Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 44 - Đợi Xuất Giá

trước
tiếp

Chử Thanh Huy bị Diêm Mặc che mắt, nhìn không thấy cảnh đặc sắc trên võ đài đành phải chuyển tầm mắt.

Nàng thoáng lướt nhìn dưới đài cao, Phùng Trọng Thanh đã không còn ở vị trí vừa rồi, “Không biết sư đệ đi đâu rồi, đừng bảo là lại lạc đường nữa nhé.”

Diêm Mặc không buồn để ý.

Chử Thanh Huy nói: “Sao ngươi không lo lắng chút nào vậy? Vừa rồi nên để sư đệ cùng lên đây mới phải.”

“Vướng víu.” Diêm Mặc đáp.

Chử Thanh Huy không khỏi im lặng, nhớ đến việc lần trước Phùng Trọng Thanh bị người khác đả thương, Diêm Mặc vì cậu báo thù. Nàng cho rằng tuy hắn không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng vẫn vô cùng yêu thích vị sư đệ này, kết quả bao che khuyết điểm thì bao che thật, ghét bỏ cũng là ghét bỏ thật.

Nàng bỗng nhớ đến một việc, “Đúng rồi, lúc chúng ta thành thân, sư môn của tiên sinh sẽ còn phái người đến sao?”

“Sư đệ sẽ đến, sư phụ có lẽ đến không được.” Diêm Mặc nhìn nàng, có chút áy náy.

Chử Thanh Huy gật đầu như đã hiểu, “Vốn dĩ không nên phiền trưởng bối đến xem chúng ta, đợi sau này ta với tiên sinh sẽ đi thăm người.”

Diêm Mặc vân vê gò má nàng, “Được.”

Hắn dời tay đi, Chử Thanh Huy vừa vặn nhìn được trên võ đài, Lôi tiểu tướng quân bị một lão tướng kinh nghiệm phong phú quét rơi xuống đài, lập tức lấy làm tiếc nói: “Thật đáng tiếc, xem sót rồi……”

Nhớ đến kẻ đầu têu, nàng xoay đầu trừng mắt với Diêm Mặc, “Đều tại tiên sinh.”

Diêm Mặc lại không hề cảm thấy áy náy trong lòng, sau khi thấy trên đài, đều là lão tướng cao hơn lớp trẻ, lúc này mới không che chắn nữa.

Chử Thanh Huy vừa nhìn trên đài, vừa nói với hắn: “Khi đại hội diễn võ xong rồi, có phải tiên sinh sẽ hồi kinh không?”

Diêm Mặc gật đầu.

“Trước đó mẫu hậu có nói, phụ hoàng cũng muốn hồi kinh sớm để chuẩn bị hôn sự của chúng ta, ước chừng khoảng vài ngày nữa. Trước lúc thành thân, chiếu theo quy củ hai người chúng ta không thể gặp mặt rồi.” Chử Thanh Huy quay đầu nhìn hắn.

“Ta đến tìm nàng.” Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy duỗi ngón tay để lên lan can, “Bằng không, hay là không gặp nhé? Ta nghe cô cô dẫn dạy nói, tuân thủ quy củ của lão tổ tông, các tiền bối sẽ bảo vệ hôn ước của hai người được lâu dài…….”

Diêm Mặc im lặng một lúc, nhìn nàng: “Không cần bảo vệ cũng có thể lâu dài.”

Chử Thanh Huy dời mắt, trên mặt có chút nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đương nhiên phải lâu dài.”

Qua một lúc, nàng mới xoay lại đối diện với hắn: “Nhưng quy củ nên tuân theo, ở ngoài mặt vẫn nên tuân theo một chút tránh phải miệng lưỡi người đời. Hơn nữa sau này, e rằng ta cũng không thể dễ dàng xuất môn rồi.”

Diêm Mặc không nói gì, chỉ nắm chặt tay nàng ở trong tay.

Chử Thanh Huy khẽ động ngón tay, gãi vào lòng bàn tay của hắn.

