Hai ánh mắt chăm chú nhìn nhau hiện lên tia tóe lửa. Lam Ngạo không kiêng nể bất cứ thứ gì. Dù là ai đi chăng nữa mà dám động vào vợ anh. Anh nhất quyết sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.
Tư Điền cũng không chịu kém. Chẳng qua cũng tại Lam Ngạo mà anh đã trượt mất cơ hội được cô yêu. Nếu không có Lam Ngạo xuất hiện thì tình hình bây giờ cũng sẽ thay đổi rồi.
Ngồi giữa, cảm nhận được luồng khí từ hai phía. Triệu Khả đột nhiên bật ho sặc sụa. Lam Ngạo lúc này mới nhận thức được, vội vàng cúi xuống đỡ cô, vuốt nhẹ sống lưng cho cô dễ thở.
– Có sao không? Em nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Câu này Lam Ngạo đang định nói thì lại bị Tư Điền cướp lời nói trước. Trong lòng anh bực tức. Còn Triệu Khả sau cơn ho thì nhẹ lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt
– Em khát nước!
Khi Triệu Khả vừa mới dứt lời thì Lam Ngạo nhanh chóng vòng qua, định cầm cốc rót nước cho cô. Nhưng không may, lúc này Tư Điền cũng đang định cầm cốc lên. Hai tay của hai người 1 trên 1 dưới cầm chiếc cốc. Lam Ngạo lập tức nhìn Tư Điền bằng con mắt lạnh băng, giọng nói đâu đó có chút sát ý.
– Buông tay!
Tư Điền nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên. Gương mắt hơi nghiêng đi
– Sao tôi phải buông? Tôi muốn rót nước cho cô ấy!
– Cô ấy có tôi là đủ rồi! Vả lại, tôi chăm cho bảo bối trong bụng của hai chúng tôi thì có gì sai sao?
Đây là câu nói trúng trọng điểm. Tư Điền không nói gì, gương mặt thoáng chút biến sắc. Triệu Khả ngồi đó, tay phải hơi đưa lên nắm nhẹ vào áo của Lam Ngạo giật giật. Nhưng Lam Ngạo lại không để ý, anh cầm chặt chiếc cốc. Nhân lúc Tư Điền không chú ý thì giựt lại về phía mình rồi đường hoàng rót nước cho cô uống.
Đáy mắt Tư Điền thoáng chút thất vọng khi nhìn cô nhưng anh nhanh chóng rời đi nhìn hướng khác để không ai phát hiện ra.
– Em nghỉ ngơi đi. Vài hôm nữa anh sẽ quay lại thăm em..
Tư Điền cất giọng ấm áp mỉm cười với cô. Triệu Khả định nói gì đó nhưng không hiểu sao cô không thể mở miệng được, đành nén xuống gật đầu. Đến khi Tư Điền đã đi rồi, trong lòng cô hơi cảm thấy có lỗi với anh. Bỗng bàn tay to lớn chạm vào má cô vuốt ve nhẹ, sự lành lạnh từ bàn tay ấy khiến cô dịu đi phần nào sự bứt rứt.
– Nghĩ đến hắn sao?
Triệu Khả đối mặt với ánh mắt của Lam Ngạo, biết không thể nói dối anh đành gật đầu.
– Em cảm thấy mình có lỗi với anh ấy.
Lam Ngạo ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên bộc bạch.
– Em chẳng có lỗi gì cả. Điều quan trọng là bây giờ em đã nhớ lại mọi chuyện rồi… sau này cố gắng không được để bản thân nguy hiểm. Hãy nghĩ tới bảo bối….
Ngoại trừ cô ra thì Lam Ngạo chẳng bận tâm đến ai. Nhất là đối với tên Tư Điền kia…
______________________
Tại Lam Gia,
Từ sau khi được Lam Ngạo đưa trở về lại Lam Gia, Lam Khánh dần thích ứng với cuộc sống hiện tại. Chỉ có điều, thân hình bé xíu của một đứa trẻ nhưng ai trong biệt thự cũng phải tôn kính là Lục Lão Gia.
