Khi ăn cơm, Chúc Yểu đặc biệt yên lặng.
Cô không nói lời nào, trong phòng ăn chỉ dư lại tiếng chén sứ va chạm vào nhau cùng với tiếng nhấm nuốt rất nhỏ.
Nguyên Trạch gắp miếng xương sườn vào bát của cô, lông mày nhẹ nhếch lên, giọng dịu dàng, nói: “Tại sao lại không nói lời nào?”
Ngày thường khi hai người ở bên nhau, cô luôn ríu rít nói rất nhiều lời, hận không thể nói với anh chuyện phát sinh mỗi ngày. Bây giờ… Rũ mắt, má phình phình. Có lẽ thật sự đói bụng, một lát sau bát cơm đã thấy đáy.
Chúc Yểu đói bụng là thật, nhưng còn có một nguyên nhân khác, là trải qua một chuyến tối qua, cô thật sự thành thật, không dám tùy tiện trêu chọc anh nữa.
Cô luôn cảm thấy Nguyên Trạch thanh tâm quả dục, lúc hôn môi cô đa phần đều là dịu dàng, bây giờ thì sao, tuy dáng vẻ vẫn áo mũ chỉnh tề nhưng Chúc Yểu đã khắc sâu cảm thụ được bản năng đàn ông của anh___ Nguyên Trạch là đàn ông bình thường, cũng sẽ vì dục vọng chi phối mà hóa thân thành dã thú.
Hai ngày kế tiếp, CHúc Yểu nhớ kĩ đau trên người, không dám nói trắng ra cái gì trêu chọc anh nữa. Buổi tối tắm rửa xong, ăn mặc trên người đều là đồ ngủ cotton bảo thủ… Là cái loại mà mặc xuống lầu đi tản bộ cũng không vấn đề gì.
Tối nay hai người xem gameshow một lát rồi lên giường ngủ.
Chúc Yểu thích chơi điện thoại trước khi ngủ, lướt Weibo, xem tiểu thuyết ngôn tình linh tinh một lát. Sống ở đây ba bốn năm, lên đại học sống cùng nhóm bạn cùng phòng, cô đã hoàn toàn thích ứng với sinh hoạt nơi này, cũng dần dần hình thành một số thói quen sinh hoạt giống như những cô gái trẻ bình thường.
Mà Nguyên Trạch lại không có thói quen nghịch di động buổi tối.
Sinh hoạt của anh rất đơn giản, hơn nữa còn tự hàn chế, phòng ngủ chính là dùng để ngủ, dính tới giường thì sẽ không làm chuyện khác. Bây giờ thấy Chúc Yểu nghiêng thân, thích thú xem tiểu thuyết, anh nhịn không được uyển chuyển nhắc nhở: “Chơi di động như vậy không tốt với mắt đâu.”
Năm ba cao trung Chúc Yểu đã bị cận thị nhẹ, ba năm nay tuy rằng thường xuyên chơi di động và nhìn chằm chằm máy tính nhưng số độ cận vẫn không gia tăng, cũng coi như là kỳ tích.
Nghe Nguyên Trạch nói, Chúc Yểu nâng mắt nhìn anh một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một ý tưởng thú vị, thò lại gần, đưa điện thoại cho anh: “Vậy anh đọc cho em nghe đi.” Nhưng vậy cô sẽ không cần nhìn, sẽ không hại đôi mắt.
Nguyên Trạch cười một cái, nhận lấy di động của cô, tiếp đó dang cánh tay vớt cô vào trong lòng ngực, bắt đầu đọc tiểu thuyết cho cô:
“… ‘XX nhìn cô gái đỏ bừng cả mặt trong lòng ngực, mắt ứng lạnh băng lộ ra một tia kinh diễm, môi mỏng gợi cảm cong lên, giọng nói như được thiên sứ hôn qua dụ hoặc mười phần: Tiểu yêu tinh, nếu đã chủ động đưa tới cửa, vậy tôi đây sẽ không khách khí…’”
Đọc một câu, Nguyên Trạch thoáng nhíu mày.
Là một bộ tổng tài bá đạo văn điển hình.
Mở đầu là nữ chính uống say rồi có tình một đêm với nam chính, kịch bản nghìn bài một điệu.
