Khom Lưng Vì Anh

Chương 3 - Chương 3

trước
tiếp

Sau khi đuổi Lâm Mẫn đi, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Từ Nam Nho.

“Chào thầy Từ, em là sinh viên năm 2 ngành Thương mại quốc tế, thầy còn nhớ em đúng không?”

Thế nhưng mấy phút sau cũng không nhận được tin trả lời.

“Thầy đang bận phải không? Thật ra em muốn hỏi xe của thầy sửa chưa, lần trước không phải em đã nói là đền tiền sửa xe cho thầy sao.”

“A đúng rồi, trước đây không biết thầy là thầy giáo, nên em đã không cư xử đúng mực, mong thầy bỏ qua cho em.”

Vẫn là không nhận được tin trả lời.

Dịch Tích có chút ủ rũ, cô cau mày nhắn thêm một tin: “Khi nào thầy hết bận thì nhắn lại cho em, chúng ta bàn bạc về cách giải quyết chiếc xe.”

Tin nhắn gửi đi rồi, Dịch Tích chán nản ném điện thoại lên bàn trà.

“Tâm trạng hôm nay không tốt sao?” Lúc này, một người đàn ông tuấn tú tầm 20 tuổi có nét mặt nhu hòa đi tới chỗ cô nói, nhìn qua thì có khí chất thư sinh, nhưng kỳ lạ ở chỗ là người này tuy có dáng vẻ thư sinh nhưng khi đứng trong quán bar vừa xa hoa vừa ồn ào này lại không hề thấy phản cảm.

“Rõ ràng như vậy sao? Sao người nào cũng chạy tới hỏi tớ tâm trạng không tốt vậy.” Dịch Tích ngã người về phía sau, đôi chân dài gác lên trên bàn trà.

“Thấy cậu cả buổi tối cũng không xuống kia chơi, cậu sao vậy.”

“Không có gì”, Dịch Tích thu lại khuôn mặt nhăn nhó, nghiêng đầu nhìn anh ta nói, “A Kha, tớ vừa nghe Lâm Mẫn nói cậu cùng với một sao hạng ba tình tứ, có phải là thích người ta rồi không?”

La Kha dừng một chút, sau đó lại chậm rãi uống một hớp rượu: “Người ta có tiền, nên tớ dụ cô ấy uống thêm vài chai rượu nữa.”

“Một ngôi sao nhỏ bé có bao nhiêu tiền mà cần cậu đích thân đi mời.”

La Kha cười khẽ, tròng mắt ẩn chứa nét ôn nhu bỗng lóe lên một tia ranh mãnh: “À, thật ra là vì cô ấy có vóc dáng không tệ, khuôn mặt cũng đẹp.”

“Vừa nhìn là biết bị sắc đẹp dụ dỗ rồi”, Dịch Tích xì một tiếng, “Bớt bày ra cái vẻ mặt “kiếm tiền là quan trọng” của cậu đi.”

La Kha không phản bác, cười cười rồi nói sang đề tài khác: “Gần đây đi học rồi đúng không.”

“Đúng vậy, còn rất nghiêm túc chuyên tâm nữa.”

“Ừm, chăm chỉ học hành đi, còn đợi cậu thuận lợi tốt nghiệp nữa, nhận được số tiền lớn để bọn tớ còn hâm mộ cậu.”

Dịch Tích vỗ vỗ vai anh ta, vẻ mặt đắc ý nói: “Không thành vấn đề, tới lúc đó tớ sẽ cho cậu ăn uống no say.”

Số tiền lớn mà La Kha nhắc đến chính là việc bố Dịch Tích Dịch Thành Hành đã đáp ứng với cô, Dịch Thành Hành nói chỉ cần Dịch Tích an phận tốt nghiệp xong sẽ đồng ý cho cô dọn ra ngoài ở, hơn nữa còn có thêm phần thưởng khác.

