Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 76 - Ta Đau

trước
tiếp

“Được rồi, ta cần nói cho chàng, đứa nhỏ này kỳ thật không phải ta sinh.” Liêu Đình Nhạn thử tâm bình khí hòa mà giảng đạo lý cùng bệ hạ mười sáu tuổi.

Bệ hạ ngồi ở đối diện nàng, nghe vậy lạnh lùng cười, “Không cần gạt người, đứa nhỏ này mặt mũi lớn lên tương tự ta, đôi mắt lại cực kỳ giống nàng, nàng chống chế có ích lợi gì, chống chế thì việc này không tồn tại sao.”

Liêu Đình Nhạn: Ta không chống chế thì việc này cũng không tồn tại!

Hắc xà Ti Ti ngồi ở giữa đôi đạo lữ này, ghé vào trên bàn đung đưa chân, giống bé trai chịu khổ vì cha mẹ ly hôn, mê mang không biết tương lai đi con đường nào.

Liêu Đình Nhạn cũng lâm vào mê mang, nhìn kỹ mặt hắc xà, nghĩ thầm, đôi mắt này lớn lên giống ta sao? Sao ta lại không có cảm giác a? Trước đây nàng về quê ăn tết, toàn nghe nói trong nhà biểu muội nào lớn lên giống mình chỗ nào, nhưng mỗi lần đều không nhìn ra. Giờ này khắc này, nàng không ngăn nổi hoài nghi ánh mắt mình có phải không tốt lắm hay không.

Chẳng lẽ người khác đều nhìn ra, chỉ có ta không thấy? Nàng nhớ tới những năm gần đây mọi người ở Ma Vực không chút nghi ngờ quan hệ mẫu tử của nàng và hắc xà.

Liêu Đình Nhạn: “Nó xác thật là một mình chàng làm ra.” Đút quá nhiều máu đến thành con rắn biến dị, cuối cùng cũng không biết làm cái gì để nó có thể biến thành hình người.

Tư Mã Tiêu: “Càng nói càng thái quá.” Hắn dùng một khuôn mặt nắm giữ chân lý toàn thế giới với Liêu Đình Nhạn, hoàn toàn không tin nàng nói thật.

Đúng, trên thế giới này chính là nói thật tương đối khó có thể làm người ta tin tưởng.

Kỳ thật mặc kệ là bệ hạ mười sáu tuổi hay là sư tổ mấy trăm tuổi, bọn họ đều giống nhau như đúc, cố chấp lại tự mình cho là đúng, cảm thấy toàn thế giới có mình ngưu bức nhất, những người khác đều là ngốc bức, cũng chỉ tin tưởng thứ mình nhận định. Ví dụ như trước đây nhận định yêu nàng, liền phải đem hết thảy cho nàng, hiện tại nhận định nàng là yêu, nàng giải thích thế nào cũng không nghe.

Thật là đau đầu.

Sống không nổi nữa, còn có thể rời đi sao.jpg

“Được rồi, là ta sinh, hài tử của chàng, được chưa.” Liêu Đình Nhạn không muốn giải thích nữa.

Tư Mã Tiêu sớm có đoán trước nói: “Ta đã nói nàng không lừa được ta.” Tiểu tử còn rất đắc ý nữa.

Hắc, gia hỏa này sao lại thiếu đòn như vậy đây.

Bất quá Liêu Đình Nhạn nhìn đạo lữ mặt non choẹt không biết trời cao đất dày, trong lòng cười lạnh, được, tổ tông, ngươi cứ nhận như vậy đi, chờ đến khi chính ngươi khôi phục ký ức, xem ngươi nhớ tới một đoạn này thì cảm thụ ra sao. Nghe thấy tiếng mình vả mặt sao? Nghe thấy mình xa xăm phía trước phát ra tiếng kêu “Thật thơm” sao?

Ta chờ.

Tư Mã Tiêu tiếp nhận ngỗng tử bỗng nhiên xuất hiện, cũng thuận tiện tiếp nhận luôn sủng vật hồ ly bị Liêu Đình Nhạn nuôi dưỡng thành heo, ngẫu nhiên cùng nàng nằm ở bên nhau, cũng sẽ thuận tay sờ lông hồ ly heo mấy cái, nhưng yêu nhất vẫn là sờ eo Liêu Đình Nhạn.

Đảo mắt Liêu Đình Nhạn đã tới đây được một tháng, kỳ linh hỏa bộc phát mỗi tháng đúng hạn tới, đau đến sắc mặt nàng trắng bệch, nằm liệt trên giường bất động.

