“Nói cái đó cũng vô dụng!”
Vẻ mặt Hiên Viên Mặc thâm trầm, quanh thân tràn ngập sát khí, rất lạnh lẽo. Ngay cả trên tường cũng có nổi lên một tầng bọt nước. Âm khí ngấm vào da thịt Tịch Liễu làm cô lạnh đến phát run. Tịch Liễu biết cho dù cô có xin lỗi hàng trăm, hàng nhìn lần thì cũng vô dụng, nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiên định nói: “Cho nên, bằng bất cứ giá nào, tôi phải sinh con cho anh.”
Cô cảm thấy cái ý nghĩ này của mình thật điên cuồng, lúc trước còn sợ mình sinh ra một đứa bé người không ra người, quỷ không ra quỷ, bây giờ cô lại nghiêm túc nói: “Tôi phải sinh con nối dõi cho anh!”
“Cô nghỉ chỉ cần như vậy thì cô có thể sống sót?”
Hiên Viên Mặc nắm chặt cằm của cô, đáy mắt chợt lóe lên đau đớn kịch liệt. Hắn không cảm thấy Tịch Liễu thật lòng muốn làm vậy, hắn chỉ cảm thấy cô vì muốn sống sót mà không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào. Điều này làm hắn bực bội đến nỗi hắn muốn bóp chết cô ngay lập tức.
Cằm truyền đến cảm giác đau đớn, Tịch Liễu nhíu mày, biểu tình quật cường: “Cho dù tôi không nói muốn sinh con cho anh, anh sẽ giết tôi sao?” Cô đã nhìn thấu, Hiên Viên Mặc vốn dĩ không muốn giết cô, bằng không hắn cũng sẽ không đưa cô tới bệnh viện.
Cảm giác được lực đạo Hiên Viên Mặc giảm bớt, khóe môi Tịch Liễu giương lên, ánh mắt trong sáng chớp động tựa như có thể nhìn thấu Hiên Viên Mặc: “Đừng giả vờ nữa, thật ra anh rất để ý đến tôi.”
Hiên Viên Mặc mím chặt môi, đôi mắt đen như mực nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn đã bán đứng hắn. Tịch Liễu chủ động cầm lấy tay hắn, mu bàn tay đã hắn nổi đầy gân xanh, trông thật dọa người.
Cô dùng những ngón tay non mềm của mình nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, đầu ngón tay ấm áp của cô như mang theo một lực lượng thần kỳ, vuốt phẳng sự tức giận của hắn.
Mặc dù hắn rất hận cô nhưng hắn cũng rất luyến tiếc sự ôn nhu của cô. Cũng giống như lúc trước, biết rõ cô có quan hệ không đứng đắn với tên nam nhân kia, nhưng hắn vẫn nghe lời cô, để mặc cô lôi hắn rời đi.
Hiên Viên Mặc đột nhiên biến mất. Vốn tưởng rằng trái tim đã đóng băng, thế nhưng cô chỉ cần nhẹ nhàng vỗ về vài cái mà nó đã rung động kịch liệt, tâm hắn rất loạn, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Nhìn bàn tay đột nhiên trống rỗng, Tịch Liễu có chút hoảng hốt. Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cười: “Ha ha ha Mặc ca ca, huynh nói đi, huynh yêu ta đến nhường nào?”
Hắn nói: “Rất yêu, rất rất yêu.” Nội tâm đau đớn nhưng lại lộ ra vẻ ngọt ngào.
Hiên Viên Mặc làm đồ ăn rất ngon, một bát canh vwois một bát cháo cô đều ăn hết sạch. Ăn uống no đủ, Tịch Liễu muốn đứng dậy đi toilet.
Hai chân vừa mới chạm đất, Hiên Viên Mặc đột nhiên xuất hiện, hắn giữu cahwtj tay cô lại, nghiêm giọng hỏi: “Làm cái gì thế?”
“Tôi muốn đi toilet”
Tịch Liễu xấu hổ nói, Hiên Viên Mặc làm như không nhìn thấy, hắn giúp cô cầm bình truyền dịch.
Đi vào toilet, nhìn Hiên Viên Mặc không có ý tứ rời đi, khuôn mặt nhỏ nahwns của Tịch Liễu liền đỏ bừng: “Cái đó, anh không tính rời đi sao?”
“Trên người của cô có chỗ nào mà bổn tọa chưa từng nhìn thấy?”
Hiên Viên Mặc hừ lạnh một tiếng làm Tịch Liễu quả thực không còn lời gì để nói. Tuy rằng cô đã bị Hiên Viên Mặc nhìn thấy hết, chỗ nào trên người cũng đã bị hắn sờ qua. Nhưng cô cũng không thể không cố kỵ gì mà đi tiểu ở trước mặt hắn, cái này cô thực sự không làm được, cho nên hai người đã gằng co một hồi.
“Phụ nữ thật phiền toái!”
Cuối cùng Hiên Viên mặc hừ lạnh, sau đó hắn như biến mất trong không khí. Tịch Liễu nhìn bình truyền dịch lơ lửng giữa không trung, cô cảm thấy thật là cạn lời. Hắn tàng hình như vậy thì có tác dụng gì chứ? Thật là…!
“Hiên Viên Mặc, treo cái bình đó lên chỗ góc tường kia là được rồi.”
Tịch Liễu chỉ vào một chỗ trong toilet, chán nản nói. Đáp lại cô là một tiếng hừ lạnh, sau đó cái bình di chuyển đến chỗ góc tường, rồi nằm yên vị tại đó.
Chắc hẳn là Hiên Viên Mặc đã đi rồi. Nghĩ vậy, Tịch Liễu liền vội vàng đi tiểu.