Vợ Ngọt

Chương 54 - Hạ Manh Manh

trước
tiếp

Hành động khác người của Đào Tinh Lai khiến cho Giản Nghiêm Thanh bất mãn.

Cách một cái bàn, Giản Nghiêm Thanh hỏi: “Sao thế?”

Đào Tinh Lai tức giận mặt đỏ bừng, điện thoại di động nắm trong tay nhưng miệng lại tức đến sùi bọt mép, ngồi một lúc lâu mới hồi phục trạng thái bình thường, tiếp tục cầm cái đùi gà thứ hai lên gặm, cậu gặm sạch sẽ không lãng phí chút thịt nào.

Sau đó đứng dậy nói: “Con đi ra ngoài đánh nhau cái.”

Đào Khê Hồng nhíu mày, “Giờ cơm mà con chẳng có chút quy củ nào.”

Giản Tích nói giúp cậu, “Mẹ cho em ấy đi đi, nó mà còn ngồi đây ồn ào không chịu nổi.”

Đào Tinh Lai đi được vài bước, quay đầu như đang suy nghĩ gì đó, “Ba, ba có thể cho con mượn Đội trưởng Từ một chút được không?”

Đội trưởng Từ là Đội trưởng Đội cảnh vệ, anh ta rất giỏi võ thuật, lại còn đẹp trai lịch sự, phải nói là cực kỳ anh tuấn.

Giản Nghiêm Thanh khụ một tiếng, “Náo loạn.”

“Cắt, ba đã không cho mượn mà còn hung dữ với con, một chút cũng không thèm quan tâm đến dân thường.” Đào Tinh Lai bước đi cứng ngắc như cỗ máy, cậu ta hiện rõ sự không tự nguyện, nhưng vẫn một đường thẳng đi ra cửa.

Giữa đêm hè tháng tám, mở cửa đi ra ngoài hơi nóng liền ập đến.

Kiều Thù nói cô ấy trèo tường vào chắc là đang ở hậu viện.

Đào Tinh Lai lấy điện thoại gọi cho cô ấy, lúc chờ đối phương nhấc máy, cảm thán nói: “Móa, nội bộ mâu thuẫn, chưa gì đã thua.”

Điện thoại được kết nối, cậu liên tục chỉ trích, “Tôi phát hiện sở thích của cô thật khác người, cô ỷ mình có võ nghệ cao cường sao? Cô cũng không phải cún con, còn đòi chui lỗ chó, thật là xấu hổ.”

Kiều Thù, “…” Hơn nửa ngày mới mở miệng, “Không phải chui vào mà là trèo vào.”

Đào Tinh Lai, “Tường cao như vậy, cô chính là bò vào.”

Kiều Thù, “Đúng vậy, bò vào gặp phải chó.”

Đào Tinh Lai kích động, đi đến hoa viên nắm trong tay một cọng cỏ đuôi chó.

“Nhớ đó! Cô chửi tôi, tôi có thể nói may mà cô là con gái bằng không tôi liền lấy côn nhị khúc ra đánh cô lưu lại trên người cô đầy vết thương.”

Gió nổi lên, từng đợt, trong điện thoại có tiếng gió, âm thanh của Kiều Thù có phần bình tĩnh.

Cô thấp giọng cười một tiếng, “Đào Tinh Lai, nhìn không ra, sở thích của anh cũng thật là đặc biệt, còn muốn dùng đồ chơi nữa.”

Mỗi một chữ đều có ý đồ không trong sáng, Đào Tinh Lai cân nhắc, phát hiện ra mình bị đùa giỡn.

Anh nhất thời nghẹn lời, không biết sao, trong lòng lại có chút ngứa ngáy.

Kiều Thù nói, “Này, quay đầu đi.”

Cách đó mấy mét, Kiều Thù giơ di động nhìn cậu cười.

Kiều Thù hôm nay ăn mặc có phần thoải mái, quần sọc cùng áo thun trắng, lộ ra hai cái đùi vừa thẳng lại vừa dài. Dưới mắt cá chân có đeo một chuỗi ngọc của dân tộc ít người, làm cho mỗi bước đi của cô kèm theo tiếng lục lạc giòn giã.

Chỉ là….

“Tóc cô nhìn như một cái tổ quạ.” Câu đầu tiên Đào Tinh Lai nói sau khi nhìn thấy cô.

