Lương Phi Phàm không chờ được câu trả lời của cô, nhưng cũng không quan tâm. Thang máy đã lên đến tầng của cô, và cửa thang không biết đã đóng mở bao nhiêu lần. Trong khoảnh khắc cửa mở ra lần này, Lương Phi Phàm đã cúi xuống và bồng cô gái vẫn đang rối trí kia lên và đi về phía căn hộ của cô.
Bạch Lộ đang mơ màng bỗng cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng. Cô đột nhiên kêu lên, nhưng Lương Phi Phàm đã cúi người xuống và cầm lấy túi xách của cô. “Chìa khóa đâu?”
“Lương tổng, anh…”
“Lương Phi Phàm.” Anh mở túi xách của cô ra một cách thô lỗ, vừa tìm chìa khóa của căn hộ của cô, vừa nghiêm túc sửa đổi cách xưng hô mà anh luôn không hài lòng. “Sau này gọi tên của tôi.”
“Lương tổng…”
“Lương Phi Phàm.”
“Lương… Anh, anh làm gì vậy?”
Tim Bạch Lộ đập thình thịch, vì bị hành động của anh làm cho lúng túng. Nhưng khi cô nhìn thấy anh đã tìm thấy chìa khóa cửa căn hộ của mình và mở cửa ra, cô mới chợt bừng tỉnh và lao đến ngăn anh lại. “Anh đang làm gì vậy? Tôi đâu có nói sẽ cho anh mở cửa…”
“Cô hỏi tôi làm gì à? Lẽ nào cô thích ở ngoài hành lang hơn? Huh?”
Lương Phi Phàm nhướn mày lên và đẩy cửa ra, rồi quay người lại kéo cô vào trong căn hộ. Duỗi chân đóng cửa lại, ném túi xách của cô lên đầu tủ ở lối vào, và một lần nữa cúi người xuống bồng cô gái đang chưa kịp phản ứng gì đi thẳng vào phòng ngủ.
Bạch Lộ hoảng hốt kêu lên, nhưng người đàn ông này dường như đã có chuẩn bị trước. Giọng cô vừa mới lên tới cổ họng thì đã bị Lương Phi Phàm hôn một cách mãnh liệt, và lọt ra ngoài chỉ là những tiếng rên rỉ dịu dàng: “Ưm…”
Giọng điệu nhẹ nhàng này như thể đang làm nũng, lại như thể đang muốn từ chối nhưng vẫn chào đón.
Lương Phi Phàm cảm thấy tất cả khí huyết của mình đã chảy đến một nơi nào đó trên bụng theo tiếng rên rỉ của cô. Một chỗ nào đó trên chiếc quần tây hoàn hảo đã nhô lên một cục. Anh đặt Bạch Lộ lên giường, thân hình cao lớn cũng nhanh chóng đè xuống.
Nhưng hai tay vẫn để ở hai bên người cô, hai chân cũng khẽ ấn xuống đôi chân đang giẫm đạp của cô, nhưng cơ thể lại giữ một khoảng cách nhất định với bụng của cô.
Khuôn mặt nhỏ đỏ au của Bạch Lộ giống như bị lửa đốt. Trong có có cả ngượng ngùng, có cả giận dữ.
Cô cắn chặt răng, và cuối cùng đã lấy lại được chút lý trí. Nhất là khi nhìn vào người đàn ông đang nằm trên người mình, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu đó, không chỉ khiến cô sợ hãi, mà còn khiến cô ngỡ ngàng…
“… Anh đang làm gì vậy? Lương Phi Phàm, anh đừng có quá đáng! Anh không thể làm điều này với tôi!” Cả hai tay đẩy mạnh vào ngực anh.
Nhưng người đàn ông này giống như một ngọn núi, cho dù cô dùng hết sức, anh vẫn không hề nhúc nhích.
“Thực sự không thể nhớ ra chút gì à?”
Lương Phi Phàm đột nhiên cúi đầu xuống và dán chặt vào môi cô, rồi thì thầm. Giọng nói trầm thấp lúc này giống như được ủ bằng rượu vang lâu năm, nhưng cũng có thêm chút lạnh lẽo.
Bạch Lộ hơi ngây người ra. Từ lúc nãy đến giờ, hình như anh ấy luôn hỏi mình cùng một câu hỏi thì phải.
Không nhớ ra?
Cô phải nhớ ra điều gì? Rốt cuộc anh ấy đang nói về việc gì? Hay đang ám chỉ với mình điều gì đó?
