Nếu Liêu Đình Nhạn là đại nữ chủ hệ sự nghiệp, khả năng nàng sẽ dựa vào Tư Mã Tiêu trợ giúp để nâng cao tu vi của mình, hơn nữa mỗi ngày chăm chỉ tu luyện, còn tích cực tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo cùng bí cảnh để tôi luyện tăng lên, thuận tiện lại học chút thuật luyện đan, thuật luyện khí, học trận pháp, làm phát minh, lại dẫn dắt Tu Tiên giới đại cải cách một lần, trợ giúp Tư Mã Tiêu cùng nhau có oan báo oán, có thù báo thù, vả mặt thăng cấp, cuối cùng cảm hóa Tư Mã Tiêu, hai người cùng nhau xây dựng Canh Thần Tiên Phủ sau tai ương, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Nếu Liêu Đình Nhạn là nữ chủ nhu nhược hệ luyến ái, khả năng nàng sẽ cùng Tư Mã Tiêu trình diễn cốt truyện tù sủng, ngươi đuổi ta trốn. Cái gì sợ hãi hắn lại không tự chủ được bị hấp dẫn, muốn chạy trốn đi lại bị bắt trở về, quen biết những người khác lại bị Tư Mã Tiêu hiểu lầm, thân phận bại lộ lại hiểu lầm, bị người khác ly gián lại hiểu lầm. Hai người cứ “Ngươi tin ta, ngươi không tin ta” tiến hành năm mươi tập phim ngược luyến tình thâm.
Nhưng Liêu Đình Nhạn chân thật chỉ là xã súc vô tâm với sự nghiệp và luyến ái. Mị lực nhân sinh có lẽ chỉ là dựa vào chính mình nỗ lực bò lên đỉnh núi, vô tình va chạm cảm tình kịch liệt, đương nhiên cũng có thể là thỏa mãn vượt qua ngày tháng bình phàm.
Quật khởi hăng hái? Có thể, nhưng không cần thiết. Nếu vì sinh hoạt càng thêm thuận tiện mau lẹ, nàng nguyện ý học thêm mấy tiểu pháp thuật hữu dụng, thuật thanh khiết chống bụi linh tinh gì đó, lại học hai cái thuật pháp phòng thân, một ngày nhiều nhất học ba cái, không thể nhiều hơn. Dù sao bắt nàng mỗi ngày tu luyện bế quan thăm dò đại đạo, nàng sẽ cự tuyệt.
Rối rắm vì tình cảm? Cái này cũng có vẻ không làm được. Xã hội hiện đại, bạn bè đồng học bên nàng, mọi người thấy ai không tồi thì chắp vá qua ngày, không được thì chia tay, rốt cuộc tình yêu nhiều nhất chỉ chiếm một phần năm nhân sinh. Cho nên Liêu Đình Nhạn không có phản ứng quá lớn trong vấn đề tình cảm với Tư Mã Tiêu, suy nghĩ một chút là cảm thấy thật mỏi mệt, chỉ có thể đặt sang một bên.
Cũng may Tư Mã Tiêu cũng không có đầu óc luyến ái gì, sẽ không túm lấy nàng hỏi “Rốt cuộc nàng có thích ta không”, hắn còn phải vội vàng đi làm chuyện của hắn, tan tầm xong mới có thời gian nằm liệt bên nàng.
Đúng vậy, bất tri bất giác, hắn cũng học được nằm liệt, cái tư thế không khát vọng cầu sinh này, Liêu Đình Nhạn hoài nghi có thể là hắn ở quá lâu trong tư duy của mình, bị lây bệnh làm biếng.
Người bệnh trước mắt cảm xúc tốt đẹp, hậm hực tự bế từ từ tiêu giảm, đến quầng thâm mắt còn có phần cải thiện.
Tư Mã Tiêu đi làm việc của hắn, Liêu Đình Nhạn ở một mình, ngoại trừ đi học tri thức hiểu biết cơ sở, thuận tiện học vài tiểu pháp thuật, chính là ra cửa kiếm đồ ăn. Giống như cuối tuần ở thế giới nguyên bản, đi siêu thị bổ sung thêm đồ dùng sinh hoạt, lại ăn chút món ngon.