Tư Mã Tiêu phát hiện dị trạng của nàng, cho người đi gọi y giả tới, bị Liêu Đình Nhạn túm một cái bắt được tay, “Vô dụng, bọn họ không nhìn ra cái gì, cũng không có biện pháp giảm bớt.” Nàng thanh âm suy yếu, nửa khép con mắt nói.

Tư Mã Tiêu thấy nàng là dạng này, trong lòng liền có táo bạo và lửa giận dấu không được, “Đến tột cùng là chuyện thế nào, nàng như vậy là bởi vì cái gì?”

Liêu Đình Nhạn rốt cuộc nhìn hắn một cái, “…… Trước kia từng bị thương.”

Tư Mã Tiêu thần sắc âm trầm, trong giọng nói mang theo tức giận như mưa gió sắp đến, “Là ai, ai làm nàng bị thương?!”

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên dùng sức niết tay hắn, “Chính là chàng.”

Tư Mã Tiêu quả quyết nói: “Không có khả năng.” Hắn không hề nghĩ ngợi liền phản bác, hắn có một loại tự tin mù quáng, cảm thấy trên thế giới này không ai che chở nữ nhân trước mặt này như hắn.

Liêu Đình Nhạn đau đến khó chịu, nhớ tới mấy năm nay mỗi tháng chịu thống khổ, lại nghĩ tới lúc trước thần hồn Tư Mã Tiêu trảo ra một khắc kia, trong lòng kinh giận, nàng hít vào một hơi, nói: “Trước kia chàng đặc biệt lợi hại, có chàng bảo hộ ta, không ai có thể làm thương ta, cho nên duy nhất có thể làm ta bị thương chính là chàng.”

“Chàng giết ta một lần.” Liêu Đình Nhạn ngữ khí thực bình tĩnh mờ ảo, không giống ngày thường nói chuyện tùy ý như vậy.

“Không có khả năng.” Tư Mã Tiêu vẫn nói như vậy.

Liêu Đình Nhạn: “Khi đó chàng sắp chết, chàng muốn ta cùng chết với chàng.”

Tư Mã Tiêu lâm vào trầm mặc, nhìn mặt Liêu Đình Nhạn tái nhợt không hé răng, hắn chần chờ, bởi vì hắn nghĩ nghĩ cái loại tình huống này, không xác định mình có thể làm như vậy hay không. Hiện tại từ trình độ nào đó mà nói, hắn chính là một Tư Mã Tiêu dễ hiểu hơn trước, cho nên hắn chần chờ đại biểu cho có lẽ hắn thật sự nghĩ tới giết nàng.

Liêu Đình Nhạn phát hiện mình thế nhưng không cảm thấy sợ hãi. Đúng vậy, đây mới là Tư Mã Tiêu. Nhưng lúc ấy hắn cố tình muốn hy sinh chính hắn lưu lại hết thảy cho nàng là như thế nào đây.

Tư Mã Tiêu cúi người, nâng mặt Liêu Đình Nhạn lên, “Nàng không gạt ta?”

Liêu Đình Nhạn: “Mười bảy năm trước, xác thật chàng giết ta một lần.”

Tư Mã Tiêu người này, nói thật không tin, hiện tại nàng nói dối, hình như hắn lại thật sự tin, nhăn mi ôm nàng, nhất thời không biết nói cái gì, chỉ chậm rãi vuốt ve tóc nàng.

Hắn chăm chú nhìn mặt Liêu Đình Nhạn giờ phút này, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một màn ngắn ngủi, hắn ôm nàng ngồi ở trong đầm bích sắc, cả người phảng phất như bốc cháy lên. Mà nàng nhìn hắn, trong mắt đều là nước mắt, lắc đầu hô to cái gì với hắn, nhìn qua giống như sắp hỏng mất. So với ngày thường tùy tiện nằm liệt, thật giống như có cái gì đang vỡ nát trong ánh mắt nàng.

Tư Mã Tiêu sửng sốt, đè đè ngực buồn bã.

Đó là cái gì, ký ức từ trước của hắn?

Liêu Đình Nhạn bắt lấy tay Tư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu hoàn hồn, cầm tay nàng, ngữ khí chậm lại rất nhiều, có thể là ngữ khí ôn nhu nhất đời này, “Thật sự rất đau?”

Liêu Đình Nhạn hít một hơi: “Thật sự rất đau.”

“Ta đau quá a, Tư Mã Tiêu, ta đau quá.”

Trước kia không có đau như vậy, mười bảy năm trước, lúc Tư Mã Tiêu không ở đây, tới mấy ngày này nàng liền tìm cái ao ngâm, đau tàn nhẫn thì lớn tiếng mắng Tư Mã Tiêu, cảm thấy hình như cũng không có gì gian nan. Nhưng bây giờ đầu sỏ gây tội Tư Mã Tiêu ở bên cạnh, bỗng nhiên nàng cảm thấy đau quá mức, làm nàng đặc biệt muốn cho Tư Mã Tiêu cùng đau với mình.

