Mấy năm nay, Tưởng Tĩnh Thành đối với khái niệm nghỉ có lẽ chính là, không có khái niệm.
Bởi vì anh là người nghỉ ít nhất trong cả đại đội.
Cho nên anh đến ngoài cửa Mạnh gia, điện thoại cho Ngôn Dụ, gọi người ra ngoài. Hai người ngồi trong xe hồi lâu, Ngôn Dụ bị anh hôn đến nỗi hai phiến môi đỏ lên, hai người cũng không nghĩ ra được làm gì.
Cuối cùng dứt khoát về chỗ Ngôn Dụ ở.
Khi màn đêm buông xuống, Tưởng Tĩnh Thành rời giường định làm cơm tối, nhìn bộ đồ mặc nhà rộng rãi trên người mình, đây nếu để chính ủy trong đại đội anh biết được, chắc chắn sẽ mắng anh lười biếng, vô kỉ luật mất.
Tiếng nước chảy tí tách trong bếp, Ngôn Dụ vừa muốn đứng dậy, lại bị Tưởng Tĩnh Thành xách cổ, đẩy ra ngoài.
“Bếp không phải là nơi em đứng.”
Giọng anh vẫn bá đạo như trước, đàn ông ấy mà, trong xương cốt khó tránh khỏi bá đạo. Ngôn Dụ đang muốn cười, nào ngờ điện thoại để trong phòng khách vang lên, là di động cô.
Tưởng Tĩnh Thành hất cằm, chỉ huy cô: “Đi nghe điện thoại.”
Ngôn Dụ bị điệu bộ này của anh chọc cho buồn cười, mặc dù cô không hỏi, nhưng đợt này Tưởng Tĩnh Thành rất bận, ngay cả cuối tuần cũng ở đơn vị tăng ca. Con người anh chính là như thế, ở trước mặt người khác vĩnh viễn đều là dáng vẻ tiêu sái tự tại, thực ra sau lưng không biết đã cố gắng bao nhiêu.
Lúc này ở nhà, cũng hơi ra dáng doanh trưởng.
Ngôn Dụ đi qua, nhìn số trên di động, là số điện thoại nước ngoài.
“Hi, Ngôn,” đầu kia điện thoại là giọng nói nhẹ nhàng, ngoài cửa sổ là vầng trăng khuyết treo trong màn đêm, cửa sổ sát đất được mở ra một khe hở, mang theo chút khô nóng của gió đêm, chầm chậm thổi vào.
Ngôn Dụ không ngờ cô ấy lại điện thoại đến, cô thò tay đẩy cửa sổ sát đất ra, đứng ra ban công.
“Gần đây vẫn tốt chứ?” Người đối diện lại hỏi, theo sau là tiếng cười sảng khoái.
Ngôn Dụ: “Vẫn tốt, còn cô, Annie.”
Lúc này Annie đang ngồi trong phòng làm việc đầy ánh nắng ở Manhattan NewYork, căn phòng rộng rãi sáng rỡ, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, khắp nơi đều bày đệm tựa lưng, ngay cả thảm cũng là loại thảm lông cực kì thoải mái nhưng lại khó có thể xử lý.
“Tôi rất tốt, chỉ là cô rất lâu không điện thoại cho tôi rồi,” Annie nói với cô.
Lúc này Annie đưa tay lật tư liệu trên bàn cô ấy, phía trên là một phần báo cáo tâm lý. Đây là công việc của cô ấy, mà cô ấy là một bác sĩ tâm lý.
Giọng Ngôn Dụ lạnh nhạt: “Bởi vì tôi đã không cần nữa.”
Cô đã tìm được người chữa trị cho cô rồi.
Cô không cần phải một mình đối mặt với những đau khổ, những phủ định chính mình kia nữa.
“Vậy cô đã gặp anh trai cô chưa?” Giọng Annie không còn nhẹ nhàng nữa, mà là nghiêm túc hỏi thăm.
Câu nói này giống như có một bàn tay, trong nháy mắt bóp chặt trái trim Ngôn Dụ, loại đau đớn đó, cho dù đã trôi qua lâu vậy rồi, vẫn có thể giống như ngày hôm qua, ập đến rõ ràng.
“Ngôn, đau khổ chân chính vĩnh viễn sẽ không bị quên đi, nhưng nó có thể được đối mặt,” Annie nhẹ nhàng nói.
