Tịch Liễu dừng chân, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của Hiên Viên gia là bảo vệ mọi người, ta cứu ngươi chỉ vì ngươi là người, ta không thể khiến Hiên Viên gia bị mất mặt được. Nếu ta biết rõ ngươi là ma, nếu ta biết rõ ngươi sẽ giết cả nhà ta, ta ước gì ngày đó ngươi sẽ bị những con sói đó xé xách thành trăm mảnh.”
Mỗi chữ mỗi câu đều làm tim Ma Quân đau thắt lại. Vậy mà nàng lại nói hận không thể giết chết hắn. Từ lúc sinh ra đế nay, đây là lần đầu tiên Ma Quân khóc, hắn không nên hỏi lý do tại sao nàng lại cứu hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, hai tay siết chặt thành quyền, móng tay sớm đã khảm sâu vào lòng bàn tay, máu đã chảy ra từng dòng nhưng vẫn không thể nào làm giảm bớt được nỗi đau trong lòng hắn.
Hắn hận không thể tự chôn mình, hắn hận không thể chưa từng gặp Tịch Liễu, như vậy tối thiểu hắn còn có thể từng chút một tưởng tượng, cảm thấy Phượng nữ đã từng yêu hắn.
”Tốt rất tốt.”
Ma Quân nhìn về phía hư ảnh đang đứng bên cạnh Tịch Liễu, run rẩy nói: “Hiện giờ Hiên Viên Mặc đã biến mất, nếu nàng rời đi, nàng sẽ phải sống cô tịch cả đời, sẽ không còn có ai yêu nàng như ta nữa.”
”Ta đi tìm Mặc ca ca, mặc dù hắn đã chuyển thế luân hồi, nhưng ta có thể chờ hắn lớn.”
Tịch Liễu không dấu hiệu dừng bước, ngữ khí kiên định.
Ma Quân bất chợt nói: “Mạng của nàng là được thánh hoa của Ma giới cứu sống, nếu nàng rời khỏi Ma giới, nàng sẽ héo rũ mà chết.”
”Vậy thì làm quỷ cũng tốt, có lẽ Mặc ca ca cũng không để ý đến chuyện ta chỉ là nữ quỷ.”
”Quỷ cần hấp thu dương khí, nàng nhẫn tâm ra tay với con người sao?”
Ma Quân không cam lòng nói: “Nếu nàng hại người, tức là nàng đã vi phạm quy định của Hiên Viên gia, nếu không hại, nàng sẽ bị hồn phi phách tán, nàng vẫn không thể nối lại tình duyên kiếp trước với Hiên Viên Mặc.”
”Vậy thì hại, ta sẽ đi giết người xấu, làm một nữ quỷ hành hiệp trượng nghĩa!”
Tịch Liễu vừa nói ra lời này, Ma Quân suýt chút đã phun ra một ngụm máu, một giây trước nàng vẫn còn thề son sắc là sẽ tuân theo tôn chỉ của Hiên Viên gia, bảo vệ còn người, một giây sau, vì Hiên Viên Mặc, nàng có thể đi hại người, còn muốn làm một nữ quỷ hành hiệp trượng nghĩa.
Còn đối với Hiên Viên Mặc, hắn đã bị lời nói của nàng làm động lòng, hắn vẫn cho là, để nàng lại Ma giới là vì muốn tốt cho nàng, thậm chí vì để cho nàng vui vẻ, hắn còn không tiếc đem nàng giao cho Ma Quân. Nhưng hóa ra đó không phải là những gì mà nàng muốn, Tịch Liễu chỉ muốn hắn mà thôi!
Tịch Liễu càng chạy càng xa. Ma Quân không nỡ, nhìn bóng lưng của nàng gào to: “Nương tử ”
Nhưng nàng không quay đầu lại, có lẽ nàng không muốn nhìn mặt hắn.
Mặt mũi Ma Quân đã tràn đầy nước mắt, hắn rất muốn xông qua, thế nhưng mà hắn còn có thể làm gì chứ? Tịch Liễu vẫn sẽ điên cuồng đẩy hắn ra và nàng sẽ nhìn hắn với ánh mắt đầy căm hận.
Nhưng hắn không cam lòng, hắn rống lên: “Nàng không đi khỏi ma giới được đâu.”
Một câu nói này đã khiến Tịch Liễu dừng chân lại, nàng quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt không còn thanh tịnh như trước, mà là lộ ra màu đỏ tươi tràn đầy oán hận.
Nàng yếu ớt, lạnh nhạt nói: “Thả ta đi!”
”Thả nàng? Nếu thả nàng đi nàng có oán hận bản tôn nữa không?”
Ma Quân đã không dám hy vọng xa vời nàng tha thứ cho hắn, hắn chỉ hi vọng Tịch Liễu đừng dùng ánh mắt tràn đầy oán hận đấy nhìn hắn, hoặc là như trước kia, dù không yêu nhưng nàng cũng có thể bày ra vẻ mặt ôn hòa với hắn.
Nhưng này tất cả đều đã trở thành hy vọng xa vời.
Tịch Liễu cười lạnh, ánh mắt lãnh liệt như muốn giết chết Ma Quân: “Ta nói không hận thì ngươi tin sao?”
Tịch Liễu quay người rời đi, Ma Quân giống như bị hút cạn sức lực, vô lực ngã xuống mặt đất.