Hai người đều im lặng không nói, cho đến khi người ở trên đài được đổi vài đợt, Chử Thanh Huy mới nói: “Tiên sinh đưa ta xuống đi, ta lặng lẽ vào đây nên phải tránh xa mọi người lặng lẽ chuồn đi, không thể để phụ hoàng phát hiện được.”

Hai tiểu nội thị đó canh giữ dưới đài cao, thấy Chử Thanh Huy đi xuống, vội lên nghênh đón.

Chử Thanh Huy đẩy Diêm Mặc, “Tiên sinh trở lên đi, lát nữa nếu thấy sư đệ nhớ dẫn đệ ấy xuất cung. Đường trong cung phức tạp, nếu sư đệ lỡ lạc đường ở đầu, e rằng sẽ bị thị vệ xem thành kẻ xấu giải đi.”

Diêm Mặc gật đầu.

Chử Thanh Huy liếc nhìn hắn, vừa muốn rời khỏi, lại nghe hắn nói, “Đợi ta.”

Nàng quay đầu, tầm mắt rơi vào trong mắt Diêm Mặc, phút chốc bỗng ngẩn người. Vẫn là tiểu nội thị cẩn thận dè dặt nhắc nhở mới tỉnh táo lại, mặt đầy vẻ hoảng hốt rời đi, trong lòng lại đang nghĩ, hắn nói là “đợi ta”, là đợi hắn đến tìm nàng, hay là…… đợi hắn đến cưới nàng?

Tiệc rượu trong cung hoàng hậu đã tan, trước mắt đã thay ra y sam nặng nề, đang khép mắt dưỡng thần, Liễu cô cô ở bên cạnh lật xem sổ sách trong kho.

“Cũng đã hơn hai mươi ngày rồi nhỉ.” Hoàng hậu bỗng nhiên lên tiếng.

“Vâng, vẫn còn hai mươi tám ngày.”

“Không biết trong cung chuẩn bị như thế nào rồi.”

“Nương nương yên tâm, trước khi rời kinh người đều đã dặn dò rồi, Trương cô cô là một người làm việc ổn thỏa sẽ không phụ lòng giao phó của người. Huống chi, vài ngày nữa, bệ hạ sẽ khởi giá hồi kinh rồi, nếu có gì không thỏa đáng vẫn còn thời gian hoàn thành.”

Hoàng hậu mở mắt, khe khẽ thở dài, “Mau thật đó, mọi việc cứ như một cái chớp mắt.”

“Đúng vậy, nô tỳ nhớ lúc công chúa vừa sinh ra chỉ hơn bốn cân, cả cơ thể chỉ lớn bằng lòng bàn tay của bệ hạ, bây giờ đã là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều rồi.” Liễu cô cô cười nói.

Hoàng hậu nhớ đến việc lúc đó, cũng khẽ cười, cảm thán: “Ngày tháng qua từng ngày, không cảm thấy nhanh nhưng khi qua rồi, kí ức từng năm tháng ấy dường như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Nói thật thì, ta…… luyến tiếc Noãn Noãn.”

Liễu cô cô nói: “Công chúa như vậy làm cho người người thương yêu, ở trong cung ai không tiếc cho nàng chứ? Cũng may là xuất giá ở trong kinh, phủ công chúa lại rất gần, nương nương có thể mỗi ngày triệu công chúa vào cung bầu bạn. Nô tỳ thấy Diêm tướng quân đối với công chúa là yêu thương chân tâm thật ý, như vậy xem ra công chúa xuất giá chẳng qua là nhiều thêm một người yêu thương nàng mà thôi, nương nương không cần lo lắng.”

Hoàng hậu chậm chạp gật đầu, khẽ thở dài: “Ta biết.”

Nhưng biết thì biết vậy, bởi bất kì người phụ mẫu nào có ai mà một ngày nào đó không vì con cái lao tâm khổ trí chứ.

Nuôi con một trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm dài.

Liễu cô cô thấy vậy, liền tìm một câu chuyện khác để nói: “Nương nương chỉ lo đau lòng công chúa, lại quên vẫn còn Thái tử. Điện hạ cùng tuổi với công chúa còn làm huynh trưởng, bây giờ muội muội sắp xuất giá, chung thân đại sự của huynh trưởng chớ bỏ quên, đây chính là nương nương đang bất công rồi.”