Nhưng cô đã nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu được, hành vi này của anh có thể nhắc cô nhớ ra điều gì…
Lương Phi Phàm chỉ nhìn vào khuôn mặt ngỡ ngàng và chống đối của cô là biết rằng, chuyện của hai tháng trước, cô sẽ không ngờ được rằng người đó chính là mình…
Anh vô thức híp mắt lại rồi cúi đầu xuống, cắn mạnh vào môi cô. Cuối cùng rút hai chân lại, từ từ đứng dậy khỏi người cô.
Bạch Lộ vừa có lại được tự do liền ngồi bật dậy khỏi giường, rồi lùi ra phía sau, lưng dựa sát vào góc giường, giữ một khoảng cách nhất định với anh, rồi nói với vẻ giận dữ. “Tôi không biết rốt cuộc anh có ý gì, nhưng anh làm thế này… Anh làm thế này… thật quá đáng! Tại sao lần nào anh cũng làm những hành động ám muội này với tôi? Với lại… Tôi cũng không mời anh vào nhà. Dù anh là cấp trên của tôi, anh cũng không thể làm vậy với tôi. Giữa tôi và anh…”
“Giữa chúng ta thực sự chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi sao?” Lương Phi Phàm quay ngoắt đầu lại và nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng cong lên, dường như không có chút ấm áp nào. Bạch Lộ chỉ thấy thoáng một cái, giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài của anh đang kẹp lấy một vật gì đó, rồi đưa đến trước mắt mình. “Đây là gì? Cô có ấn tượng không?”
Ánh sáng trong phòng không rõ ràng lắm, rèm cửa dày chưa được kéo lên, chỉ có ánh đèn lờ mờ ở đầu giường. Bạch Lộ chỉ cảm thấy có một tia sáng lóe qua trước mắt. Cô đột nhiên mở to mắt ra. Tất cả những cảm xúc, bao gồm cả sốc, hoảng loạn và không dám tin… Tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Vật này…
Vật này… Cô nín thở, duỗi tay chộp lấy chiếc khuyên tai từ tay Lương Phi Phàm. Chiếc khuyên tai mà cô đã làm mất hai tháng trước. Cô há miệng ra mới nhận thấy rằng giọng mình đang run rẩy, còn kèm theo chút ngạc nhiên. “… Anh, sao anh lại có cái này? Cái này… Từ đâu mà anh có được nó?”
Đây là chiếc khuyên tai của cô. Hai tháng trước, cô đã làm mất một chiếc. Chiếc còn lại, cô vẫn để trên chậu rửa mặt trong phòng tắm. Cặp khuyên tai hình bướm này, vào ngày sinh nhật cô, mẹ cô đã tặng cho cô. Mặc dù nó không đáng giá, nhưng cô vẫn rất thích, vì vậy trong một năm nay, cô đã đeo nó gần như mỗi ngày.
Hai tháng trước, cô đột nhiên phát hiện ra mình đã bị mất một chiếc khuyên tai. Điều kinh khủng nhất là, cô dám chắc chắn rằng chiếc khuyên tai này đã bị mất vào tối hôm đó. Vì vậy, dù cô biết rõ rằng nếu quay về khách sạn đó thì có thể tìm thấy chiếc khuyên tai, nhưng cô vẫn không có can đảm.
Việc này đã qua hai tháng, cô cứ nghĩ rằng sẽ không còn ai nhắc đến nó nữa. Giống như bản thân cô, dù rất thích cặp khuyên tai đó, nhưng cũng sẽ không đi tìm một chiếc đã bị thất lạc về. Nhưng không ngờ, hôm nay lại…
Nhưng chiếc khuyên tai này, sao lại nằm trong tay Lương Phi Phàm?
Đây là thứ mà cô đã làm mất vào đêm đó, tại sao nó lại nằm trong tay anh?
Bạch Lộ trợn to mắt và nhìn chằm chằm vào Lương Phi Phàm. Ánh mắt anh thật điềm tĩnh, khuôn mặt điển trai vẫn bình thản. Cô không biết tại sao, trong tim lại bắt đầu hoảng loạn…
Có phải anh ấy đã biết chuyện gì rồi không?
Trong lúc hoảng loạn, Bạch Lộ đã nhớ lại chuyện xảy ra ở Đế Hoàng Cung Điện. Tên Lương Kiệt Thịnh đó… Hình như anh ấy đã biết chuyện của hai tháng trước. Có phải hắn đã nói gì với Lương Phi Phàm, nên bây giờ anh ấy mới có chiếc khuyên tai này…
Vì vậy, anh ấy mới làm điều đó với mình. Có phải anh ấy đã xác định rằng mình là kiểu phụ nữ tùy tiện hay không?