Kiều Thù cột tóc đuôi ngựa, trên đó còn dính không ít lá cây cùng cỏ khô. Cô ấy mím môi, chỉ vào phía sau bức tường, cảm xúc không được vui, “Anh thử xem, Đào Tinh Lai anh có thể bò lại đây, tôi liền đổi họ theo anh.”

Cậu chỉ cần nghe kích thích cùng khiêu khích liền khoe khoang ngay, “Tôi mười tám tôi liền bò qua, sợ gì, đâu có như cô, một đầu như tổ quạ.”

Kiều Thù cũng không giận, cười khanh khách, “Được, tôi với anh cùng họ.”

Đào Tinh Lai, “???”

Anh nghĩ lại cuộc đối thoại giữa hai người, mẹ nó, có biến!

Đó không phải là chuyện có thể đùa giỡn, Đào Tinh Lai chuyển sang nghiêm túc, “Cô về sau đừng làm như vậy nữa, tôi không muốn trở thành đối tượng của cô.”

Kiều Thù đến gần: “Vì sao?”

“Tôi còn nhỏ.”

“Chỗ nào của anh nhỏ?”

“Nơi nào cũng nhỏ.”

Kiều Thù dừng lại, hơi nhíu mày, ánh mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, “Tuy rằng nhìn không giống như là nhỏ, nhưng không sao miễn là có kỹ thuật tốt là được.”

Đào Tinh Lai: “…”

Kiều Thù bước tới càng gần: “Tôi không xinh đẹp sao?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao lại không đồng ý?”

Đào Tinh Lai bị cô ấy xoay mòng mòng, “Không có lý do cụ thể, chỉ là không muốn trở thành đối tượng đó thôi.”

“Tôi không gọi là ‘đối tượng’.”

Đào Tinh Lai kinh ngạc, như vậy cũng có thể sao? “Này này này, cô tránh xa tôi ra một chút.”

“Tôi không đó.” Kiều Thù làm cho cậu lui vào bên trong góc tường, trầm giọng gọi cậu, “Đào Tinh Lai, rốt cuộc là anh có đáp ứng không, hả?”

Đôi mắt cô trong trẻo, nhìn vào như đang ngắm nhìn một ngôi sao.

Đào Tinh Lai nháy mắt, hô hấp ngưng trệ, “Làm, làm gì đó, muốn, muốn đánh tôi sao?”

“Có chút muốn.”

“Vậy cô đừng đánh vào mặt tôi.”

Kiều Thù: “…”

Đào Tinh Lai đưa ra điệu bộ mày dày mày dạn, làm cho người khác thật ngứa răng. Kiều Thù có chút tức giận. Tuy nhiên nếu bình tĩnh mà xem xét, nữ thần cho dù có tức giận thì vẫn là nữ thần.

Đào Tinh Lai nhếch miệng nhìn cô cười.

Kiều Thù thở dài một tiếng, thời điểm Đào Tinh Lai cho rằng cô ấy đã thấy khó mà lui, Kiều Thù đột nhiên cúi người xuống, nhanh chóng đặt vào khóe miệng anh một nụ hôn.

Hôn xong còn nói: “Bữa tối anh ăn đùi gà sao? Mùi hơi lạ.”

Đào Tinh Lai ngốc luôn.

Kiều Thù dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa môi cậu, “Anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là muốn nhìn thấy anh một chút, ngày mai tôi đi Châu Âu quay phim rồi, hai tháng không thể trở về. Anh… anh có thể gọi điện cho tôi được không?”

Đào Tinh Lai lắc đầu.

Kiều Thù gật đầu, “Được rồi, vậy tôi sẽ gọi cho anh. Tôi phải đi rồi.”

Cô ấy buông tay ra, lui về phía sau hai bước, có chút lưu luyến, có chút chờ mong, “Đi đây.”

Ánh mắt Đào Tinh Lai dừng lại trên đầu gối cô ấy, có chút trầy da, hồng hồng. Chắc chắn là do trèo tường gây ra.

Kiều Thù xoay người, biểu tình thất vọng.

Mới đi vài bước –

“Đợi đã.” Giọng nói của Đào Tinh Lai khô khốc, có chút không tình nguyện.

Kiều Thù dừng bước, chờ đợi.