Nàng một mình đi dạo chung quanh phường thị, nhìn thấy thứ mình thích liền bới một chút cho vào trong không gian của mình, để tránh ngày nào đó bất đắc dĩ đi lưu lạc nơi xó xỉnh nào, không có đồ ăn đồ uống. Xét thấy Tư Mã Tiêu người này không cố định, đây là chuyện rất có khả năng phát sinh. Dù ngày nào đó nửa đêm hắn lắc nàng tỉnh, nói muốn đi sa mạc đào than đá, Liêu Đình Nhạn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trừ đồ dùng sinh hoạt, cùng một ít đồ vật nàng thích, nàng còn sẽ giữ chút thức ăn. Từ trước căn bản không tưởng tượng được vui sướng mua đồ vật mà không sợ hết tiền, hiện tại nàng cảm giác được, cho nên mỗi lần ra cửa mua đồ đều phi thường thỏa mãn.
Ngẫu nhiên Liêu Đình Nhạn cũng sẽ mang bọn thị nữ của Vĩnh Lệnh Xuân đồng loạt ra cửa, như vậy lúc thử quần áo sẽ có người khen nàng, thả thí nịnh bợ tràn ngập chung quanh, làm dục vọng mua sắm tăng lên một biên độ lớn, cảm giác hạnh phúc cũng vậy.
Nếu đem nguyên bộ hộ vệ đi cùng, còn có thể hưởng thụ khoái cảm trang bức. Bất quá Liêu Đình Nhạn phần lớn thời gian đều thích tự mình ra cửa, nói như vậy, nàng sẽ tìm chỗ ăn một bữa cơm, xem như cách mấy ngày một lần cải thiện bữa ăn.
Trang điểm đến cảnh đẹp ý vui, đi nếm thử đồ ăn mỹ vị, là một loại phương thức lấy lòng chính mình.
Có đôi khi nàng ăn được món ăn hợp khẩu vị, sẽ liên tục đi vài lần, ngày thường ở thần học phủ muốn ăn, cũng sẽ bảo nhóm người hầu riêng đi đóng gói đưa về.
Các bạn học ở thần học phủ tuy rằng biểu tình lúc nhìn nàng vẫn kì quái, còn cố ý vô tình cô lập nàng, nhưng kỳ thật Liêu Đình Nhạn sống rất dễ chịu, giống như về lại khoảng thời gian học đại học, đại khái đó là ngày tháng tự do tản mạn cũng vui vẻ nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời trước đây của nàng.
Nàng càng ngày càng cảm thấy Tư Mã Tiêu dùng thân phận người khác, ở thần học phủ này, khả năng rất lớn là bởi vì nàng.
Trước kia Liêu Đình Nhạn sẽ không tự luyến như vậy, nhưng hiện giờ nàng chậm rãi cảm thấy khả năng này mới là tối cao. Tư Mã Tiêu nhìn như cái gì cũng không sợ, làm cái gì cũng chỉ xem tâm tình, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, cũng không bận tâm người khác, nhưng thực tế mọi chuyện hắn đều nghĩ rõ ràng minh bạch, còn có thể an bài tốt nhất.
Học phủ chung quy so với nơi khác trong Canh Thần Tiên Phủ thiếu một phần đan xen lợi ích và hỗn loạn, ở chỗ này tháng ngày có thể nói là nhàn nhã, mà nhàn nhã này, đối với Tư Mã Tiêu mà nói không có ý nghĩa, chỉ ý nghĩa lớn với Liêu Đình Nhạn.
Nàng gần đây luôn có thể cảm giác được Tư Mã Tiêu “sủng ái”, không chỉ về mặt cảm tình, còn cả ở việc hắn làm.