……
Trong tim Bạch Lộ rối như tơ vò, hoàn toàn không có cách nào để suy nghĩ bình thường được. Cô chỉ nghĩ đến những việc tiêu cực, và suy nghĩ tiêu cực này đã khiến cô càng lo lắng hơn, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh. Lúc này không biết nên đặt nó ở đâu, lòng bàn tay siết thật chặt chiếc khuyên tai đó, cổ họng đắng nghét.
“Nhìn bộ dạng của cô, chắc cô đã biết đây là đồ vật của mình rồi ha.” Lương Phi Phàm luôn theo dõi tất cả những thay đổi cảm xúc trong mắt cô.
Khi cô nhìn thấy chiếc khuyên tai này, tất cả cảm xúc đều thay đổi rất ít, duy chỉ có một cảm xúc quá rõ ràng – hoảng loạn.
Cô ấy đang sợ hãi à?
“Đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ tại sao chiếc khuyên tai này lại ở chỗ tôi không?” Lương Phi Phàm nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của cô liên tục rụt vào trong góc, anh cau mày lại với vẻ khó chịu, nhưng vẫn tiến gần đến chỗ cô. “Tại sao lại không dám nhìn thẳng vào tôi? Huh? Ngẩng đầu lên…”
Những ngón tay thon dài giữ chặt quai hàm cô, Bạch Lộ bị buộc phải ngẩng đầu lên. Vừa nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lương Phi Phàm, trong đó đầy vẻ dò hỏi, trong tim cô càng hoảng loạn hơn.
“… Tại sao anh, tại sao anh lại có thứ này?” Cô nói hơi không lưu loát, càng siết chặt lòng bàn tay của mình hơn. Cơn đau nhẹ nhưng không thể bỏ qua đó đã làm cô tỉnh lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng từ từ giơ tay lên. “Chiếc khuyên tai này… Anh, làm thế nào mà anh có được?”
“Vậy còn cô thì sao?” Lương Phi Phàm lặng lẽ mở miệng, không trả lời mà hỏi ngược lại. “Chiếc khuyên tai này, cô đã làm mất như thế nào?”
Bạch Lộ cắn chặt môi, biết rằng chuyện xảy ra hai tháng trước sẽ không thể giấu giếm được nữa. Bây giờ cô hoàn toàn không chắc Lương Phi Phàm đã biết được bao nhiêu, nhưng điều cô có thể chắc chắn là, anh đã biết được điều gì đó.
Cô hít một hơi thật sâu. Đã như vậy thì không cần phải tiếp tục che giấu nữa. Thực ra cũng không phải là chuyện xấu xa gì, cô không hề bán rẻ thân xác của mình, lúc đó cô hoàn toàn không biết gì cả.
“Hai tháng trước, tôi đã làm mất chiếc khuyên tai này.” Giọng của Bạch Lộ rất khẽ. Lương Phi Phàm vẫn đang giữ chặt cằm cô. Cô cũng không né tránh ánh mắt của anh nữa. Đưa mắt nhìn quanh một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “… Đây là món quà sinh nhật mà mẹ tôi đã tặng cho tôi, tôi luôn rất trân trọng nó. Vì vậy trước khi làm mất nó, ngày nào tôi cũng đeo nó cả. Trong một đêm vào hai tháng trước, tôi… tôi đã uống say, sau đó đã xảy ra tình một đêm với một người đàn ông xa lạ. Tôi… Tôi biết bây giờ tôi có nói gì thì cũng là thừa thãi, nhưng tôi vẫn muốn nói. Lúc đó tôi không biết gì cả, tôi không hiểu chuyện nó đã xảy ra như thế nào. Sau khi tôi tỉnh táo lại, thì mọi việc đã quá muộn…”
“Ồ, là vậy sao?”
Những lời nghe có vẻ do dự, nhưng rõ ràng mang giọng điệu trần thuật.
Lương Phi Phàm nhướn mày lên và nhìn vào người phụ nữ đang lúng túng kia với vẻ mặt thong dong, trong đôi mắt đen lóe qua một ánh nhì quyến rũ. Không biết tại sao, chỉ mới nhìn thấy cô vội vã muốn giải thích với mình rằng hai tháng trước cô không hề muốn tùy tiện lên giường cùng với một người đàn ông khác, trong tim anh đã thoáng qua một chút mềm yếu không thể kiểm soát được… Xem thêm…