Đào Tinh Lai bước tới, ho khan hai tiếng, giọng điệu như một ông cụ non, cằm hơi ngước, ánh mắt hơi híp lại, cậu cực kỳ tỏ ra bộ dáng lo ngại.

“Đừng trèo tường nữa, trên tường có thủy tinh vỡ. Cô ngồi xe tuần tra ra ngoài đi — tôi cũng không phải hoàn toàn không quan tâm đến cô.” Đào Tinh Lai mặt mày tỏ vẻ đứng đắn, “Có một tài xế mới tới hôm qua, kỹ thuật lái hình như chả ra sau cả, cô thử một lần đi cho biết.”

Kiều Thù nhướng mày, nhìn cậu, không lên tiếng.

Liền nghe cô cười nói: “Lần sau anh đừng mặc cái quần này nữa, liếc mắt là có thể nhìn ra được anh lớn hay nhỏ.”

Đào Tinh Lai toàn thân nổi da gà, đột nhiên cúi đầu tự kiểm tra.

Cái quần này bị sao vậy? Ai mà chả có ít nhất một cái quần jean? Tên vô lại Lý Tiểu Cường, khẳng định là mua quần này ở nơi bán sỉ.

Kiều Thù cười như không cười, bước đến chỗ cậu, nói ngắn gọn, “Anh mặc quần size 30 đi, lớn nhất là size 31 thôi, đừng rộng hơn.”

Đào Tinh Lai lại ngơ ngẩn, thì ra lớn nhỏ chính là kích cỡ quần.

Mù mắt rồi.

—–

Thời điểm Đào Tinh Lai trở vào nhà, cơm chiều đã xong.

Đào Khê Hồng nhìn con trai bước lên lầu, thuận miệng hỏi, “Có để lại cho con chén cơm kìa, con có muốn ăn thêm chút gì không?”

“Không muốn ăn.” Đào Tinh Lai buồn bã.

“Oh, vậy được.” Đào Khê Hồng nghe xong, đi vào phòng bếp cắt trái cây, nói vọng ra cho Giản Tích, “Tiểu Tích, em trai con không ăn, con đem cho chó đi.”

Giản Tích đáp ứng, “Con biết rồi.”

Vẻ mặt Đào Tinh Lai đầy dấu chấm hỏi, cảm thẩy bản thân mình chịu không ít thương tổn từ người nhà.

Hơn chín giờ, Hạ Nhiên đi từ thư phòng của Giản Nghiêm Thanh bước ra, đi vào phòng ngủ.

Giản Tích đang xếp quần áo, Manh Manh vẫn còn thức, nằm trên giường mở đôi mắt to tròn mà phun bong bóng.

Hạ Nhiên chơi với bé con, hết làm mặt xấu lại làm mặt quỷ, ê ê a a học theo cách trò chuyện của trẻ con. Giản Tích có chút cạn lời, “Anh có thể bình thường một chút được không?”

“Em nói xem, con gái anh sao mà xinh thế không biết?” Hạ Nhiên càng nhìn càng thấy thích, “Gen nhà Hạ lão đại thật là mạnh mẽ.”

“Anh thôi đi.” Giản Tích cười nhạo, “Trẻ con hai tháng tuổi đẹp là đẹp chỗ nào? Ngũ quan còn chưa nẩy nở nữa là. Anh xem, Manh Manh có phải là mắt một mí không?”

Hạ Nhiên, “Mắt một mí cũng đẹp.”

Anh nắm hai cái chân béo núc của Manh Manh trong lòng bàn tay, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm.

Manh Manh xoay qua xoay lại không ngừng, tâm tình vui vẻ.

Đến lúc cần đi thay tã cho bé con, Hạ Nhiên xung phong nhận việc, “Để anh!”

Giản Tích ừ một tiếng, đem quần áo đã xếp cất vào tủ.

Hạ Nhiên đem tã đã ướt nước tiểu kéo xuống, một bàn tay to như đang nâng niu một đóa hoa lan, nhẹ nhàng sợ cọ vào da thịt non nớt của bé con.

Giản Tích đứng trước tủ quần áo, “Anh nhớ thoa phấn rôm trước khi mặc lại tã nha.”