Từ trước ở Tam Thánh sơn, nàng và hắn còn chưa thân mật như vậy, trước khi đánh nhau với người khác hắn sẽ chú ý mang theo nàng bên người, không cho nàng bị chạm đến. Là loại che chở theo thói quen của người một nhà, đến bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, nàng trực tiếp rời xa chiến trường của hắn, ở trong bối cảnh năm tháng tĩnh hảo mà vốn dĩ là tinh phong huyết vũ.
Tư Mã Tiêu nam nhân này, không thể nghĩ sâu, suy nghĩ nhiều sẽ dễ dàng vướng sâu vào trong vũng lầy.
Thời tiết hạ chí, nắng nóng khó chịu, tuy rằng làm nhân sĩ tu tiên không quá sợ nóng, nhưng mỗi ngày ngủ trưa ắt là không thể thiếu. Nếu mùa hè không ngủ trưa, thật giống như người không có linh hồn.
Nhờ thói quen ngủ trưa này của Liêu Đình Nhạn ban tặng, Tư Mã Tiêu cũng quen thói mỗi ngày nghỉ ngơi. Bất quá hắn phải ngâm mình ở trong ao, xem ở mùa hè thời tiết nóng, Liêu Đình Nhạn cũng bồi hắn cùng nhau ngâm trong nước.
Nếu dựa theo thói quen không chú ý cái gì của Tư Mã Tiêu, tùy tiện đào cái ao hình chữ nhật, đổ nước vào trong liền nắm xuống là xong việc, nhưng Liêu Đình Nhạn không thế.
Nàng tìm một chỗ nước lặng trong dòng suối giải quyết vấn đề vị trí. Đá trong vũng nước được cọ rửa đến bóng loáng mượt mà, xúc cảm ôn nhuận sờ lên tựa như ngọc thạch, nước suối thanh triệt mát lạnh, đá cuội trơn bóng trong suối nước tỏa sáng lấp lánh. Những bụi cây xanh phủ bóng trên dòng suối, để lọt qua những đốm sáng lộng lẫy, màu xanh mát cùng với trời xanh mây trắng của mùa hè, làm người ta buồn ngủ nồng đậm.Liêu Đình Nhạn thực nhanh đã từ ban đầu miễn cưỡng bồi tổ tông đi ngâm nước ngủ, biến thành mỗi ngày chủ động đi qua ngủ trưa. Nàng còn làm cái bàn trúc nổi, lấy chút nước trái cây linh dịch, thêm dưa hấu gì đó, chế tạo ra băng để ướp lạnh, tỉnh ngủ rồi uống nước đá ăn miếng dưa, quả thực là ngày tháng thần tiên.
Tỉnh ngủ, Liêu Đình Nhạn cũng không quá muốn nhúc nhích, nheo đôi mắt nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu phát ngốc. một mảnh lá xanh rơi xuống, dừng trên tóc Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn duỗi tay cầm lấy, nhìn một lát gân lá phía trên, liền thả nó sang một bên, để nó trôi theo dòng suối. Dòng suối chảy qua chỗ bọn họ vẫn một đường bình lặng, xuống phía dưới thì chảy rất xiết. Hắc xà thu nhỏ cuộn mình ngủ dưới đáy nước lại bơi lên, đuổi theo cái lá xanh đó, đẩy nó vào trong tầm tay Liêu Đình Nhạn.
Tiểu hắc xà này từ từ biến thành chó, phi thường có khí chất Husky, đặc biệt thích đem đồ vật bọn họ quăng ra ngoài nhặt về, làm cho Liêu Đình Nhạn không thể ném rác ở trước mặt nó nữa.
Thượng nguồn trôi xuống một ít cánh hoa màu đỏ, những cánh hoa dừng lại bên người Tư Mã Tiêu, bám lên ống tay áo màu đen của hắn, còn rất xinh đẹp.
Liêu Đình Nhạn nhìn đã lâu, Tư Mã Tiêu mở to mắt, liếc nhìn nàng một cái.
hắn kéo nàng đến bên người, ôm eo, lần thứ hai nhắm mắt lại.