Thời thanh xuân của Dịch Tích đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện đều do “tiền” dụ dỗ, ví như lần thi đại học kia, thi đậu đại học nào thì có thể mua loại xe đó, như lần thi cuối kỳ có thành tích tốt thế nào thì sẽ được đổi loại xe tương ứng, được mua túi xách. Ví như lần này vậy, nếu thành công tốt nghiệp đại học thì cô sẽ có cổ phần và nhà riêng của chính mình…

Dịch Thành Hành hổ thẹn với Dịch Tích nên mới dùng vật chất để bù đắp cho cô, nhưng lại sợ phung phí tiền chiều hư đứa con gái này, vì vậy mới dùng biện pháp khích lệ này để giúp cô có ý chí cầu tiến.

“Cậu ngồi đây làm gì, tớ không cần cậu tiếp đãi đâu, đi làm việc của cậu đi.” Dịch Tích thấy La Kha không đi liền nói.

La Kha: “Tớ không vội.”

“À.”

Dịch Tích buồn chán nhìn Lâm Mẫn trên sàn nhảy ở phía xa. Đột nhiên, điện thoại trên bàn trà sáng lên. Dịch Tích sửng sốt, vội vàng cầm lấy di dộng.

Mở khóa rồi xem tin nhắn vừa tới.

“Xin lỗi, lúc nãy bận việc. Ngoài ra, vụ việc chiếc xe bỏ qua đi.”

Biểu cảm phấn khởi trên mặt Dịch Tích không che giấu nổi, La Kha nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Tin nhắn của ai mà làm cậu vui vẻ thế.”

Dịch Tích không trả lời, cầm lấy túi xách bên cạnh rồi đứng lên: “Cậu giúp tớ nói với Lâm Mẫn là tớ về trường trước.”

“Ừm? Sớm vậy sao.”

“Ngày mai tớ còn lên lớp nữa, về ngủ sớm để thức sớm.” Dịch Tích cầm điện thoại quơ quơ, “Thầy giáo dạy ngày thứ Hai rất nghiêm khắc, không thể đi trễ.”

La Kha: “?”

Bên ngoài Blue Island có một đoạn đường khá dài, lúc đi tới đầu đường cũng không còn nghe tiếng ồn ào của quán bar, Dịch Tích lập tức gọi cho Từ Nam Nho.

Di động đổ chuông vài giây liền có người bắt máy.

“Alo.” Âm thanh hơi trầm xuống pha lẫn cảm giác trơn trượt vốn có của buổi đêm.

Đuôi lông mày của Dịch Tích hơi cong lên: “Thầy ơi, là em, Dịch Tích.”

“Ừ, có việc gì.”

“Có ạ, chính là… chuyện đụng xe, thầy nói em không cần đền tiền nữa, như vậy thì em áy náy lắm.”

“Không sao.”

“Sao lại không sao được chứ.” Dịch Tích nghĩ một chút rồi nói, “Nếu thầy đã nói không cần bồi thường, vậy em mời thầy ăn một bữa được không thầy?”

“Không cần đâu.”

“Cần chứ, nếu không thì lương tâm em sẽ cắn rứt lắm. Ban đêm cũng không ngủ được, còn ảnh hưởng tới việc học nữa đó. Ví dụ như vừa nãy em luyện nghe tiếng Anh, làm mười câu thì sai hết tám câu……”

“Dịch Tích, sao cậu lại ở đây, sao không nhảy nữa? Nhanh lên, tối nay không say không về.” Đột nhiên bên cạnh có hai tên nhóc nhiệt tình mời cô.

Dịch Tích: “……”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, tiếp theo, giọng nói bình thản của Từ Nam Nho truyền tới: “Về trường sớm một chút.”

“A? Không phải đâu không phải đâu, thật ra thì……”

“Không có việc gì nữa thì cúp máy đây.”

Dịch Tích cảm thấy bản thân cũng hết đường chối cãi, tuy là, cô cũng thật sự không có gì để giải thích: “Ừ, ngủ… ngủ ngon……”

“Ừm.”