Hạ Nhiên vừa làm vừa khoe khoang, “Em nói xem người đàn ông tốt như anh, có phải là đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm được đúng không? Này nhé, vừa đẹp trai vừa có kỹ thuật, sinh con gái cũng xinh xắn như vậy, còn biết đổi tã, vợ à, anh… Đệt!”

Đang nói hăng say, nước tiểu của Manh Manh không hề báo trước mà tập kích anh.

Không nghiêng không lệch, Hạ Nhiên bị nước tiểu đầy một miệng.

Giản Tích cười như điên, hơn nửa ngày vẫn chưa dừng được.

Hạ Nhiên câm nín, không dám nuốt, không quên tiếp tục đổi tã cho Manh Manh.

Giản Tích nhanh chóng, “Em tới liền, anh đi rửa ráy đi.”

Hạ Nhiên đi vào toilet, “Wow” một tiếng vui vẻ, niềm hạnh phúc mới mẻ, khác biệt như thế thật là đầy xúc cảm. Anh đáng răng, thuận tiện tắm rửa một chút, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo bước ra ngoài.

Giản Tích mới cho bé con bú xong, bé con đã ngủ nhưng chưa ngủ sâu.

Hạ Nhiên ngồi trên giường, ôm Giản Tích từ phía sau, tư thế này, hai đùi anh mở rộng ra, kẹp cô vào chính giữa, khăn tắm đã rớt từ sớm, ‘cánh cửa’ đã mở rộng ra.

Giản Tích ảo não, “Này, anh lại không mặc gì.”

Hạ Nhiên thổi thổi lỗ tay cô, “Sở thích đặc biệt của anh đây, không được sao?”

Giản Tích nghĩ thầm, sở thích của ngài thật là nhiều.

Hạ Nhiên đêm này cực kỳ xúc động, tay nhanh chóng chui vào quần áo cô, xoa bóp nhưng không dám dùng quá nhiều sức, vây quanh hình dáng của núi đôi mà sờ.

Giản Tích tránh tránh, “Đừng chạm vào, đang căng trướng.”

Hạ Nhiên ngăn động tác xuống giường của cô, anh nóng lòng muốn thử ngọn lửa thoát ra từ cổ họng, thấp giọng nói: “Đừng dùng máy chạy bằng điện, đêm nay dùng sức người thử đi.”

Giản Tích: “…”

Hai chữ “Không cần” còn chưa kịp nói ra, Hạ Nhiên đã giữ chặt bả vai cô, sau đó đè cô nằm lên giường.

“Hạ, Hạ Nhiên.” Giản Tích cực kỳ khẩn trương.

“Hừ, đừng nhúc nhích, thả lỏng.” Âm thanh của anh từ ngực truyền đến.

Loại cảm giác này có chút kỳ diệu.

Cảm giác xấu hổ cùng đau đớn dần dần bị hòa tan, cảm giác mới mẻ kỳ diệu mang đến một trải nghiệm khác biệt.

Hạ Nhiên đối với cô từ trước đến nay đều rất kiên nhẫn, luôn làm cho cô vui sướng trước.

Bởi vì không ở nhà mình nên hai người không dám quá lớn tiếng, nhanh chóng kết thúc.

Hạ Nhiên chưa đã thèm, đề nghị, “Chờ con gái cai sữa xong, hai chúng ta đi tuần trăng mật bổ sung.”

Giản Tích bò lên ngực anh, lười nhác ừ một tiếng, “Đi đâu?”

“Em muốn đi đâu?”

“Nơi nào cũng được, miễn là có anh.”

Giọng nói của Giản Tích mềm nhẹ, ngữ điệu chậm rãi, mỗi một chữ đều đánh trúng điểm G của Hạ Nhiên.

Anh cười, “Em muốn cầu hôn anh sao?”

“Anh là chồng em, sao em phải cầu hôn anh?” Giản Tích nâng đầu lên một chút, nhìn vào mắt anh, anh có thích biển không?”

Hạ Nhiên nghĩ nghĩ, “Thích.”

“Chúng ra đi hải đảo chơi đi.” Giản Tích nói: “Chạng vạng đi tản bộ ở bờ cát, còn có thể lặn xuống nước, hay đi câu cá.”

Hạ Nhiên cười, “Được.”

Giản Tích chạm chạm mũi anh, “Anh thích trần truồng như thế, cho anh một cái cơ hội để phô bày.”