Nàng làm được, lúc nàng dùng ngữ khí suy yếu nói mình rất đau, nàng nhìn thấy biểu tình của Tư Mã Tiêu, trong nháy mắt cảm thấy hắn dường như cũng rất đau, thế nhưng khó có thể nhẫn nại mà hơi hơi nhấp môi lên.

Lúc này nàng lại mềm lòng.

Thôi, cố ý nháo hắn làm gì, Tư Mã Tiêu chính là người như vậy, hơn nữa đau như vậy, có lẽ từ lúc chào đời tới nay, trong mấy trăm năm, ngày ngày đêm đêm hắn đều phải chịu. Hắn không sợ đau giống như nàng, sao không phải bởi vì hắn đã quen rồi.

Liêu Đình Nhạn không nói.

Tư Mã Tiêu lại như càng thêm không thể chịu nổi, “Làm cái gì nàng mới có thể đỡ hơn?”

Liêu Đình Nhạn: “…… Ngâm mình ở trong nước sẽ tốt hơn một chút.”

Kỳ thật sẽ không, cần ngâm mình ở linh trì lạnh băng mới được, nhưng linh trì như vậy nơi này không có, hơn nữa thân thể người thường ở bên cạnh linh trì này sẽ bị hàn khí xâm lấn, hiện Tư Mã Tiêu không chịu nổi cái này.

Nghe nàng nói như vậy, Tư Mã Tiêu ôm nàng tới một suối nước ấm sau cung Tử Tuyền, hắn ôm Liêu Đình Nhạn đi vào, chính mình cùng ngâm ở bên trong, dùng môi cọ cọ trán của nàng, “Có cảm thấy đỡ một chút không?”

Liêu Đình Nhạn dựa vào trong lồng ngực thiếu niên, hít hít cái mũi, tiếp tục lừa hắn, “Đỡ hơn rồi.”

Nước suối thanh triệt, quần áo bọn họ ở trong nước dây dưa bên nhau, Liêu Đình Nhạn trong đau đớn tinh mịn, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện trước đây. Giống như chỉ có đau đớn kích thích mới có thể làm ký ức nàng mất mà tìm lại từng chút.

Nàng nhớ tới lúc ở Canh Thần Tiên Phủ, khi đó Tư Mã Tiêu cũng thích ngâm ở trong nước. Nàng nhớ rõ ban đầu hắn ngâm ở hàn trì, lạnh như vậy, nàng cũng không chịu nổi hàn trì lạnh băng, nhưng sau đó, bất tri bất giác, hắn bắt đầu tùy tiện tìm cái hồ để ngâm.

Vì sao? Hình như là là bởi vì lúc ấy Tư Mã Tiêu mặc kệ ngâm ở đâu, đều muốn nàng làm bạn cùng. Là bởi vì nàng không chịu nổi hàn trì, cho nên hắn chỉ tùy ý tìm hồ nước bình thường để ngâm sao?

Liêu Đình Nhạn sau nhiều năm trôi qua, bỗng nhiên hiểu ra năm đó vào ngày mùa hè trong núi bên dòng suối Tư Mã Tiêu ngóng nhìn nàng. Khi đó tâm tình của hắn có giống nàng hiện tại hay không?

Có lẽ khi đó hắn cũng phải thừa nhận đau đớn gấp trăm lần nàng hiện giờ, nhưng hắn còn có thể dựa vào đó không lộ ra chút dị sắc nào, lộ ra một cái cười với nàng, duỗi tay nói với nàng: “Lại đây.” Bình tĩnh đến mức làm nàng cảm thấy, đó chỉ là nghỉ ngơi thích ý lại lười biếng sau giờ ngọ, là một đoạn thời gian tầm thường lại thoải mái.

Khi đó bọn họ cũng không phải thống khổ cùng nhau.

Hồi ức về Tư Mã Tiêu bỗng nhiên biến mất, hiện giờ thiếu niên Tư Mã Tiêu này cái gì cũng không nhớ rõ đang trầm mặc mà chà lau nước mắt trên má nàng không biết rơi xuống khi nào.

“Thật sự đau như vậy?”

Mày hắn trước sau nhăn lại, cẩn thận lau xong nước mắt nàng, lại hôn đôi mắt nàng, hương vị tràn ngập trìu mến, rõ ràng mới là thiếu niên thôi, rõ ràng là bạo quân không biết cái gì là thương tiếc.