Sau khi cúp máy, Dịch Tích cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Kết bạn bừa bãi, làm hỏng mất hình tượng của cô!

Tiết học ngày hôm sau cũng chính là tiết của Từ Nam Nho.

Dịch Tích lôi kéo Hoàng Vy chạy nhanh đến phòng học.

“Chạy cái gì chứ, cậu chậm một chút đi.”

Dịch Tích: “Giành chỗ ngồi đó!”

Hoàng Vy ngẫm lại lời Dịch Tích nói cũng có lý, chỗ ngồi hàng cuối tới trễ sẽ bị giành mất.

Vì thế cả hai người cùng nhau chạy.

Bởi vì hai người từ cửa sau đi vào, Hoàng Vy liếc mắt liền tìm được chỗ trống ở dãy phía sau, cô vô cùng vui vẻ nói: “Đằng kia có chỗ ngồi.”

Đột nhiên, cô gái đứng bên cạnh mắt nhìn thẳng tung tăng đi về phía trước.

Hoàng Vy: “Này!”

Dịch Tích đem sách đặt lên bàn ở giữa hàng ghế đầu rồi mới quay đầu nhìn cô bạn còn chưa đi tới: “Đứng ngây ra đó làm gì, qua đây đi!”

Hoàng Vy trố mắt nhìn, lúng túng đi về phía trước: “Chỗ cậu muốn giành… là chỗ này sao?”

“Chứ còn gì nữa.”

Hoàng Vy ngơ vài giây: “Cả 3 năm học cậu đều ngồi phía cuối!”

“Bây giờ tớ mới phát hiện là ngồi cuối nhìn chữ không được rõ.”

“Nhìn chữ không được rõ, hay là nhìn người không được rõ?”

Dịch Tích ghét bỏ nhìn cô ấy: “Cậu nói xem.”

“Tớ thấy cậu bị điên thì đúng hơn.” Hoàng Vy đặt mông ngồi xuống, “Được rồi, ngồi đây mới nhìn rõ thầy Từ nhà ta.”

Dịch Tích: “Bỏ chữ “ta” đi.”

Hoàng Vy: “……”

Lúc Dịch Tích đang cãi nhau với Hoàng Vy, Từ Nam Nho cũng từ cửa bước vào. Hôm nay cũng giống như mọi khi, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, chẳng qua là có thêm cặp kính không gọng.

“Ô ô ô ô……” Dịch Tích và Hoàng Vy nhìn nhau, đồng thời kêu lên kì quái.

“Che giúp tớ, máu mũi sắp chảy ra rồi.”

“Mẹ nó, đeo mắt kính đúng là chết người!”

“Mẹ ơi”, Hoàng Vy thấp giọng nói, “Này còn không phải là mặt người dạ thú… À không! Văn nhã bại hoại……”

“Nói bậy gì đó”, Dịch Tích vỗ vào gáy của Hoàng Vy, “Này gọi là quân tử khiêm nhường.”

Nói xong, Dịch Tích tay chống trán nghiêm túc nhìn người trên bục giảng.

Giống như không hề bị học sinh dưới đài quấy nhiễu, người kia tiếp tục lật sách vở, bắt đầu giảng tiếp từ nội dung của tiết học trước.

Suốt cả tiết học, anh đều không dừng tầm mắt lên người cô quá 2 giây. Dịch Tích có chút chán nản, chỗ cô ngồi chính là dãy ghế được chú ý nhất.

Dáng vẻ của thầy như vậy, có phải là đã quên cô rồi không.

**

Tan học, Từ Nam Nho cầm sách bước ra khỏi phòng học.

Bỗng nhiên trời đổ mưa to, Dịch Tích đi theo Từ Nam Nho xuống dưới lầu, thấy anh đứng đó một hồi, anh cũng không mang dù mà cũng không có dự định đi lấy xe.

“Xe thầy chưa sửa xong phải không thầy.” Dịch Tích cố gắng áp xuống cảm giác vui vẻ lúc đi lên hỏi câu này.

