Chiếc giường bệnh chuyển bánh hướng đến phòng cấp cứu. Triệu Khả cố gắng ôm bụng chạy theo, đến trước cửa phòng, Diz chặn cô lại.
– Tôi là bác sĩ khiêm người của thiếu gia, tôi sẽ không để anh ấy bị sao đâu. Cô phải bình tĩnh ở ngoài này đợi.
Nói rồi Diz gật đầu nhìn Trần Mặc. Cơ thể của Triệu Khả dường như kiệt sức. Quãng đường tới bệnh viện khá xa, cô quá mệt mỏi rồi. Bất giác Triệu Khả loạng choạng lùi lại phía sau. Đầu cô hơi nhức, khung cảnh phía trước bỗng bị nhòa đi tối sầm. Cũng may Trần Mặc kịp thời đến đỡ lấy cô. Bác sĩ và y tá được gọi ra lập tức.
Khi Triệu Khả tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh trắng xóa. Bên tay trái truyền nước có chút hơi tê. Một vị nữ y tá vừa mang đồ vào thấy vậy thì vội vàng đi thông báo cho bác sĩ. Vài phút sau, Diz và Trần Mặc bước vào.
– Cô tỉnh rồi?
Triệu Khả được Diz đỡ ngồi dậy dựa vào thành giường phía sau.
– Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?
– Khoảng 1 ngày. Cơ thể cô bây giờ rất suy nhược, nếu muốn đứa bé trong bụng khỏe mạnh thì hãy ăn nhiều đồ tẩm bổ.
Diz vừa ghi chép vừa dặn dò. Đột nhiên Triệu Khả hỏi khiến nét bút của anh chợt dừng lại cứng ngắc.
– Lam Ngạo… Anh ấy đâu?
Một màn im lặng bao phủ. Chỉ thấy Trần Mặc thở dài. Diz cố gắng viết nốt những gì dặn dò ra giấy rồi đưa cho y tá bên cạnh. Sau đó anh ta ra ngoài, mãi lúc lâu sau mới cùng vài người bác sĩ khác cùng đẩy một giường bệnh đến cạnh giường bệnh của cô. Triệu Khả vẫn dõi theo, đáy mắt cô kích động khi nhìn người nằm trên giường đó là Lam Ngạo.
Cô dứt khoát giựt ống tiêm truyền nước trên tay xa, xuống giường bệnh, cố gắng bám vào vách tường để đi tới chỗ Lam Ngạo.
Anh phải thở bình oxi, nhiều lúc hơi thở có chút yếu ớt. Triệu Khả ngồi xuống cạnh giường bệnh của Lam Ngạo, nhẹ nhàng cầm tay anh đưa lên đặt lên má mình. Bàn tay này… không còn độ ấm nóng nữa…
– Anh ấy sao vậy?
Triệu Khả cắn môi, nước mắt chảy dài như người mất hồn. Diz phải cố gắng lắm mới mở được miệng.
– Thiếu gia bị thương ở phần đầu ở trúng chỗ hiểm. Vả lại, mất quá nhiều máu và chịu đựng một việc gì đó quá sức khiến toàn bộ dây thần kinh bỗng bị tê liệt… tôi… tôi đã cố gắng hết sức… thiếu gia hoặc sẽ tỉnh lại, hoặc sẽ cứ như vậy suốt đời…
Triệu Khả đau lòng nhắm mắt lại. Cô nhớ lúc đó, anh vì đỡ đòn cho cô mà bị thương ở vùng đầu. Đã vậy, còn cố chống cự cho tới khi thấy cô an toàn. Triệu Khả như rơi vào tuyệt vọng, cô áp đầu xuống bên cạnh anh nói nhỏ, nước mắt lăn dài.
– Lam Ngạo, em và con sẽ đợi anh tỉnh lại… anh nhất định phải tỉnh lại đấy…
Tại Mộc Gia
Mộc Tầm sốt ruột đi lại trong đại sảnh. Lam Dật và Lam Thiện đến giờ vẫn chưa có tin tức khiến ông ta như dầu sôi lửa bỏng. Bỗng bên ngoài có tiếng huyên náo, rồi một tên áo đen vội vàng sợ hãi chạy vào.