Hoàng hậu nghe xong, cười nói: “Hằng nhi từ nhỏ đã có chủ kiến, chung thân đại sự của hắn sợ là không cần ta làm chủ. Những năm này bệ hạ vô cùng cẩn thận, đều đã tính ra một cục diện tốt để Hằng nhi không cần lấy hôn sự ra làm giao dịch. Ta cùng bệ hạ đã bàn bạc qua, nếu Hằng nhi thích phải vị cô nương nào, chỉ cần gia thế đối phương trong sạch chúng ta sẽ không phản đối.”

Liễu cô cô vui vẻ nói: “Nương nương tốt của nô tỳ, người đây là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường. Lý do chính là, Thái tử phi phải được Điện hạ thích, sau này hai người mới có thể ân ái hòa thuận. Nhưng nếu không có sự xếp đặt của người, điện hạ nào có cơ hội gặp gỡ các tiểu thư khuê các đó? Đã gặp không được, sao có thể nói thích hay không thích?”

Hoàng hậu ngẩn người chốc lát, lắc đầu bật cười, “Ngươi xem ta, đã hồ đồ rồi. Hằng nhi năm nay mười lăm tuổi. Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, người được chọn làm Thái tử phi xác thật phải cần suy xét. Trước khi định xong phải dạy bảo một hai năm mới đón vào cung, cũng không chêch lệch lắm. Đợi hôn sự của Noãn Noãn xong rồi, liền đem việc này đưa lên nhật trình thôi.”

Đại hội diễn võ ngoài cung gần tan cuộc, khiến Chử Thanh Huy nói trúng rồi, Phùng Trọng Thanh lúc này đang bị người ta chắn ở trong góc tường.

Cậu là trốn Diêm Mặc lén lúc đến hạ cung, lại không nghĩ bí mật thâm nhập vào, đầu tiên gặp tẩu tử, sau lại đụng phải đại sư huynh, sợ chốc nữa sư huynh cậu rảnh rỗi sẽ ra tay muốn chỉnh đốn cậu cũng không còn tâm tình tiếp tục xem náo nhiệt nữa, nghĩ tìm một tường cung không người xoay mình ra ngoài, lén lút bỏ chạy.

Đáng tiếc hạ cung giống như mê cung vậy, cậu lượn qua lượn lại càng đi càng lệch tìm không thấy đường ra, đang muốn trở về đổi một đường khác, vừa xoay đầu thì nhìn thấy phía sau người bị bao vây bởi ba thiếu niên ăn mặc y phục thị vệ, nhìn chằm chằm cậu không có ý tốt.

Phùng Trọng Thanh là lén chạy vào đây, vốn sức lực không đủ giờ bị người ta tóm được, có chút không vững dạ rồi.

Trương Chí Châu nhìn dáng vẻ đó của cậu thì nói với đồng liêu bên cạnh: “Nhìn thấy chưa bị ta đoán đúng rồi, tên tiểu bạch kiểm này lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.”

Hắn lại hô to với Phùng Trọng Thanh: “Tiểu tử, ngươi đã có thể chuồn vào đây, nói thật thì vẫn có chút tài năng, cũng đừng nói là ta bắt nạt người, hai chúng ta đấu với nhau như thế nào?”

Phùng Trọng Thanh do dự một lúc, gật đầu, nói: “Nếu ngươi thua, phải dẫn ta ra ngoài.”

Trương Chí Châu cười nhạo một tiếng, vẫn đáp ứng.

Hai đồng liêu của hắn nhỏ giọng hỏi hắn: “Không phải nói cùng nhau lên sao? Sao lại đổi thành độc đấu rồi?”

Trương Chí Châu nói như lẽ đương nhiên: “Lời nói đương nhiên phải nói cho dễ nghe, hai ngươi đứng xem chốc lát nếu ta đánh thắng hắn thì thôi, nếu tiểu tử đó khó đối phó thì hai ngươi nhắm chuẩn thời cơ cùng lên, biết chưa?”

