Lam Ngạo đạp chân ga, tăng hết tốc độ. Đến chỗ ngã tư thì xe của Diz và xe của anh mỗi người rẽ 1 phía nhằm chia rẽ bọn sát thủ rượt theo sau.
Đầu cô ong ong do tốc độ của xe nhanh khủng khiếp. Thỉnh thoảng, cô cảm giác như bị trào ngực dạ dày, muốn ói ra.
– Cầm lấy… rồi ăn đi!
Lam Ngạo vừa chú ý phía trước, tay móc trong túi ra 1 thanh socola đưa cho cô. Triệu Khả kinh ngạc
– Sao anh lại có thứ này?
– Vô tình vơ được!
Cô nhận lấy thanh socola rồi nhanh chóng bóc ra cho vào miệng. Mùi vị cũng không tệ lắm,quả thật nó giúp cô đỡ buồn nôn hơn. Lam Ngạo thấy tình hình căng thẳng, rút điện thoại trong túi ra đưa cho cô
– Mau mở danh bạ nhấn vào số của Thẩm Dực!
– Ờ…
Triệu Khả nhanh tay, mở điện thoại của anh. Cô ngớ người. Điện thoại của anh có cài đặt mật khẩu… Tay Triệu Khả run run. Cô nhấn ngày sinh của anh để mở khóa, ai ngờ không đúng… Hay là ngày sinh của cô? Tim Triệu Khả đập liên hồi nhấn từng con số… nhưng nó đã khiến cô thấy vọng…
– Anh… mật … khẩu…
Mãi không mở được, cô đành hỏi Lam Ngạo.
– 0404!- Lam Ngạo nói
Là ngày cưới? Triệu Khả suýt nữa kích động. Không ngờ anh lại để ngày cưới của cô và anh làm mật khẩu. Triệu Khả vừa nhấn vừa vui vẻ
– Anh… vẫn còn nhớ ngày cưới của chúng ta?
– Đấy là ngày cưới sao? Lúc tỉnh lại, tôi nhớ mỗi ngày này nên lấy nó làm mật khẩu điện thoại.
– “…”
Thì ra là vậy. Chắc tại cô nghĩ nhiều rồi. Triệu Khả nhanh chóng mở khóa rồi vào danh bạ nhấn vào số của Thẩm Dực
– Bật loa ngoài lên!
Cô làm theo lời anh. Chỉ trong vài giây, đầu dây bên kia đã có tín hiệu
– Sao lại gọi cho tôi?- Thẩm Dực đầu dây bên kia giọng bình thản vang lên
– Tôi bị bọn chúng tập kích!- Anh thản nhiên
– Phía Nam Thành LEZ 5 km! Người của tôi sẽ đợi ở đó. Liệu mà đến nhanh…
– Đã biết!
Cuộc trò chuyện chấm dứt, cô ngẩn ngơ tắt máy. Quả thật cô không hiểu lời cuộc trò chuyện của hai người họ cho lắm. Nói cộc lốc, đã vậy bên đối phương không hề tỏ ra lo lắng 1 chút nào…
– Ngồi chắc vào!
Cô chỉ kịp nghe Lam Ngạo nói. Chiếc xe phóng nhanh hòa nhập vào những con xe khác trên đường cao tốc. Cô suýt nữa tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tốc độ này quá nhanh đi…
Xe của anh lao gần như sát vào xe phía trước, khi chỉ còn cách vài xentimet, Lam Ngạo bẻ ngoặt tay lái sang bên chèn lên trước…
Tiếng còi cảnh sát kêu to phía sau. Triệu Khả không thể bình tĩnh được nữa
– Có… cảnh sát… đuổi theo! Chúng ta…
– Dừng lại chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt! Đám cảnh sát kia là người của Lam Dật và Lam Thiện….
Lam Ngạo cứ đạp phanh phóng nhanh. Bỗng điện thoại của anh lại đổ chuông. Cô giật mình nhanh nhẹn ấn nút nghe, mở loa ngoài không để anh nhắc
– Thiếu gia… Người của Thẩm Thiếu đã tới trợ giúp chúng tôi. Thuộc hạ của chúng ta cũng đã tới. Anh mau đến Nam Thành LEZ nhanh đi…- Diz thông báo
– Tôi đang cố!
– Được rồi .. thiếu gia, anh hãy cẩn thận!
Cô vừa tắt điện thoại xong, đột nhiên Lam Ngạo đạp chân phanh. Chiếc xe va chạm với mặt đường tạo ra tiếng kít chói tai. Đầu cô suýt nữa đập trúng về phía trước.
– Phía trước xảy ra vụ tai nạn… chúng ta không thể đi!- Anh nói
– Vậy phải làm sao?
Ánh mắt Lam Ngạo dừng lại phía bản đồ định vị trên xe. Còn gần khoảng 1km nữa thì tới chỗ người của Thẩm Dực. Mấy chiếc xe đen và xe cảnh sát phía sau gắt gao lao tới. Anh suy nghĩ 1 hồi rồi nắm lấy tay của cô.
– Chúng ta chạy bộ đến đó!
Lam Ngạo kéo cô ra xe chạy vòng qua khu tai nạn đến con đường phía trước. Lúc lâu sau, đám áo đen cùng đám cảnh sát dừng xe lại, tất cả xuống xe.
– Lam Dật thiếu gia có lệnh, bằng mọi giá giết chết Lam Ngạo! Phía trước bị chặn. Tất cả xuống xe, đuổi theo.
Tên cầm đầu ra lệnh. Bọn chúng ai nấy cũng cầm vũ khí ngay tức khắc chạy theo.
Lam Ngạo dẫn cô chạy mãi trên con đường tối. Cũng may đêm nay có trăng nên cô cũng phần nào thấy đường đi. Đang chạy, chân cô bị vướng vào tảng đá to.
– Aa….
– Cô sao vậy?
Thấy cô ngã xuống, ôm chân. Lam Ngạo lo lắng hỏi.
– Em… dẫm phải tảng đá to…
Lam Ngạo ngồi xuống. Lấy điện thoại bật đèn pin lên soi. Phía mắt cá chân của cô bị xầy da, rớm máu. Vùng xung quanh bị tím bầm.
– Đi được không?
Cô lắc đầu. Anh đành quay lưng về phía cô.
– Leo lên, tôi cõng. Bọn chúng sắp đuổi tới rồi!
Triệu Khả nhoài người ôm lấy cổ anh. Lam Ngạo cứ thế cõng cô về phía trước. Được anh cõng, tim cô luôn đập liên hồi..
– Lam… Ngạo!- cô gọi
– Hửm?
– Anh còn nhớ vụ ở quán Bar lúc trước chứ?
– Không nhớ!
Cô dụi đầu vào vai anh mỉm cười nhẹ. Lam Ngạo phải cố gắng vừa cõng cô vừa bước thật nhanh.
– Em không hiểu tại sao lúc đó em lại che chắn cho anh nữa… vì che chắn cho anh, em đã bị tên đó chém vào lưng để lại 1 vết sẹo dài…
– Cô hối hận sao?
Hàng lông mày anh hơi nhíu lại. Triệu Khả chỉ lắc đầu…
– Không… chính vì ngày hôm ấy… em mới nhận ra… là em đã yêu anh!!!