Ngôn Dụ: “Tôi sẽ, chỉ là hiện tại vẫn không phải lúc.”
Cô nói xong, phía sau truyền đến tiếng kéo cửa, là Tưởng Tĩnh Thành đến. Cô lập tức nói với Annie: “Vậy trước thế nhé, tôi cúp đây.”
Tưởng Tĩnh Thành từ phía sau ôm cô, anh rất cao, cao hơn Ngôn Dụ một cái đầu, cho nên vừa chống cằm, vừa vặn có thể đặt trên đỉnh đầu cô, mái tóc đen mềm mại dịu dàng chạm vào cằm anh.
“Có việc?” Anh thấy cô cúp máy quả quyết như vậy, thì hỏi.
Ngôn Dụ hơi lắc đầu.
Lúc này trong bầu trời đêm, hiếm khi sao đầy trời. Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn trời sao, chợt nhớ đến cô lúc nhỏ, bầu trời quê hương, cũng lấp lánh thâm thúy như thế, loại trời sao mênh mông vô bờ kia không giống bây giờ, cho dù ngẩng đầu nhìn lên, trời sao cũng bị đã bị những tòa nhà cao tầng cắt thành từng mảnh.
Tưởng Tĩnh Thành cũng ngẩng đầu cùng cô, có chút tiếc nuối nói: “Buổi tối ở đây, không đẹp như đơn vị anh ở trước đây.”
Đơn vị anh ở trước đây, cao hơn mực nước biển mấy ngàn mét, buổi tối, vừa ngẩng đầu, giống như đưa tay thì có thể chạm đến trời sao kia.
“Cũng không đẹp như lúc nhỏ em thấy,” Ngôn Dụ khẽ khàng trả lời.
Trong lòng Tưởng Tĩnh Thành ngẩn ra, không ngờ, Ngôn Dụ sẽ chủ động nhắc đến lúc nhỏ của mình.
Lúc đó trong thôn không có hoạt động giải trí, đến tối đều tối đen. Nhưng đến mùa hè, đám trẻ bọn họ, sẽ cùng đi bắt lươn. Thứ này rất khó bắt, nhưng cũng có những người biết bắt, cả đêm có thể bắt một thùng.
Anh Thành Thực làm gì cũng rất lợi hại, mùa hè, anh ấy sẽ dẫn người ta cùng đi bắt lươn.
Ngôn Dụ lúc ấy nhỏ tuổi, anh không dám dẫn theo. Đến khi cô được sáu bảy tuổi, thì sống chết đòi đi theo. Thế là Thành Thực mặc bộ đồ cũ của mình lên người cho cô, quần dài áo dài, bọc cô kín mít, thậm chí đôi ủng duy nhất trong nhà cũng cho cô mang.
Em bé mặc đồ rất to, mang đôi ủng, ngay cả đường cũng không biết đi.
Vì thế Thành Thực bèn cõng cô, đám trẻ đi cùng đều nói cô phiền phức. Cô uất ức ôm cổ anh trai, Thành Thực cười nói: “Quả Quả còn nhỏ mà.”
Lúc họ đi bắt lươn, Ngôn Dụ chỉ đứng trên bờ ruộng.
Thỉnh thoảng lại nhỏ giọng hỏi một câu, anh ơi các anh bắt được chưa? Anh ơi, anh bắt được mấy con rồi? Anh ơi……
Cô lắm lời đến nỗi khiến những đứa trẻ khác tức giận gào lên, Thành Quả, không cho em nói chuyện nữa, chúng đều bị dọa chạy rồi kìa.
Thời gian đó, dường như mãi mãi cũng không thể quay lại.
**Tháng tám, ngay cả phía Bắc hanh khô, cũng bắt đầu mưa liên miên.
Trần Gia Gia đang tra xem hành trình làm việc của mình, thì chú ý đến một việc được ghi chú kỹ. Cho nên lúc Quý Khải Mộ gọi cô vào phòng làm việc, thì cô nói: “Quý tổng, cuối tuần này là sinh nhật của giám đốc Ngôn, lúc trước anh bảo tôi nhớ nhắc anh.”
Quý Khải Mộ hiếm khi nghiêm túc làm việc, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt có chút mê mang.
Trần Gia Gia lại hỏi: “Ngài muốn tôi giúp chọn một phần quà sao?”