Hắn có thể đánh, ở trong đám thiếu niên thị vệ này có chút uy tín, mọi người thầm để hắn đứng đầu, hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau vẫn là da mặt dày mà gật đầu.

Trương Chí Châu xoay cổ, tiến lên trước một bước, ngoắc ngón tay với Phùng Trọng Thanh, rất nhanh hai người đã xông vào đánh nhau.

Nếu là trước kia, Trương Chí Châu không hề là đối thủ của Phùng Trọng Thanh, nhưng thời gian này trải qua sự chỉ dạy của Diêm Mặc tiến bộ không ít, tuy vẫn bì không được với Phùng Trọng Thanh nhưng hai người cũng đánh đến không phân thắng bại.

Hai tên thị vệ đứng ngoài quan sát nhìn đến hoa mắt chóng mặt, quyết định không được rốt cuộc có muốn lên hay không.

Trong lòng hai người đang giao đấu cũng có chút ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Trương Chí Châu là không ngờ đến trông tên tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm này lại thân tàng bất lộ. Người bên cạnh nhìn không ra, hắn lại biết đánh càng lâu, bản thân càng không phải là đối thủ của cậu. Nghĩ đến lời nói khoác không biết xấu hổ của mình, nói muốn giáo huấn tên tiểu bạch kiểm này một trận, trước mắt không muốn mất mặt bèn hạ thủ càng nhanh càng mạnh.

Phùng Trọng Thanh cũng đánh đến mức có chút gấp, trước đó lúc cậu trộm bộ y phục thị vệ trên người, đã giao đấu qua với tên thị vệ đó, dễ dàng xoay người đó đến chóng mặt. Vốn cho rằng tên trước mắt cũng đánh bậy bạ, vài chiêu đã có thể giải quyết, không ngờ đến đối phương càng đánh càng hăng hái. Cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh, thân thủ cũng càng đánh càng nhanh.

Đúng lúc này, Trương Chí Châu không đề phòng bị cậu một quyền đánh ở trên vành mắt, lập tức kêu lên một tiếng, che mặt nhảy khỏi trận chiến.

Phùng Trọng Thanh bị tiếng kêu của hắn dọa nhảy dựng, nhìn nắm tay của mình đầy hoài nghi, chẳng lẽ một đấm vừa rồi uy lực lại lớn như vậy, khiến hắn kêu la vô cùng thê thảm?

Trương Chí Châu cắn răng nghiến lợi nói: “Đánh người không đánh mặt, tiểu tử ngươi không biết quy tắc sao?!”

Đừng nói Phùng Trọng Thanh, đến hai tên thị vệ kia cũng ngơ ngác nhìn nhau, từ lúc nào đánh nhau cũng có quy tắc như vậy?

Trương Chí Châu mặc kệ, hắn đến đánh tiểu bạch kiểm này chính là bởi vì muốn tranh công với phó thống lĩnh, vì để có được một hai ngày nghỉ ngơi, lén lút đi tìm vợ hắn. Kết quả bây giờ bị người ta đánh lên mặt, sao có thể xuất hiện trước mặt vợ hắn nữa?! Mặt anh tuấn của hắn bị người ta đánh hỏng rồi, còn có thể khiến vợ yêu thích sao?!

Hắn nhìn chằm chằm Phùng Trọng Thanh, gần như là hung tợn nói: “Lên cho ta, đánh tên tiểu bạch kiểm này thành đầu heo!”

Mấy người đánh thành mảnh, vốn còn có thủ đoạn không nói, khi trên mặt Trương Chí Châu trong lúc vô ý lại bị thêm một quyền, hắn gầm lên một tiếng, nhún người bổ nhào về phía trước giống như cồn đồ du đãng đánh nhau đầu đường vậy, đẩy người ngã nhào lên đất xoay mình đánh đến người đầy bụi đất.

“Ôi chao!”

“Á!”

“Ngươi…… không phải ngươi nói không đánh mặt sao?!”

Trương Chí Châu cười gằn: “Đánh đến mẹ ngươi nhận ngươi không ra luôn! Á—— mũi của tiểu gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.