Tiếp theo đó có thể để anh đi nhờ xe cô rồi.

Từ Nam Nho quay đầu thì nhìn thấy dáng vẻ lo lắng nhưng có chút quái lạ của cô, anh nhìn mặt cô rồi nói: “Ừ, còn đang sửa.”

“Vậy bây giờ thầy muốn đi đâu?”

Từ Nam Nho: “Lý Công.”

“Lý Công à …… Trường rộng như vậy, thầy muốn đi tới khoa Quản lí xem ra còn phải đi một đoạn xa.” Dịch Tích tròng mắt lóe lên tia sáng, đột nhiên chạy về phía cửa, “Thầy chờ em một chút, em quay lại liền.”

Cô nói xong cũng không đợi Từ Nam Nho trả lời, nhanh như chớp chạy vào màn mưa.

Từ Nam Nho nhìn bóng dáng của cô trong mưa, hơi mấp máy môi. Nữ sinh mặc quần cao bồi đã chạy đi xa dưới màn mưa oi bức của mùa hè, đôi chân dài trắng kia thật là chói mắt người khác.

Từ Nam Nho thu lại ánh mắt, lấy ra di dộng.

“Ồ, Nam Nho?”

Từ Nam Nho xoay người liền thấy vị giáo sư của Thành Nguyễn.

“Thầy Tưởng.”

“Sao thầy lại đứng đây?”

“Vốn dĩ là muốn quay về trường Lý Công.”

“Trời mưa không đi được đúng không?”

Từ Nam Nho gật gật đầu.

“Vừa lúc tôi quay về nhà, để tôi lái xe đưa cậu đi.”

Từ Nam Nho hơi cong môi, thoắt cái ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: “Cảm ơn.”

Dịch Tích lái chiếc xe thể thao trong nhà ra, chiếc xe kia tuy đã sửa xong nhưng cô chưa kịp lái về.

Cô nhanh chóng lái xe dừng tại khu dạy học, nhưng tìm xung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng anh. Vì thế, cô liền cầm di dộng gọi cho Từ Nam Nho.

Chuông điện thoại reo một nhịp đã có người bắt máy.

“Thầy cứ vậy mà đi dưới mưa sao?”

Câu đầu tiên của cuộc gọi không phải hỏi anh đi đâu, cũng không phải hỏi anh vì sao không đứng đợi cô. Theo bản năng, cô cho rằng anh không mang dù thì sẽ đội mưa mà đi.

Từ Nam Nho: “Gặp được bạn.”

Dịch Tích nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Vậy à, vậy thì tốt.”

Bầu không khí phút chốc trở nên yên tĩnh.

Dịch Tích nghĩ rằng câu tiếp theo anh sắp nói sẽ là cúp máy. Nhưng trước khi anh làm vậy, cô liền hỏi: “Thầy còn nhớ rõ em chứ?”

Trong lòng cô có chút mong đợi muốn nghe anh nói có nhớ.

“Ừm?”

“Dịch Tích, thầy có nhớ không?”

Âm thanh đầu dây bên kia dường như có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy trí nhớ của tôi tệ đến nỗi không thể nhớ người đụng phải xe tôi là học sinh của mình sao?” Dịch Tích “A” một tiếng, đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút lạnh: “Đúng vậy, chắc là vậy, lớp chúng ta có nhiều người như vậy, sợ thầy quên mất.”

“Không, tôi đều nhớ rõ.”

“À.” Lòng bàn tay trái của Dịch Tích nhẹ nhàng chạm vào tay lái, “Vậy em cúp máy đây, hẹn gặp lại thầy.”

“Ừm, hẹn gặp lại.”

Sau khi cúp máy, cô ném di động về ghế lái phụ. Xe cũng không khởi động, cô cứ thế ngây ngốc nhìn kính xe.

Quả nhiên vẫn là quên mất. Cũng đúng thôi, thầy làm sao nhớ được bản thân đã từng gia sư cho một cô nhóc chứ. Dù sao thì chuyện đó cũng qua lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.