Chúc Yểu đã xem rất nhiều, nhưng mỗi lần vẫn bị loại kịch bản này hấp dẫn. Hôm nay chỉ là tùy tiện chọn một bộ bắt đầu xem, mà bây giờ, nghe Nguyên Trạch nghiêm túc đọc, bỗng nhiên có một loại lạc thú thật mới lạ.
Chúc Yểu nghẹn cười, nhỏ giọng thúc giục: “Tiếp tục.”
Ừm…
Nguyên Trạch điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, tiếp tục.
Chúc Yểu nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên mặt anh, dáng vẻ anh vẫn nghiêm trang như thường.
Khi anh đọc những lời xấu hổ trong tiểu thuyết, câu chữ rõ ràng, tiếng nói trong trẻo, giọng điệu trôi chảy không phập phồng chút nào: “… ‘XX nắm cằm cô gái trước mặt, ngữ khí lạnh như băng nói: Tối qua ở trên giường em không có nói như vậy. Cô gái, thân thể của em so với miệng em thì thành thật hơn nhiều…’”
Đang lúc Nguyên Trạch bình tĩnh đọc đến đoạn “… Cô gái này, vậy mà ngọt ngào đáng chết”, Chúc Yểu rốt cuộc không nhịn được, ghé vào lòng ngực anh, cười đến cả mặt đỏ bừng, hai bả vai run lên.
Nguyên Trạch cảm thụ được thân thể cô đang không ngừng run rẩy, buông di động, xoa nhẹ đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Bình thường đều xem loại sách này?”
“… Ừ.” Chúc Yểu cười đến nỗi chảy nước mắt.
Nguyên Trạch duỗi tay, xoa xoa khóe mắt cho cô.
Chúc Yểu nói: “Nhàm chán nên xem giết thời gian, tuy mở đầu hơi cẩu huyết nhưng có mấy bộ đoạn sau viết rất thú vị.”
Mỗi người đều có sở thích của mình, Nguyên Trạch tuy không hiểu sở thích của con gái lắm, nhưng cũng biết, tiểu công chúa trầm mê tiểu thuyết. Khi còn ở Đại Ngụy, đã thích xem mấy loại tranh vẽ và kinh kịch. Tuy đều là mấy thứ không có dinh dưỡng nhưng cô thích như thế, vậy thì tùy cô đi.
Nguyên Trạch hỏi: “Còn muốn nghe không?”
Cô đương nhiên muốn nghe: “Muốn.”
Vì thế Nguyên Trạch lại cầm điện thoại lên, tiếp tục đọc cho cô nghe. Nửa giờ sau, Chúc Yểu nghe được kha khá, Nguyên Trạch mới dừng lại, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, còn cắm sạc cho cô. Chăn một trận sột soạt, Nguyên Trạch nằm xuống lần nữa, vớt cô vào trong lòng ngực, bắt đầu hôn.
Môi lưỡi như lửa đốt dường như làm cháy da thịt phần cổ cô, nhận thấy bàn tay anh duỗi tiến vào từ vạt áo, thân thể Chúc Yểu chợt run lên, giơ tay chống ngực đang đè xuống của anh, đẩy ra.
Nguyên Trạch dừng lại, rũ mắt nhìn cô, tiếng nói khàn khàn: “Còn đau không?”
“… Ừm.” Chúc Yểu đỏ mặt như ứ máu, đôi mắt dưới chăn ướt dầm dề.
Nghe vậy, tay Nguyên Trạch thu lại, duỗi vạt áo bị vén lên lớn ngực của cô xuống, ôm lấy vòng eo mềm mại, mặt dán vào cô, “Ngủ đi.”
Mặt Chúc Yểu giật giật, cánh môi cọ cọ qua cằm anh, chớp chớp mắt, tiếng nói rất nhỏ: “Ngày mai sẽ không đau.”
Giọng cô rất nhẹ, dựa gần, hơi thở cùng môi cọ xát mặt anh, ngây thơ lại ám chỉ trắng trợn. Cánh tay ôm eo cô của Nguyên Trạch siết chặt, thân thể tuổi trẻ huyết khí phương cương, càng đừng nói đến đang có nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, này không thể nghi ngờ là một loại dày vò… Ấy vậy mà cô lại là người ‘Lành sẹo liền quên đau’.