Nào ngờ Quý Khải Mộ lại phất tay: “Không cần đâu, cô ấy không thích tổ chức sinh nhật.” Há chỉ là không thích, lúc Quý Khải Mộ vừa quen cô, thật không dễ dàng nói gần nói xa để biết sinh nhật cô, lén lút tổ chức party sinh nhật cho cô một lần, kết quả đó là lần anh thấy Ngôn Dụ nổi giận kinh khủng nhất.
Cả người cô đều không thích hợp.
Nên về sau, cho dù mấy năm, Quý Khải Mộ cũng không dám tổ chức sinh nhật cho cô nữa. Mà mỗi lần vừa đến gần sinh nhật cô, tâm trạng Ngôn Dụ sẽ đặc biệt không tốt.
Cuối tuần Ngôn Dụ đều sẽ tập thể dục ở phòng Gym tiểu khu.
Thế nhưng, hơn mười một giờ Hàn Kinh Dương lại điện thoại cho cô, nói Tưởng Tĩnh Thành uống say ở quán bar của anh. Vốn Ngôn Dụ đã thay đồ định đi ngủ, “Em đến ngay.”
Buổi tối, lại đổ mưa.
Mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ xe, cho dù là mười một giờ, cũng không biết có phải vì trời mưa hay không, mà trên đường còn hơi kẹt xe.
Lúc cô đến quán Bar của Hàn Kinh Dương, thì đã sắp mười hai giờ.
Quán bar ở tầng ba và tầng bốn, tầng ba là Bar, nhưng tầng bốn lại là phòng bao. Ngôn Dụ luôn không thích những chỗ này, rất hiếm khi đến, cho nên đến cửa, trực tiếp nói cho nhân viên phục vụ số phòng bao.
Nhân viên phục vụ nghe vậy, giọng điệu vô cùng khách sáo nói: “Mời cô đi theo tôi.”
Sau khi họ vào Bar, đi qua đám người náo nhiệt, từ cầu thang lên tầng bốn.
Cách âm trên tầng rất tốt, yên tĩnh hơn bên dưới không ít.
Lúc nhân viên phục vụ dẫn cô đến, còn nhìn đồng hồ trên cổ tay, Ngôn Dụ thấy anh ta đi rất chậm, trong lòng còn cảm thấy kì lạ. Thẳng đến khi họ dừng lại ở một phòng bao bên trong cùng, rất kì lạ là, trong phòng rất yên lặng.
Nhân viên phục vụ dẫn cô đến, gõ gõ lên cửa.
Tiếp đó anh ta đứng lùi ra sau, làm động tác mời: “Ngôn tiểu thư, là nơi này.”
Ngôn Dụ hơi sửng sốt, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Trong nháy mắt cô đẩy cửa ra, cô mới lấy lại tinh thần, vì sao nhân viên phục vụ này lại biết cô họ Ngôn.
Nhưng một giây sau, phòng bao tối đen đột ngột sáng lên.
Sau đó tiếng pháo hoa vang lên thanh thúy trong bầu không khí, trên đầu Ngôn Dụ đều là những mảnh pháo giấy nhiều màu bay tán loạn.
“Ngôn Ngôn, sinh nhật vui vẻ,” Đào Dật đứng ở phía trước, cười vui vẻ nhất.
Trong phòng bao có rất nhiều người, Hàn Kinh Dương, Hàn Nghiêu, thậm chí ngay cả Mạc Tinh Thần và Thiệu Nghi đều ở đó. Mạnh Tây Nam và Tưởng Tĩnh Thành đứng bên ở một bên, đều tươi cười nhìn về phía cô, mỗi một người đều rất vui vẻ.
“Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh đã đồng ý với em đến Bắc Kinh học, đồng ý đến cùng em mừng sinh nhật. Vậy mà lại nói không giữ lời.”
Trong đầu Ngôn Dụ bỗng nhảy vào câu nói này.
“Đều là vì cô, anh cô mới thành thế này, kiếp trước rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì……”
Giờ phút này cô ngơ ngác nhìn tất cả mọi người ở trước mặt, nhưng trong đầu lại điên cuồng chuyển động, từng hình ảnh lặp đi lặp lại trước mắt cô, đèn trong phòng phẫu thuật của bệnh viện rất lâu không tắt, cả người cô run rẩy, còn có giọng nói tuyệt vọng của mẹ Thành.
“Ngôn Ngôn,” Tưởng Tĩnh Thành chậm rãi đi đến.