Trong Lam Gia đời trước thì ngoại trừ ông nội của Lam Ngạo là Lam Trấn ra thì Lam Khánh có tới 4 người anh nữa. Nhưng do vì thời gian trước đây các cuộc tranh giành địa vị gay gắt khiến cho hầu như ai cũng phải bỏ mạng, anh em thù giết lẫn nhau.
Bây giờ nghĩ lại, Lam Khánh chỉ biết thở dài. Quyền lực và danh vọng khiến cho con người ta mờ mắt, không thể phân biệt phải trái, đúng sai.
– Lục lão gia, thiếu gia gọi điện cho ngài.
Một nữ giúp việc cung kính cầm chiếc điện thoại đưa cho Lam Khánh. Động tác của anh ta chẳng khác nào một đứa nhóc con với cặp mắt sáng trưng khi gặp được người nhà.
– Ông đang làm gì?
Lam Khánh còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Lam Ngạo đã vào vấn đề khiến gương mặt trẻ con hiện lên chút bực tức.
– Này nhóc! Nói gì thì nói ta cũng là trưởng bối của nhóc. Gọi điện thì phải chào người lớn một cái chứ?
Chỉ biết Lam Ngạo đầu dây bên kia sốt ruột nói.
– Người của tôi vừa mới thông báo, ông nội đã rời khỏi hòn đảo tư nhân. Tôi nghĩ có lẽ ông sẽ về Lam Gia nên nhắc nhở ông trước!
Lam Khánh ngáp ngắn ngáp dài, bứt 1 trái nho chín mọng cho vào miệng vừa ăn vừa nói.
– Biết rồi. Nếu anh họ về thì ta sẽ liên lạc cho nhóc!
Vừa dứt lời thì Lam Ngạo cúp máy. Lam Khánh thở dài lắc đầu rồi tiện tay vứt điện thoại sang bên. Gương mặt non nớt quay sang phía hai người giúp việc đang dọn dẹp gần đó mỉm cười hết sức đáng yêu.
– Cô thể pha cho tôi cốc cacao không?
Thoáng chốc không hiểu sao hai người giúp việc kia đỏ mặt, tay chân luống cuống vội vàng vâng dạ đi ngay. Lam Khánh ngồi đó xoa xoa đầu. Chỉ là một cốc cacao thôi mà hai người kia lại tranh nhau đi? Thật khó hiểu?
Đang định nằm xuống nghỉ tiếp, đột nhiên một bóng người đường hoàng bước vào. Tất nhiên, có hơn chục tên vệ sĩ đi trước để kiểm tra xong mới cung kính để một người đàn ông vào sau.
Người đàn ông với mái tóc trắng gần hết đó không ai khác chính là Lam Trấn. Bị hành động của mấy tên vệ sĩ làm cho giật mình, lúc này Lam Khánh mới ngước lên thì đụng phải cái nhìn uy nghiêm của Lam Trấn.
– Nhóc con? Sao lại có mặt trong Lam Gia của ta?
Lúc này đôi mắt to tròn của Lam Khánh ngạc nhiên. Tuy người đàn ông này già nhưng nét nhận biết với Lam Khánh thì không bao giờ quên được. Thật sự là Lam Ngạo đã nói đúng, anh họ về rồi?
– Anh họ? Không nhận ra em sao?
Lam Khánh xúc động định nhảy lên ôm Lam Trấn. Ai ngờ bị 1 tên vệ sĩ ngăn lại chắn trước mặt.
– Ăn nói hàm hồ! Nhìn xem ta với nhóc cách xa bao nhiêu tuổi mà cả gan gọi ta là anh?
Đám vệ sĩ phía sau ai nấy cũng phải cố gắng nhịn cười….