Giọng điệu Nguyên Trạch chợt trở nên nghiêm túc: “Ngày mai có muốn đi học không?”
“… Ngẫm lại muốn.” Chúc Yểu xem như đã nghe ra vài phần ý tứ. Nhưng mà cô chính là nói thật, ngày chắc sẽ không đau nữa, có thể tiếp tục… Rõ ràng anh cũng muốn, lại khiến cho cô tưởng chỉ có mình cô muốn.
Chúc Yểu thở dài như bà cụ non, nhớ tới Nguyên Trạch điên cuồng đêm đó, càng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Cô điều chỉnh tư thế ngủ, chậm rãi nâng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt Nguyên Trạch bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Đêm đó tại sao anh lại…”
Chúc Yểu nghĩ tới điều gì, duỗi tay lung tung sờ ngực anh, “Nguyên Trạch, có phải trên người anh có cái chốt mở gì hay không?”
Sau khi ấn chốt mở sẽ tiến vào hình thức điên cuồng.
Tay cô bắt đầu dọc theo ngực anh sờ lên trên. Đầu ngón tay trắng như tuyết xẹt qua xương quai xanh của anh, ánh mắt Chúc Yểu sáng rực lên, chọc chọ hầu kết nhô ra: “Nơi này, đúng hay không?”
Tiếp theo cô liền hôn xuống, anh dường như đột nhiên thay đổi chính mình. Sau đó cho dù cô có khóc lớn tiếng đến đầu thì anh cũng không dừng lại.
Nguyên Trạch bắt được cái tay xấu tính của cô, vân vê trong lòng bàn tay: “Không phải.”
Chúc Yểu ngơ ngác khẽ nhếch cằm.
Đôi mắt Nguyên Trạch thâm thúy nhìn tiểu công chúa, sau đó nắm tay cô, chậm rãi hướng lên trên, dùng đầu ngón tay chọc chọc chiếc mũi nhỏ xinh nào đó… Ngứa, Chúc Yểu nhịn không được động động cái mũi.
Nghe anh cúi đầu nói: “… Là nơi này.”
Buổi sáng rời giường, Nguyên Trạch có thói quen chạy bộ sáng sớm, cảm thấy thể lực Chúc Yểu không tốt, nên dậy sớm đánh thức cô, dự định lôi kéo cô cùng nhau chạy.
Tấn Đại có quy định học sinh chạy bộ buổi sáng phải báo danh, tỉ lệ tham gia cùng với tín chỉ học phần. Khi còn học năm nhất năm hai, Chúc Yểu đã trải qua một tuần ít nhất ba bốn lần dậy sớm chạy bộ buổi sáng, bây giờ đã năm ba, rốt cuộc cũng không cần chạy, lại bị Nguyên Trạch kéo đi chạy.
Cô nằm liệt trên giường giả bộ ngủ không dậy, Nguyên Trạch gọi cô nhiều lần.
Kết quả cuối cùng là, Nguyên Trạch cũng không đi chạy bộ buổi sáng.
Hình thức ở chung của hai người chỉ là thời gian buổi tối ở bên nhau nhiều, ban ngày thì không khác gì lúc trước.
Buổi tối Nguyên Trạch phải đi học môn tự chọn, Chúc Yểu lại không có chương trình sắp xếp học liền bị bọn Trương Giai Giai kéo đi dạo phố.
Trong phòng học, còn chưa tới giờ vào lớp, học sinh cũng chưa tới đông đủ. Nguyên Trạch chọn một chỗ ngồi xuống, lấy di động ra, nhìn vòng tròn bạn bè của Chúc Yểu, thấy cô và nhóm bạn cùng phòng chụp ảnh chung, tươi cười rất vui vẻ. Vì thế theo thói quen lưu lại ảnh chụp của cô.
Ngồi phía sau Nguyên Trạch có hai gã nam sinh___ Bên trái ăn mì xào, bên phải gặm bánh thủ trảo.
Hai người trò chuyện rất hăng say.