Liêu Đình Nhạn:…… Ta thật sự không phải ý tứ này.
Tư Mã Tiêu: Ta nghe thấy.
Liêu Đình Nhạn:…… Ngươi nghe thấy cái gì, chính ta cũng không biết, ngươi lại biết.
……
Tư Mã Tiêu đã ba ngày không trở về, đây là một ban đêm không yên lặng, Liêu Đình Nhạn mặc váy ngủ ngồi dựa phía trước cửa sổ xem phát sóng trực tiếp, màn ảnh phát sóng trực tiếp là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp khiêu vũ, tiểu tỷ tỷ tươi cười như hoa xoay tròn, tà váy nở rộ giống như đóa hoa.
Ngoài viện truyền tới tiếng cười vui của đồng học gần đây, đại khái là đang tụ hội, có chút ầm ĩ.
Liêu Đình Nhạn nhìn một lát khiêu vũ phát sóng trực tiếp, dời ánh mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài. Nhìn đến lúc đêm khuya, tiếng ồn ào bên cạnh nhỏ dần, có thể là tan tiệc. Trong gương phát sóng trực tiếp, nhóm tiểu tỷ tỷ đã sớm ngừng khiêu vũ, từng người bồi khách nhân nói cười uống rượu, từng đôi dã uyên ương ve vãn đánh yêu.
Nàng thay đổi kênh, nhưng đổi lại đổi đi cũng không có gì mình thích. Phòng bếp hiện tại không có ai, là một mảnh đen nhánh, phố xá náo nhiệt đã thưa thớt, cũng không có người. Góc nhìn từ con chim đã lâu chưa có động tĩnh, nó an tĩnh ở trong ổ, bên cạnh không có vợ con, có thể là con chim độc thân.
Liêu Đình Nhạn vươn một bàn tay ra ngoài cửa sổ, đầu gối lên cánh tay, ngón tay tùy ý lay động.
Bỗng nhiên, có cái tay lạnh lẽo đặt lên mu bàn tay nàng, như là một mảnh tuyết đột ngột rơi xuống.
Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn, phát hiện quả nhiên là Tư Mã Tiêu đã trở lại, hắn cầm cái tay nàng vươn ra ngoài cửa sổ, “Vì sao không ngủ.”
Đây hẳn là một hỏi câu, nhưng hắn không dùng ngữ khí nghi vấn, biểu tình còn chút đắc ý vì thấu triệt hết thảy, đặc biệt giống học sinh tiểu học.
không phải, ngươi đắc ý mù cái gì? Liêu Đình Nhạn cách cửa sổ đối diện với hắn trong chốc lát, thanh minh: “không phải ta đang đợi chàng.”
Tư Mã Tiêu thò người ra, tiến vào hôn nàng.
Liêu Đình Nhạn dưới ánh đèn ảm đạm nhìn thấy môi hắn mất đi màu đỏ tươi, chỉ còn rất nhạt. Nhưng ngữ khí tư thái thì vẫn như thường, phảng phất như không có chuyện gì.
Sau đó liên tiếp nửa tháng hắn không ra cửa, tựa hồ thành một du dân thất nghiệp, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, ôm Liêu Đình Nhạn sờ bụng nàng, làm cho mỗi ngày Liêu Đình Nhạn đều hoài nghi có phải mình sắp thất thân hay không.
“Chàng không đi ra ngoài? đã làm xong việc?” Liêu Đình Nhạn nhịn không được hỏi.
Tư Mã Tiêu: “Chưa, để cho bọn họ sống lâu một thời gian.”Liêu Đình Nhạn mạc danh có loại cảm giác chịu tội “Từ đây quân vương bất tảo triều”. Nhưng nàng cũng không thể khuyên hắn ra cửa, vừa khuyên còn không phải chết người sao, cho nên bảo trì trầm mặc.
Về nguyên nhân vì sao để cho bọn họ sống lâu một thời gian, Liêu Đình Nhạn không hỏi, Tư Mã Tiêu cũng không trả lời, hắn chỉ hỏi nàng có thích náo nhiệt hay không.