– Lão… lão gia… không hay rồi… người của Lam Gia đã bao vây toàn bộ biệt thự…
Tên áo đen kia còn chưa kịp dứt lời, một tiếng súng vang lên. Ánh mắt của Mộc Tầm kinh hãi khi thấy viên đạn xuyên qua đầu của tên thuộc hạ. Lam Trấn và thuộc hạ của ông xông vào. Mộc Tầm bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, thuộc hạ của ông ta đều bị hạ gục hết. Duy nhất còn ông ta thì bị bao vây.
– Mộc Tầm! Sau bao nhiêu năm ông vẫn vậy, hai thằng cháu của ông dám hạ sát Lam Ngạo!
Lam Trấn tức giận lên tiếng. Phải biết khi nhận được tin Lam Ngạo bị Lam Dật và Lam Thiện tấn công, ông đã cực kì tức giận. Hiện tại, tuy Lam Dật và Lam Thiện đã chết nhưng Lam Ngạo vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu không tỉnh lại. Điều đó khiến Lam Trấn phải điều động người tới chỗ Mộc gia ngay. Tuy Mộc Gia hiện tại cũng được coi là thông gia cũ của Lam Gia, nhưng những bằng chứng thuộc hạ của ông cung cấp thì Lam Trấn không thể chấp nhận nổi cái gọi là Lam Gia này.
– Lam Trấn! Ông đừng tự đắc ý! Còn Lam Dật và Lam Thiện sẽ quay về thôi!
– Hai chúng nó đã chết rồi.
Nụ cười của Mộc Tầm cứng ngắc lại. Ông ta bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Đứa con gái duy nhất của ông ta đã mất, giờ đến hai đứa cháu ngoại bảo bối cũng ra đi. Bàn tay Mộc Tầm siết chặt lại. Ông ta nhìn Lam Trấn tràn ngập sự thù hận.
– Là ông! Tất cả là tại ông đã hại hai đứa nó!
Mộc Tầm không để ý đến thứ gì nữa. Ông ta lao nhanh tới định bóp cổ Lam Trấn. Nhưng một phát đạn từ đâu bay tới xuyên qua tim của Mộc Tầm. Ngay lập tức ông ta ngã xuống đất chết tức khắc. Lam Trấn quay lại phát hiện gương mặt lạnh lùng của Lam Khánh. Tuy cơ thể nhỏ bé nhưng tài bắn súng của nó vẫn không thay đổi.
– Năm đó chính Mộc Tầm đã âm mưu để người trong gia tộc đã chém giết lẫm nhau dẫn tới rất nhiều thảm kịch. Giờ chính ta tôi kết thúc mọi thứ, trả thù cho các anh em của tôi!
Lam Khánh dõng dạc nói. Cả Mộc Gia lâm vào tình trạng im lặng. Khối tài sản khổng lồ đó khi Mộc Tầm chết được chia san sẻ đồng đều cho các gia tộc lớn. Đương nhiên là phần của Lam Gia hơn tất cả vì Lam Khánh đã có công giúp họ được khối tài sản đó.
Mọi chuyện kết thúc nhưng không được trọn vẹn khi Lam Ngạo vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu.
1 tháng sau.
Diz và Trần Mặc đã thống nhất với Triệu Khả đưa Lam Ngạo về Lam Gia. Dĩ nhiên là Lam Trấn vui vẻ tán thành. Hà Hạ Nhi cùng Trần Hiên và Trần Hi cũng thỉnh thoảng tới thăm cô. Hà Hạ Nhi lúc đó còn hùng hồn nắm tay cô thông báo muốn nhận bảo bối trong bụng cô làm con nuôi đầu lòng. Có vẻ ba người họ đã giải quyết xong vấn đề cá nhân rồi.