Bên trái nói: “Đây là chuyện tốt mà. Còn nhớ lúc khai giảng đại học, cậu chính là người duy nhất có bạn gái trong phòng kí túc xá chúng ta, mọi người đều hâm mộ… Bây giờ đã qua hai năm, cậu là xử nam duy nhất của phòng chúng ta. Thừa dịp lần này hẹn hò, mau chóng đánh bại toàn thành đi thôi.”
Nam sinh bên phải hơi thẹn thùng: “Tính cách bạn gái tớ rất bảo thủ, tớ đã đề cập rất nhiều lần, nhưng cô ấy không cho…”
“Người lớn cũng đã gặp rồi, còn không cho?”
Nam sinh bên phải gật gật đầu: “Chủ yếu là tớ sợ cô ấy tức giận.” Dáng vẻ thật cẩn thận, thật quý trọng bạn gái.
“Tớ thấy, bạn gái cậu chỉ là thẹn thùng.” Gã bên trái một bộ tư thái người từng trải nói: “Vị kia nhà tớ, lúc mới bắt đầu cũng nói không muốn làm trước khi kết hôn, kết quả thì sao, lễ Giáng Sinh năm ngoái rốt cuộc cũng đồng ý, bây giờ mỗi tuần không đi hai chuyến đến khách sạn nhỏ cô ấy còn nóng ruột hơn tớ biết không? Hiện tại tình cảm của hai bọn tớ thật tốt phải không?”
“Đúng vậy, nhưng mà…” Nam sinh bên phải vẫn rất rối rắm.
“Nhưng mà cái gì?” Nam sinh bên trái sốt ruột, cắm đôi đũa xuống mì xào, nói: “Hai người là thanh mai trúc mã. cha mẹ đều đồng ý, còn do dự cái gì? Bạn gái cậu nói đừng, đó là do người ta thẹn thùng, cậu là đàn ông đàn ang, không thể kiên cường hơn một chút sao? Tớ nói cho cậu biết, thật ra con gái cũng không thích hoàn toàn thuận theo, trong xương cốt kỳ thật lại thích nam sinh bá đạo một chút… Dịu dàng, con gái sẽ cảm thấy không có tinh thần, chỗ nào cũng ngán ngẩm.”
Nguyên Trạch ở phía trước ngồi thẳng lưng.
“Vậy sao…” Nam sinh bên phải có chút hiểu ra.
Nam sinh bên trái nhìn bạn, lộ ra dáng vẻ người mẹ già sầu khổ, chỉ chiêu cho hắn: “Lần này hai người ở lại bên ngoài, tớ thấy hay là như này… Cậu không nói hai lời, kéo cô ấy vào phòng tắm, trực tiếp đóng cửa lại, không cho cô ấy ra ngoài, thái độ cứng rắn một chút… Nữ sinh đều thích sự thô bạo đá đạo ngẫu nhiên như vậy.”
“Như vậy được không?” Nam sinh bên phải lại do dự.
Hai người trò chuyện hăng say, tiếng nói hơi lớn.
Nguyên Trạch nắm di động, dáng ngồi đoan chính thảnh thơi, lông mi nhẹ rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Có nam sinh ôm sách tiến lại gần, nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Nguyên Trạch, hỏi: “Chỗ này đã có ai chưa?”
Nguyên Trạch nhàn nhạt đáp: “Không ai.”
Nam sinh cười sang sảng ngồi xuống.
Hai gã nam sinh phía sau lúc này mới chú ý tới người phía trước.
Nam sinh ăn mì xào vừa nhấc mí mắt, nhìn sườn mặt Nguyên Trạch, nhận ra vị này chính là Nguyên Trạch của khoa y… Sinh viên Tấn Đại làm sao lại không biết Nguyên Trạch – nhân vật thần tiên, đoan chính sạch sẽ tựa như trời quang trăng sáng, làm sao nam sinh bọn họ có thể so sánh?
Đúng lúc Nguyên Trạch quay đầu liếc mắt nhìn.
Nam sinh mì xào đối diện với gương mặt của anh, xấu hổ khụ một tiếng: “Thật ngại quá…” Ngay trước mặt nam thần nói đến đề tài thấp kém này.
Nguyên Trạch lễ phép cong môi, thái độ hiền lành hiếm thấy: “Không sao, các bạn cứ tiếp tục.”
