Căn biệt thự của Lam Gia.
Từ sau khi Lam Lão gia đến hòn đảo tư nhân nghỉ dưỡng thì chỉ có mỗi Lam Ngạo ở lại. Lam Dật và Lam Thiện chuyển về Mộc gia.
Chiếc siêu xe dừng lại tại ngôi biệt thự, Lam Khánh nhanh nhảu xuống trước. Đã bao nhiêu năm nay anh ta mới quay trở về Lam Gia. Khung cảnh nhìn qua cũng chẳng thay đổi là bao. Cái cảm giác quen thuộc này lại làm anh nhớ lại kỉ niệm lúc trước….
Lam Ngạo từ tốn xuống xe. Trên tay anh bế Triệu Khả. Lúc đi đường vì không muốn cô đổi ý nên Lam Ngạo đã lén nói với Diz là bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của cô.
Đúng lúc này, Nã Nhĩ và Nặc Ân cũng bước xuống. Trên tay hai người họ cầm hai chiếc Ipad có thông tin liên quan đến tất cả mọi thứ về của Triệu Khả. Chả là khi Triệu Khả ngấm thuốc ngủ ngất đi thì anh đã kêu hai người họ điều tra mọi thông tin về cô. Nặc Ân nói trước
– Triệu Khả, con gái của gia đình bình thường. Bố mất sớm, mẹ đi thêm bước nữa nên cô ấy sống với ba dượng. Lên 18 tuổi thì mẹ mất, Triệu Khả phải tự lực gánh sinh, bươn chải vì người cha dượng mê cờ bạc kia luôn đối xử tệ với mình. Hàng xóm thân thuộc và quen là Cố Thành Thiên.
Nhắc đến Cố Thành Thiên, Lam Ngạo lại cảm thấy trong lòng lại khó chịu tột cùng. Chính tên đó mà lần trước làm anh và cô gặp trở ngại.
Nã Nhĩ bước lên 1 bước, tiếp lời
– Năm mẹ Triệu Khả vừa mất được 3 hôm thì lúc đó cô ấy bị tai nạn giao thông. Cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường xung quanh nhưng không phát hiện ra nguyên nhân dẫn đến tai nạn. Khi Triệu Khả tỉnh dậy thì kí ức bị mất. Có thể nói là hầu như lúc đó cô không nhớ gì cả. Còn sau này, thì chỉ biết rằng Cố Thành Thiên đã chăm sóc cho cô và hai người họ có mối quan hệ rất thân thiết. Nhưng sau vài năm, Cố Thành Thiên đột nhiên ra nước ngoài không lí do…. đấy là tất cả thông tin mà chúng tôi được biết!
Lam Ngạo cảm thấy có chút khó hiểu. Chẳng lẽ sau vụ tai nạn kia có điều gì bí mật? Nghĩ đến đây, Lam Ngạo quay sang nhìn về phía Diz và Trần Mặc đang đứng phía xa dặn dò thuộc hạ. Anh cất giọng
– Diz, Trần Mặc!
Hai người họ vừa nghe thấy vội vàng chạy đến đồng thanh
– Có việc gì vậy, Thiếu gia?
– Tôi nghe nói Mặc Gia của 2 người có thủ thuật thôi miên?
Diz lập tức gật đầu. Trần Mặc giải thích
– Đúng là 1 số người trong gia tộc của tôi có biết về thôi miên nhưng đến đời của tôi và Diz thì chỉ học qua lí thuyết, chưa áp dụng thực hành cho ai…
– Tôi muốn nhờ 2 người thôi miên Triệu Khả. Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc cô ấy đã trả qua những gì.
Diz hơi khó xử.
– Việc này phải để chúng tôi thu xếp đã.
– Tôi cho 2 người 3 ngày!