“Bãi tắm tiên à?” Hạ Nhiên mở miệng nói, “Anh thấy không có vấn đề gì, anh cũng không thiệt hại gì, ‘chim’ dù có bị xem cũng không bay đi mất.”

Giản Tích, “…”

“Còn nữa, trên bờ biển phụ nữ cũng nhiều, nếu em đã hào phóng như vậy, anh liền thuận theo.” Hạ Nhiên hỏi: “Chồng em có ngoan không?”

Ngoan cái beep á.

Hạ Nhiên nâng đùi lên, liền đem Giản Tích đè xuống dưới thân, cười mà không cười nói: “Buồn bực? Ghen tuông? Nếu em còn đưa ra ý kiến gì, anh sẽ làm cho đến khi em không khép chân lại được.”

Giản Tích khép chân lại theo bản năng.

Hạ Nhiên nhìn vào mắt cô, trẻ con mà nói: “Đêm nay anh cảm thấy chưa đủ.”

Giản Tích, “Ba mẹ đều ở đây.”

“Đệt. Nghẹn đến chết.” Hạ Nhiên buồn bực, “Đến kêu cũng không dám kêu lớn.”

Giản Tích sờ sờ xương cụt của anh, có chút câm nín, “Anh là đàn ông, sao lại thích kêu như vậy?”

“Không dễ nghe sao?” Hạ Nhiên híp hai mắt lại.

“Không biết xấu hổ.” Giản Tích nghiêng đầu, tưởng tượng đến hình ảnh kia, cả người như bị thiêu đốt.

Hạ Nhiên hừ một tiếng, “Thích ca hát không được sao?”

Giản Tích gật đầu, “Được được được. Anh là trụ cột gia đình, anh nói gì mà chả được.”

“Thật sao?” Hạ Nhiên nắm lấy cằm cô, xoay về trước, mặt đối mặt, “Vậy em đi lên đi.”

“Làm gì?”

“Trụ cột gia đình muốn nhìn thấy em lượn sóng.”

Giản Tích nhịn cười, “Không được.”

“Kẻ lừa đảo.” Hạ Nhiên cúi đầu, nhẹ ngàng cắn cằm của cô, dùng hàm răng tinh tế mà ma sát.

Giản Tích bị ngứa liền bật cười, “Anh là chó à?”

“Gâu gâu gâu.”

“…”

Hạ Nhiên cười lạnh, so sánh về độ mặt dày, anh làm sao thua được.

Vợ chồng hai người đùa qua giỡn lại một lúc mới an tĩnh.

Giản Tích trở mình, bị Hạ Nhiên ôm sau lưng, hai trái tim đập cùng một nhịp, thình thịch thình thịch như đang trò chuyện với nhau, hai người chỉ lặng im như vậy, không ai nói ai lời nào.

Trầm mặc một hồi, môi Hạ Nhiên dán lên lưng cô, hôn vào xương bướm, trầm giọng, “Giản Tích.”

“Dạ?”

“Em có trách anh không?”

Một giây an tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hồi lâu, Giản Tích nhẹ giọng, “Không trách.”

Giọng Hạ Nhiên chậm rãi, “Anh không xử lý tốt những chuyện xảy ra trước kia, làm cho em chịu nhiều thương tổn. Ở cùng với anh, em có thấy khổ không?”

“Con cũng có rồi, anh còn hỏi cái này.” Giản Tích nhéo nhéo cánh tay anh đang ôm bên hông cô, “Anh Nhiên, anh thật không ngoan chút nào.”

Giọng Hạ Nhiên buồn bã, “Ừ.”

“Em không khổ. Từ trước không khổ, hiện tại cũng không khổ, sau này cũng sẽ không khổ.” Hô hấp Giản Tích nhẹ nhàng, bình tĩnh, “Thời điểm ở cùng anh, em đã sớm biết anh là loại người nào. Quá khứ của anh, những gì anh đã trải qua, tính cách của anh, em đã chuẩn bị tốt, dù có xảy ra chuyện gì em sẽ cùng anh đối mặt.”

Hạ Nhiên vẫn buồn bã như cũ, giọng nói run rẩy chỉ nói ra được một từ đơn, “Ừ.”