Liêu Đình Nhạn: “Rất thích.” Trong lòng nghĩ, có phải là tổ tông thông suốt, chuẩn bị mang nàng đi nơi nào náo nhiệt hẹn hò gì đó.
Vừa tưởng tượng như vậy, còn có chút chờ mong. Nai con trong lòng đang tung tăng nhảy nhót.
Kết quả Tư Mã Tiêu nói: “Qua một thời gian, Canh Thần Tiên Phủ sẽ phi thường náo nhiệt, đến lúc đó mang nàng cùng đi xem thời khắc náo nhiệt nhất trăm triệu năm qua của Canh Thần Tiên Phủ.” hắn nói mang theo cười, cười thực đáng sợ. Hiển nhiên có liên quan hệ đến đại sự hắn làm gần đây.
Liêu Đình Nhạn: “……” Nai con oạch một cái ngã chết.
Tư Mã Tiêu đột nhiên cười ha hả, cười đến vai cũng run rẩy, làm tiểu hắc xà bên cạnh hoảng sợ dương đầu nhìn khắp nơi.
Liêu Đình Nhạn hiểu được, tổ tông lại đang làm thuật đọc tâm nghịch thiên, khẳng định hắn nghe thấy nai con ngã chết, nếu không sẽ không cười giống như động kinh thế này.
“đã nói chỉ có vào lúc tâm tình ta đặc biệt kích động chàng mới có thể nghe rõ trong lòng ta suy nghĩ cái gì!” Liêu Đình Nhạn lớn tiếng.
Tư Mã Tiêu: “Nàng cảm thấy vừa rồi tâm tình không kích động sao? Tim đập thực mau.”
Liêu Đình Nhạn không muốn nhìn hắn, lấy gương ra xem phát sóng trực tiếp. Nhưng vừa mở ra, nhìn thấy trong cung điện Tam Thánh sơn có hai nam nữ không sợ chết đang thâu hoan, đập vào mặt nàng là đông cung sống.
Quăng ra ngoài gương phát sóng trực tiếp lại bị con rắn nhỏ tung tăng ngậm trở về, Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn đôi tay đặt lên bụng, một bộ dáng chết rồi không đau nữa, duỗi tay tiếp nhận gương, hỏi nàng: “Nàng không xem?”
Liêu Đình Nhạn: “Xin chào, tôi đã ngủ, xin nhắn lại sau một tiếng tít.”
“Tít ——”
Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha!”
Người này điểm cười thật sự rất thấp a.
Liêu Đình Nhạn làm mỹ nhân cao lãnh hai ngày, thẳng nam Tư Mã Tiêu tựa hồ hoàn toàn không thấy sách lược nàng thử tức giận ẩn giấu dưới yên lặng.
Nhưng có một ngày hắn lại đột nhiên dùng BUFF nói thật hỏi nàng: “Nàng thích nhất làm gì?”
Liêu Đình Nhạn vẻ mặt phát ngốc, còn không phản ứng lại đây là vấn đề gì, trong đầu theo bản năng đã nhanh chóng đưa ra đáp án leng keng hữu lực.
—— “Sờ cá.”
Làm xã súc, tất cả mọi người đều hiểu, thử hỏi có xã súc nào đi làm lại không thích sờ cá đâu, nếu đi làm không sờ cá, vậy lạc thú đi làm lớn nhất đã không còn.
PS: sờ cá = lười biếng, trốn việc.
Nhưng Tư Mã Tiêu không hiểu, hắn được đáp án rồi, trực tiếp đưa người tới một chỗ ở bên hồ nước thủ vệ thực nghiêm ngặt, linh khí thực đầy đủ, cảnh sắc thực đặc thù.
Chỉ vào cá nhỏ màu lam băng trong suốt đang bơi lội trong hồ, Tư Mã Tiêu nói: “đi đi.”
Liêu Đình Nhạn:…… đi em gái anh, anh cho tôi bảo bối thần kỳ sao!