Liêu Đình Nhạn thở ra, ngửa đầu đi tìm môi hắn.

Tư Mã Tiêu đẩy tóc ướt dán bên má nàng, nâng đầu nàng lên hôn nàng. Liêu Đình Nhạn ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, đôi tay ôm lưng hắn. Hắn ôm nàng dựa vào bờ ao, tóc nổi ở trong nước, tay ôm nàng chậm rãi vỗ về lưng nàng.

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn linh hỏa gây ra trong thân thể có chút giảm bớt, nàng rời môi Tư Mã Tiêu, dựa đầu vào trên vai hắn thở dốc, “Ta đã đỡ hơn.”

“Ừ.” Tư Mã Tiêu nghiêng đầu hôn cổ nàng, dùng mũi cọ vành tai nàng.

Liêu Đình Nhạn: “Hình như hôn một chút thì không đau như vừa rồi nữa.”

Tư Mã Tiêu tự hỏi một lát, động thủ cởi quần áo nàng.

Liêu Đình Nhạn: “Chờ đã.”

Liêu Đình Nhạn: “Ta đang đau đây, chàng buông tay.”

Tư Mã Tiêu: “Ta thử xem, nàng ngoan đi, không cần nháo.”

Liêu Đình Nhạn: “Ta không thử! Liêu Đình Nhạn ta hôm nay dù đau chết, chết ở chỗ này, cũng không cần làm như vậy!”

……

Liêu Đình Nhạn: “Có phải chàng cảm thấy đau hay không?”

Tư Mã Tiêu: “……”

Liêu Đình Nhạn: “Nếu không thì thôi? Chúng ta trước kia…… khi đó cũng không thấy chàng đau a, hay là hiện giờ chàng còn quá nhỏ……”

Tư Mã Tiêu niết gáy nàng, “Im miệng.”

Liêu Đình Nhạn: “Xì, ha ha ha ha ha ha ~”

Tư Mã Tiêu lại không bị nàng cười đến thẹn quá thành giận, hắn nhìn nàng cười, mày thoáng buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười, gắt gao ôm nàng thay đổi tư thế, ngón cái xoa xoa khóe mắt nàng, “Có phải không đau như trước không?”

Hình như là thật sự hữu hiệu, linh hỏa bị Tư Mã Tiêu trấn an xuống.

Liêu Đình Nhạn nhớ tới vừa rồi mình bị sắc đẹp mê hoặc không thể cầm giữ, bỗng nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng bưng kín mặt, lại dứt khoát đặt đầu ở trên vai Tư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu liền cười ở bên tai nàng, cười sang sảng.

Bọn họ giống như là hai cây thủy thảo rêu rao ở trong nước, không tiếng động mà ôn nhu dây dưa.

“Nàng thật sự rất yêu ta.” Liêu Đình Nhạn trong mơ hồ nghe được Tư Mã Tiêu nói như vậy, hắn ấn đầu nàng, đè nàng dính sát vào trong lòng ngực mình.

Liêu Đình Nhạn nhắm mắt lại, đồng dạng cũng ôm hắn, khẽ ừ một tiếng.

Nếu ta không yêu chàng, mặc dù ở nơi nào ta đều sẽ sống thật vui sướng.

Nhưng nếu ta không yêu chàng, ở nơi nào ta cũng không sống đươc vui sướng như vậy.

……

Các đại thần ở dưới tranh luận nửa ngày, cũng không nghe thấy bệ hạ bên trên nói một lời, mọi người không hẹn mà cùng dừng lại nhìn lên trên, phát hiện hắn hoàn toàn không nghe bọn hắn nói. Tuy rằng từ trước bệ hạ cũng không quá chú ý nghe bọn hắn nói cái gì, biểu hiện phi thường tùy tiện, nhưng hôm nay hắn thế nhưng đang ngẩn người, một bàn tay đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng vê động, không biết nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra một chút tươi cười chân thật hiếm thấy.

Không giống bệ hạ sẽ bởi vì tâm tình không tốt là phải giết người, giống thiếu niên nhớ tới người trong lòng.

Các đại thần:…… Kinh!!!

Tư Mã Tiêu chú ý tới biểu tình bọn họ như gặp quỷ, dứt khoát đứng lên, “Các ngươi tự mình nhìn mà làm, cô muốn đi Hạ cung tránh nóng.”

Hắn mang theo Quý Phi sợ nóng lại thích ngâm nước đi Hạ cung tránh nóng. Lúc trước thổi cầu vồng thí một quãng thời gian thật dài, các đại thần lại bắt đầu vô cùng đau đớn: Bệ hạ bị sắc đẹp mê hoặc! Không cứu được! Khẳng định sắp mất nước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.