Giản Tích, “Diêu Di Chi làm anh tổn thương, cũng đi làm phiền em. Nếu anh vì muốn em hết giận mà làm cô ấy bị thương, giết chết hay làm cho cô ấy tàn phế, anh cũng không trốn thoát được, sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm trước pháp luật. Anh Nhiên, anh là chồng em, là ba của Manh Manh.”

Cô dừng lại một chút, mới nói tiếp, “Em không cho phép anh xảy ra chuyện gì. Em nguyện dùng ‘may mắn vạn năm’ của em để trấn an anh, cũng không muốn anh trở nên cực đoan mà phạm sai lầm. Em có thể bình anh sinh nở, là do ông trời thương, nếu em thật sự xảy ra chuyện…”

Hạ Nhiên nhanh chóng cắt ngang, nói tiếp, “Em đi đâu anh liền theo đó.”

Em còn sống, anh sẽ sống tốt cùng em.

Em chết, cho dù em lên trời hay xuống đất anh cũng sẽ đi theo em không nói một lời.

Giọng nói của Hạ Nhiên bình tĩnh, như một nghi thức, kết quả tốt xấu không quan trọng, quan trọng là ở bên em.

Giản Tích xúc động, quay người lại, ôm chặt Hạ Nhiên vào trong lồng ngực.

“Về sau nếu có gặp chuyện gì lớn lao, anh cũng không được dễ dàng động thủ đánh nhau.”

“Được, anh sẽ làm tấm gương tốt cho Manh Manh.”

“Có việc cũng không cần gánh vác một mình.”

“Không quan hệ, bả vai của người đàn ông là dùng để che chở cho phụ nữ.”

Giản Tích nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Em sẽ không rời khỏi anh.”

“Anh biết.” Hạ Nhiên chắc chắn, “Em không rời khỏi anh được.”

“A, tự tin như vậy sao?” Giản Tích hỏi: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc anh chạm vào em một cái em liền ướt.”

“…”

Lý do này thật tuyệt nha.

——

Giản Nghiêm Thanh hiếm hoi lắm mới có được hai ngày cuối tuần, hai ngày này đều ở nhà cùng Đào Khê Hồng chăm sóc hoa cỏ.

Đào Tinh Lai hiện tại tiếng nói đã có chút sức nặng, uy hiếp Người đại diện Lý Tiểu Cường cho cậu nghỉ, nếu không sẽ đổi người đại diện. Dù sao hiện tại cậu cũng nổi tiếng, có rất nhiều tài nguyên.

Giản Tích mang theo Manh Manh về nhà ba mẹ, mở miệng hỏi: “Em cùng Kiều Ảnh hậu rốt cuộc là thế nào? Tin tức trên mạng đều thật thật giả giả.”

“Đừng nhắc đến nữa, phiền phức lắm.” Đào Tinh Lai la lớn, “Em chưa từng thấy qua người nào dai như đĩa như vậy.”

Giản Tích trêu, “Đừng nói vậy, Kiều Thù có kỹ thuật diễn xuất cực tốt, ánh mắt cực kỳ sinh đẹp, cô ấy có điều kiện tốt như vậy, kỹ thuật diễn xuất còn được cải thiện hằng ngày, thật sự không dễ dàng tí nào.”

“Gia đình cô ấy làm kinh doanh, cực kỳ giàu có, chen chúc vào giới giải trí làm gì không biết, sai ơi là sai.” Đào Tinh Lai khinh thường.

“Ba em là Thị trưởng đó.” Giản Tích xì một tiếng, “Em còn sai hơn.”

“Nói cũng có lý.” Đào Tinh Lai đang ăn dâu tay, một trái lại một trái, “Lần trước em có nghe Lão Giản nói chuyện với Thư ký, ba chúng ta có khả năng lại tiếp tục lên chức.”

“Không được bàn đến chuyện đó.” Giản Tích nhắc nhở, “Quy định của gia đình. Haizz, tiếp tục nói đến chuyện của em với Kiều Thù đi.”

Đào Tinh Lai nhanh chóng nhớ lại hồi ức đau khổ, “Bọn em ăn Tết lớn, lần đầu gặp nhau đã đánh nhau một trận.”

Giản Tích: “…”

“Nhưng mà em không thắng được. Mẹ nó chứ, cô ta thân thủ lợi hại.” Đào Tinh Lai kích động muốn chết, bỏ dâu tay xuống, “Một cái đá chân thôi cũng có thể đá cho đầu em nứt ra, một cái quét chân cũng có thể làm cho ngực em xanh tím một mảng to.”