Một tay anh đút trong túi quần, rõ ràng là một động tác tùy ý, nhưng khoảnh khắc này thoạt nhìn dáng vẻ anh có hơi căng thẳng.
Vào lúc anh đi qua, Ngôn Dụ đột ngột xoay người, đầu không ngoảnh lại rời đi.
Cô đi rất dứt khoát, đến mức trong nửa phút, mọi người đều không kịp hồi thần. Tưởng Tĩnh Thành là người đầu tiên phản ứng kịp, anh lập tức đuổi theo ra ngoài.
Sau khi họ đi, mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Đào Dật: “Ngôn Ngôn, không thích kinh hỷ này?”
Bên ngoài mưa rất to, lúc Ngôn Dụ đến dưới lầu, người ở bãi đậu xe bên cạnh đang muốn đến hỏi, nào ngờ cô lại đầu không ngoảnh lại xông vào trong màn mưa.
Cô không biết lúc này, nên đi đâu, chỉ là muốn rời khỏi nơi này.
Tưởng Tĩnh Thành đuổi ra ngoài, liếc mắt thì nhìn thấy cô.
Cô mặc sơ mi trắng, lúc này đã bị ướt đẫm nước mưa, dán chặt lên người. Bóng dáng mảnh mai của cô trong đêm mưa, thoạt nhìn vô cùng cô đơn và bất lực.
Tưởng Tĩnh Thành xông tới, ngăn cô lại.
Ngôn Dụ cắn môi, không nói chuyện, rũ đầu nhìn dưới chân.
Hai người đứng trong mưa rất lâu, cô mới nức nở nói: “Em không thích tổ chức sinh nhật.”
Bởi vì sinh nhật của cô, là ngày đau khổ.
Lúc cô sinh ra, thì bị ôm nhầm. Cho dù sau này cô được tìm về, nhưng Mạnh Thanh Bắc không phải đứa bé của Thành gia, ai cũng không biết con gái mẹ Thành đã đi đâu, em gái ruột của anh Thành Thực đã đi nơi nào.
“Nếu không phải em, anh Thành Thực sẽ không trở thành như thế, anh ấy sẽ không……” cuối cùng cô bật khóc, tiếng mưa to như vậy, nhưng giọng nói của cô lại tuyệt vọng đến thế.
Tưởng Tĩnh Thành đứng đối diện cô, nghe tiếng cô khóc, lòng đau như cắt.
Anh đi lên, dùng sức nắm chặt vai cô, thở ra: “Em hỏi qua cậu ấy chưa?”
Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn anh, mưa rất to, nước mắt và nước mưa trên mặt cô đều không thể phân rõ. Giọng nói của Tưởng Tĩnh Thành kiên định, có một loại sức lực xuyên thấu nước mưa lạnh băng băng: “Chính miệng em đã hỏi qua Thành Thực, rằng cậu ấy trách em hay không chưa?”
Ngôn Dụ không biết, cô chưa từng hỏi, cô không dám.
Tưởng Tĩnh Thành nắm cổ tay cô, “Vậy anh dẫn em đi hỏi cậu ấy.”
**
Sau khi họ lên xe, Ngôn Dụ yên lặng ngồi trên ghế lái phụ, trên người họ đều ướt đẫm. Tưởng Tĩnh Thành tìm khăn lông sạch sẽ ở cốp sau cho Ngôn Dụ.
Và rồi chiếc xe lái trên đường.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một tiếng hay là hai tiếng.
Chiếc xe dừng lại ở một con phố trên trấn ở ngoại thành, Ngôn Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã khuya, nơi đây yên tĩnh đến mức ngay cả xe cộ cũng rất ít đi qua.
“Đừng sợ,” Tưởng Tĩnh Thành đưa tay sờ đầu cô.
Không biết đã qua bao lâu, Ngôn Dụ tỉnh dậy dưới ánh nắng mặt trời. Cô tỉnh dậy mới phát hiện, ánh nắng bên ngoài đang chói chang, mưa to ngày hôm qua, sớm đã không còn tung tích. Cô nằm bò ở cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, trên con phố này có rất nhiều hàng quán, quán bán đồ ăn sáng, quán ăn vặt, người đi đường đi làm vội vã lướt qua.
Là một con phố có thể thấy ở bất cứ đâu, bình thường lại không thu hút.