Còn Nã Du đang mang thai nên thỉnh thoảng Thẩm Dực mới đưa cô ấy tới chơi với cô được. Mà quả thật Nã Du và Triệu Khả rất tâm đầu ý hợp. Nói chuyện phiếm cả một ngày cũng không thấy chán. Điều này khiến Thẩm Dực đau đầu mỗi khi suốt ngày nhìn đồng hồ thúc giục Nã Du về.
Hôm đó, Triệu Khả nhận được một cuộc gọi lạ. Cô nhấc máy nghe thì nhận ra giọng của Sát Ảnh. Hắn vẫn như vậy, tính tình cô thấy hắn giống đứa trẻ vị thành niên như ngày nào. Sát Ảnh không biết nói chuyện êm tai, nên Triệu Khả vẫn thường quen miệng gọi hắn nhóc.
– Đã nói đừng gọi tôi là nhóc rồi! Tôi chỉ gọi điện cho chị muốn nói rằng… Cố Thành Thiên vẫn nhớ tới chị… cả… cả tôi cũng vậy…
Khóe miệng cô cười cười.
– Cảm ơn nhóc! Rồi chị sẽ sang Italy thăm hai anh em!
– Nhớ sang đấy!
Cho đến lúc cúp máy rồi Triệu Khả vẫn còn thấy nụ cười ấm áp mà hiếm khi cô thể hiện.
Sáng hôm ấy, như thường lệ cô vẫn ngồi bên cạnh giường kể chuyện vui cho Lam Ngạo nghe. Nhưng thỉnh thoảng không hiểu tại sao cô lại bật khóc. Bảo bối trong bụng cũng đã gần lớn, vậy mà… Lam Ngạo vẫn không tỉnh lại.
Triệu Khả nắm chặt lấy tay anh, gục đầu xuống giường khóc nức nở. Bao nỗi ấm ức cô dồn nén khi chỉ cạnh anh mới bộc lộ hết.
Không biết khóc tới bao giờ, cô cứ giữ tư thế đầu gục xuống cạnh anh. Chợt, một bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên mái tóc Triệu Khả khiến cô giật mình. Giờ này mọi người đã đi làm công chuyện hết… hay người giúp việc?
Triệu Khả ngẩng đầu nhìn quanh không thấy ai cả. Cô nghi hoặc, tim đập mạnh khi nhìn xuống giường. Là Lam Ngạo đang mở mắt nhìn cô cười trìu mến. Triệu Khả như không tin vào mắt mình, cô lấy tay dụi dụi lại rồi vừa khóc vừa cười trong hạnh phúc.
– Vợ… em khóc gì vậy? Có phải khóc vì anh không?
Giọng nói của Lam Ngạo khàn khàn. Triệu Khả cúi xuống ôm chầm lấy cổ của anh.
– Đồ ngốc! Anh là đồ ngốc! Ai khóc vì anh chứ?
Lam Ngạo sau bao lâu giờ mới tỉnh dậy cơ thể vẫn còn yếu ớt nên chỉ chạm nhẹ vuốt ve mái tóc của cô.
– Bảo bối của chúng ta cũng đã gần lớn rồi. Nhìn xem, bụng em to ra như kia…
– Lớn rồi.. nhưng chúng ta chưa có kết hôn… nhỡ đẻ xong mới cưới à?
Cô phụng phịu. Có lẽ Triệu Khả vẫn còn đang chìm trong sự hạnh phúc mà bao ngày qua cô mơ ước.
– Được… đợi anh khỏe lại chúng ta sẽ kết hôn lại. Lần này… anh hứa sẽ không làm mẹ con em phải cô đơn nữa…
Đó là lời hứa của anh. Vậy là sau bao chuyện xảy ra thì họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Không cứ gì lấy một người chồng tài giỏi hay nhà giàu. Mà chỉ cần một người chồng tốt lúc nào cũng quan tâm tới mình… cho dù có ngốc cũng hạnh phúc thôi…