ngực buồn vì bị đè nặng.
Nàng thật lâu không nói gì, biểu tình nặng nề, Tư Mã Tiêu biểu tình cũng trầm xuống, có chút bực bội, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Liêu Đình Nhạn: “Ngực ta hình như đột nhiên trưởng thành?” Chân hình như cũng trở nên dài hơn, làn da trên tay tựa hồ cũng càng thêm oánh bạch sáng trong, giống như mở kính lọc mỹ nhan vậy.
Tư Mã Tiêu: “Ngực?” Lần đầu tiên con mắt hắn nhìn xuống ngực Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn cúi đầu nhìn chằm chằm ngực mình, ngo ngoe rục rịch nghĩ, có nên sờ một chút hay không, bất quá bận tâm hiện đang bị nam nhân ôm, hơi xấu hổ ra tay. Nàng đang cố nén liền nhìn thấy Tư Mã Tiêu đầy mặt lãnh đạm duỗi tay ra, phi thường tự nhiên mà sờ soạng một phen.
Liêu Đình Nhạn:??? Tay ngươi đang làm gì? Ngươi sờ chỗ nào??
Tư Mã Tiêu: “Còn không phải là hai cục thịt, lớn như vậy có ích lợi gì.”
Nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình là ghét bỏ và không cho là đúng, Liêu Đình Nhạn lộ ra một cái cười giả tạo với hắn: “Ngài buông tay ra rồi nói lời này đi.”