Giản Tích: “…”

“Ai rước cô ta đúng là xui xẻo.” Đào Tinh Lai: “Em rửa mắt mong chờ xem kẻ xui xẻo đó là ai.”

Giản Tích thở dài, “Quên đi, giới giải trí của bọn em chị thật sự không hiểu được. Tóm lại, em phải chú ý an toàn, cũng chú ý đến ảnh hưởng của dư luận một chút.”

Buổi tối, Hạ Nhiên trở về, người một nhà ăn cơm chiều xong, liền ngồi vào sô pha ở phòng khách.

Sự kiện quan trọng nhất của hôm nay là, đặt tên cho Manh Manh.

Nhũ danh đã định từ sớm nhưng tên đầy đủ vẫn chưa quyết định được.

Giản Nghiêm Thanh, “Hạ Nhiên, con với Tiểu Tích là ba mẹ của Manh Manh, nghe ý kiến của tụi con trước.”

Giản Tích mở vở ghi chú ra, giọng nói rõ ràng: “Con có nghĩ đến mấy cái tên, con sẽ nói cho mọi người nghe thử — Hạ Thiên Giao, ngụ ý cảm tạ trời cao, được không?”

Người một nhà: “…”

Nhìn thấy biểu tình khó xử của cả nhà, Giản Tích nói: “Không sao, còn có tên khác. Hạ Phúc Lâm, ngụ ý thịnh vượng, phúc đến nhà.

Người một nhà: “…”

Hạ Nhiên để tay lên vai Giản Tích, do dự một lát hỏi: “Phúc Lâm. Con chúng ta là con gái, em muốn nó trở thành Hoàng đế sao?”

Đào Tinh Lai ha ha cười, “Siêu chuối, siêu cũ, chị, nhìn chị cũng thời thượng lắm mà, sao lại chọn những cái tên vừa nghe đã thấy như được đào mộ lên vậy?”

Giản Tích mặt mày ủ ê, ngửa đầu nhìn Hạ Nhiên, “Không dễ nghe sao?”

Hạ Nhiên cười rộ lên, nếp nhăn bên khóe mắt khi cười cũng lộ ra, nhỏ giọng an ủi, “Anh cảm thấy cũng dễ nghe mà.”

Giản Nghiêm Thanh hỏi Hạ Nhiên, “Còn con?”

“Suy nghĩ của con tương đối đơn giản.” Hạ Nhiên nói: “Hai chữ, là Hạ Tích.”

Ánh mắt Đào Tinh Lai sáng lên, “Cái này tốt nè, anh cùng chị em mỗi người được chia một phần.”

Đào Khê Hồng cũng thật vừa lòng, “Ngụ ý cũng không tồi, đơn giản hào phóng, giải thích ra cũng rất có cảm tình.”

Giản Nghiêm Thanh quay qua hỏi: “Tiểu Tích, con thấy thế nào?”

Đầu quả tim của Giản Tích như được dính vào mật đường, đây gọi là gì nhỉ, lấy họ của anh kết hợp với tên của em.

Cô lên tiếng, “Dạ được.”

Bạn nhỏ Hạ Manh manh rốt cuộc cũng có tên chính thức, Hạ Tích.

Những năm tháng sau này, mỗi lần được yêu cầu giới thiệu tên, cô bé đều có thể lớn tiếng tự hào —

“Tôi tên Hạ Tích, Hạ Nhiên Hạ, Giản Tích Tích!”

—-

Sau khi tên bé con được chọn, di động của Hạ Nhiên liền vang lên, là một số điện thoại bàn.

Anh đi đến một bên nghe máy, “A lô? Xin hỏi ai vậy?”

Bên đầu kia là một giọng nam, “Xin chào, xin hỏi có phải Hạ Tiên sinh không?”

“Đúng vậy, là tôi.”

“Tôi họ Phương, tôi là Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Công an.”

Nói chuyện liên tục trong hai phút liền kết thúc. Sau khi gác máy, Hạ Nhiên chậm rãi khoanh tay.

Giản Tích đi tới: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói Hạ Nhiên bình tĩnh, “Diêu Di Chi chết rồi, tự sát ở chung cư.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.