Vừa dứt lời, Lam Ngạo bước vàotrong biệt thự. Tiểu soái ca Lam khánh ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế mà 1 người giúp việc vừa mang ra, tỏ vẻ ông cụ non. Bọn trẻ bây giờ đúng là mối tình rắc rối…
Lam Ngạo bế Triệu Khả về phòng. Căn phòng này vẫn nguyên vẹn không thay đổi bất cứ thứ gì trước khi cô đi. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường lớn, đắp chăn cẩn thận cho cô. Gương mặt này khiến anh càng nhìn càng không quen mắt. Cô nói cô là Họa Kì? Nhưng cái cảm giác quen thuộc mà anh cảm nhận từ cô chắc chắn là không sai. Bây giờ mà nói anh không chấp nhận cô thì không phải, mà chấp nhận cô thì anh quả thực rất khó xử. Lam Ngạo lấy tay vò đầu. Vợ à, rốt cuộc anh phải làm sao với em đây?
Một người giúp việc từ ngoài bước vào, cung kính
– Thiếu gia, Thẩm gia và em gái đang đợi ngài ở phòng khách.
Thẩm Dực sao? Tên đó hôm nay tự nhiên rảnh đếm Lam gia làm gì? Nghĩ ngợi 1 lúc, Lam Ngạo điềm tĩnh
– Lát tôi sẽ xuống ngay!
÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷
Mai Dai Dai và Thẩm Dực ngồi đợi ở phòng khách.
Thẩm Dực ngồi đường hoàng nhấp 1 ngụm trà. Mái tóc anh hơi rủ xuống. Từng nét gọc cạnh hoàn hảo không tỳ vết….
Chẳng phải không hiểu tại sao Mai Dai Dai lại nũng nịu, bắt anh cùng nó đến thăm Lam Ngạo. Tuy anh biết tình cảm của em gái dành cho người bạn của anh nhưng Lam Ngạo bây giờ chỉ yêu Triệu Khả thì anh cũng bó không thể giúp Mai Dai Dai được.
– Sao bỗng dưng hôm nay rảnh hứng đến Lam Gia của tôi vậy?
Lam Ngạo từ tốn bước vào phòng khách. Thẩm Dực nhếch miệng
– Đến thăm cậu cũng phải có lí do à?
Ánh mắt Mai Dai Dai sáng lên. Cô ta vội vàng đứng bật dậy đi đến nắm tay Lam Ngạo khiến anh hơi khó chịu.
– Anh Ngạo, từ lúc anh xuất viện em không được gặp anh. Giờ sức khỏe anh đã gần khôi phục, em rất vui.
Bất đắc dĩ, Lam Ngạo nhẹ nhàng gật đầu. Anh hơi lùi lại né tránh sự đụng chạm của Mai Dai Dai. Biểu hiện của Mai Dai Dai không mấy giận dỗi khiến Thẩm Dực hơi khó hiểu nhưng anh không mấy để ý.
Lam Ngạo ngồi xuống chiếc ghế, Mai Dai Dai chỉ cười nhẹ rồi đi ra ngoài
– Anh Dực, em đi vệ sinh 1 lát.
– Ừ, nhớ nhanh lên…
Mai Dai Dai đúng lúc vừa khép cửa phòng lại, thì người giúp việc bưng 1 ly trà thảo dược đi đến
– Cô kia, qua đây tôi bảo!
Người giúp việc đó nghe Mai Dai Dai gọi mình thì vội vàng đi đến
– Tiểu thư gọi tôi ạ. ..
– Ly trà này mang cho ai vậy?
– Thưa cô, ly trà thảo mộc này là của thiếu gia…. sức khỏe ngài ấy chỉ uống những thứ này….
Trong đầu Mai Dai Dai hiện lên ý tưởng. Cô ta hơi lùi lại, cố ý làm rơi chiếc túi xách trên tay, đồ trang điểm rơi hết ra ngoài
– A…. còn không may nhặp giúp tôi….
Người giúp việc kia thấy vậy đặt khay trà xuống, vội vàng nhặt đồ giúp Mai Dai Dai. Nhân lúc người giúp việc kia không chú ý, Mai Dai Dai lén đổ 1 ít chất lỏng đỏ vào trong cốc trà. Chất lỏng đó lập tức bị hòa tan vào trong trà.
Đến khi người giúp việc kia nhặt xong rồi đứng dậy bê khay trà đi, Mai Dai Dai nở nụ cười quỷ quyệt.