“… Ha?” Nam sinh mì xào thụ sủng nhược kinh gãi cái ót.
Chúc Yểu đi dạo phố với nhóm bạn cùng phòng đến gần 9 giờ mới về nhà, mua một đống lớn mới tận hứng trở về.
Trương Giai Giai là cao thủ chém giá, mỗi lần cô đi theo phía sau Trương Giai Giai, nhìn dáng vẻ cô ấy cò kè mặc cả với chủ quán mà trợn mắt há hốc mồm. Sau khi kết thúc giằng co chém giá dài dòng, Chúc Yểu cũng chỉ nói với chủ quán một yêu cầu: “Giống với cô ấy, một chiếc cỡ nhỏ nhất.”
Sau khi về nhà, Chúc Yểu đi tắm rồi đắp mặt nạ.
Bây giờ đầu buộc thành cục, trên người mặc váy suông dáng cây tùng, ngồi trên sô pha xem gameshow. Trong tay còn cầm túi snack khoai tây, vừa ăn vừa xem mà cười khanh khách.
Phòng vệ sinh bên kia, Nguyên Trạch đang tắm, bỗng nhiên tiếng nước ngừng lại, cửa mở ra một khe nhỏ. Anh gọi cô một tiếng.
Chúc Yểu duỗi duỗi cổ, vểnh tai: “Sao vậy?”
“… Giúp anh lấy quần lót.” Giọng điệu Nguyên Trạch thản nhiên nói một câu, giống như đã hoàn toàn thích ứng với sinh hoạt khi ở chung với cô.
Chúc Yểu khẽ “A” một tiếng, ngốc một hồi mới gật đầu: “À, được. Anh chờ chút.” Trong khi nói, cô ném snack khoai tây đến trên mặt đất, sau đó lê dép lê về phòng lấy quần lót cho Nguyên Trạch.
Quần lót của Nguyên Trạch được xếp gọn gàng, màu sắc lấy xanh xám và sẫm màu làm chủ đạo. Chúc Yểu nhìn đống quần lót, trên mặt nóng lên, căng thẳng thở ra hai cái, sau đó xoa xoa đôi tay, cầm lên một cái ở ngoài cùng.
Đầu ngón tay sờ đến quần lót, lòng bàn tay Chúc Yểu nhịn không được đổ mồ hôi, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kì, vuốt ve vài cái.
Trông thế nào cũng… có chút đáng khinh. Chúc Yểu ghét bỏ âm thầm khinh bỉ chính mình.
Cầm quần lót, Chúc Yểu ra vẻ nhẹ nhàng, nhảy nhót chạy tới bên ngoài phòng vệ sinh, gõ gõ cửa, tiếng nói thanh thúy vui sướng: “Nguyên Trạch, em lấy đến rồi.”
Cô gõ hai tiếng, cửa phòng vệ sinh mới chậm rãi mở ra, không khí ẩm ướt bên trong bừng lên, trong khe cửa, là thân hình cao lớn của Nguyên Trạch. Tầm mắt Chúc Yểu vừa khéo dừng ở ngực anh, cơ ngực to lớn, vẫn còn ướt, hạt nước chảy xuống…
Chúc Yểu liếm liếm môi, quay mặt đi chỗ khác, đưa tay qua: “Cho.”
Cửa phòng vệ sinh mở rộng thêm một chút.
Nguyên Trạch đứng ở nơi đó, tóc trên trán ướt nhẹp, bọt nước không ngừng rơi xuống, xẹt qua cánh mũi cao thẳng, đôi mắt dưới mái tóc đen bóng mà thâm trầm, tầm mắt yên lặng dừng nơi da thịt cần cổ tinh tế non mềm khi Chúc Yểu quay đầu đi, trắng sáng, giống như tuyết.
Ngay sau đó, từ trong khe cửa có một cánh tay ướt nhẹp vươn ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của tiểu công chúa, trực tiếp kéo người vào trong.
“Bộp” một tiếng, quần lót màu lam lẻ loi rơi trên mặt đất. Cửa phòng vệ sinh khép lại thật mạnh, mây mưa lay động bên trong.
– ————————–
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay tiểu công chúa khóc chít chít ==