Lúc này, Tưởng Tĩnh Thành cũng không ở trong xe. Cô yên lặng ngồi đó, cánh tay để trên cửa sổ xe, mắt hơi đau, sự mất khống chế bất ngờ xảy ra đêm qua, là điều mà chính cô cũng không ngờ tới.
Nhưng một đêm mưa gió qua đi, nghênh đón cô lại là ánh nắng mặt trời.
Cô đưa bàn tay ra, ánh nắng xuyên qua khe hở ngón tay. Sau đó từ trong khe hở nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, anh mặc blouse trắng, lúc này đang dắt một bà cụ đi vào bệnh viện cộng đồng ở đối diện.
**
Trong quán mì, nhân viên thu ngân đang ngáp, bên ngoài lại bắt đầu mưa lất phất, hôm nay chắc phải đóng cửa cửa sớm.
Cô ấy nhàm chán lướt di động, tác giả mà cô ấy thích hôm nay lại trễ chương mới. Nhân viên thu ngân chống cằm nhìn trong quán, thực ra quán mì nhỏ thế này, công việc hàng ngày cũng rất vô vị.
Nếu nói thật sự có chút ý tứ, thì có lẽ chính là vị đại mỹ nhân đang ngồi trong quán lúc này.
Cô ấy đã đến liên tục ba ngày rồi, vừa ngồi thì rất lâu, mãi đến khi quán mì đóng cửa mới rời đi, mà mỗi ngày đến cả chỗ ngồi cũng chưa từng thay đổi.
Nhân viên thu ngân hâm mộ liếc nhìn, lại cảm khái, tướng mạo thật sự rất xinh đẹp.
Đến hơn chín giờ tối, ông chủ ở sau bếp đi ra, bảo cô ấy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Nhưng đại mỹ nhân kia vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi họ dọn đồ xong, ông chủ mới đi tới, cẩn thận nói: “Cô gái, chỗ chúng tôi phải đóng cửa rồi.”
“Xin lỗi,” Ngôn Dụ xin lỗi đứng dậy, sau đó đặt một tờ nhân dân tệ màu đỏ lên bàn.
“Thối tiền,” ông chủ nói với nhân viên thu ngân.
Ngôn Dụ đang muốn nói không cần, thì đột nhiên ngoài cửa mưa như trút nước. Ầm ầm, giống như cả một chậu nước, bị người ta đổ từ trên trời xuống, vừa nhanh vừa lớn.
Ngôn Dụ đứng ở cửa bên ngoài quán rất lâu, cho đến khi một nhà ông chủ đóng cửa cuốn lại, chuẩn bị rời đi.
Ông chủ thấy cô còn chưa đi, quan tâm hỏi: “Cô gái, có phải cô không có ô hay không?”
Cô lắc đầu.
“Hay là cô cầm cái ô này của tôi đi, lần sau trả lại cho tôi là được,” ông chủ là một người nhiệt tình, nói xong, thì muốn đưa ô của ông ấy cho Ngôn Dụ.
Ngôn Dụ nghiêng đầu nhìn cái ô, đang muốn khước từ, bỗng nhân viên thu ngân bên cạnh vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Bác sĩ Thành, sao anh tới đây, có phải muốn ăn mì không?” Nhân viên thu ngân chính là con gái ông chủ, tuổi không lớn, tính cách lại hoạt bát, cô ấy học đại học ở Bắc Kinh, nghỉ hè nên ở nhà phụ bán quán.
Phải nói cô ấy thích nhất, chính là một bác sĩ trong bệnh viện cộng đồng đối diện này.
Chỉ đáng tiếc, mỗi lần bố mẹ cô ấy nhắc đến anh, đều là vừa kính trọng vừa tiếc nuối.
Trong lòng Ngôn Dụ lộp bộp, cơ thể trong chớp mắt cứng đờ, tê dại đứng ở đó.
Cho đến khi người phía sau mở miệng: “Tôi không phải đến ăn mì, mà là đến đón người.”
Lần này, rốt cuộc Ngôn Dụ đã dám quay đầu.
Người đàn ông cầm cái ô cán dài màu đen, đứng dưới bậc thềm, hơi ngửa đầu, dưới ô khuôn mặt anh tuấn tú dịu dàng, ngón tay thon dài nắm cán ô.
Nhân viên thu ngân thuận theo tầm mắt của anh nhìn qua, ngạc nhiên hỏi: “Các người quen biết?”
Người đàn ông dịu dàng mỉm cười: “Nó ư, là em gái tôi.”