“Tatsu… dậy đi, mặt trời mọc ba sào rồi mà còn không chịu dậy”
giọng nói quen thuộc này… ta có hơi choáng váng, tay theo thói quen sờ xung quanh tìm kiếm điện thoại, mở máy thì đã 9h30 sáng, chủ nhật
ta cố nhớ, hình như ta quên chuyện gì thì phải, lảo đảo rời khỏi giường đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, làm những việc hằng ngày mà vẫn thường làm, tại sao có gì đó vô cùng trống rỗng và cả vừa quen vừa lạ
ta vẫn phụ mẹ nấu ăn, sao lại như cảm giác lâu rồi mới được nói chuyện với người, cái latop thường để đọc truyện rồi học tập, cứ như cả năm chưa đụng đến lạ lẫm vô cùng
ngay cả con đường hơn 20 năm đi đi lại lại vẫn cứ thấy không ổn lắm, như thiếu một cái gì đó
“Này Tatsu con vừa mua chiếc vòng mới à” ngồi ăn cơm cùng gia đình, Ba cô đột nhiên chiếc vòng ở cánh tay trái
chiếc vòng lẫn lộn màu trắng đen đan xen, nếu nhìn kỹ nó trong như hai loại tóc kết nối với nhau, ta sờ vào nó, sao mình lại có vòng tay này nhỉ…
Đầu ta đau như búa bổ, nhiều ký ức nhanh chóng ùa về…
Khi thấy nhóm Inuyhasha và Sesshomaru, ta mừng rỡ chạy đến đón, kết cục bị minh đạo hút vào cùng Kagome
quang cảnh ấm áp liền biến mất, hiện ra không gian đen tối bên cạnh còn có Kagome cũng vừa thoát khỏi ảo giác của viên ngọc tứ hồn
“Rõ rang là tôi vừa đi học mà” Kagome hoang mang khi nhìn thấy bóng tối xung quanh, dư âm vẫn còn khiến Kagome choáng váng
“Đó chính là hình ảnh mà cô muốn thấy, là tương lai lẽ ra cô sẽ trải qua” Giọng nói từ bên trong giọng tứ hồn phát ra, âm thanh của nó hư ảo, tựa như nếu ta sơ sẩy, nó sẽ khiến ta chìm vào ảo giác của nó mãi mãi “hai cô có muốn trở về không ? nếu có… hãy ước rằng mình muốn trở về thế giới của mình đi”
Kagome sợ hãi, sẽ không thể nào trở về thế giới của mình được, ở đó còn có Mẹ, có Ông và cả em trai của cô, nếu không thể thoát được nơi này, cô sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại họ
“Kagome…” Ta ôm em ấy vào lòng “Không sao… chúng ta sẽ rời khỏi đây được thôi
ta không sợ bóng tối, vì đã sóng với nó hơn một năm, gia đình khi xưa của ta, nếu trước khi gặp được Hoshi có lẽ ta sẽ giống Kagome, sẽ phân vân, sẽ bị lời đề nghị của ngọc tứ hồn hấp dẫn, may mắn… ta rõ ràng thân thế ở thế giới của ta đã chết, không thể nào có chuyện quay trở lại nữa
“Em phải tin tưởng Inuyasha… nếu không tin tưởng hắn thì thì phải tin anh trai hắn dù gì chị cũng ở đây mà” Sesshomaru sẽ không bỏ mặc ta
Sesshomaru ta ở đây, chàng có nghe thấy không, ta chấp tay cầu nguyện…mong rằng hắn sẽ nghe được
“Hai cô không phải là người của thế giới này… hãy mau chóng trở về, mau về đi” Ngọc tứ hồn liền tục dụ dỗ, hòng lung lay ý chí của ta và Kagome
“Kagome… bình tĩnh lại nào” bờ vai run rẩy của em ấy, hiểu rằng đầu óc đang bị lời đề nghị của viên ngọc điều khiển
Giọng nói Sesshomaru vang trong đầu… ta mừng rỡ kêu lên “Sesshomaru… chàng đang ở đâu ?”
“Tama… chị nghe được Sesshomaru gọi sao ?” Kagome mừng rỡ hỏi
“Em không nghe sao ?” rõ ràng là âm thanh Sesshomaru gọi ta cơ mà
“Tatsu… ngươi đang muốn gặp Sesshomaru sao ?” Ngọc tứ hồn phản ứng, chuyển hướng dụ dỗ với ta
Lần này đến lượt Kagome, và cả ta cũng nghe thấy tiếng gào thét của Inuyasha vòng từ xa như là một ánh sáng mang đến cho Kagome giữa bóng tối đáng sợ này
“Tatsu đừng ước” Giọng Sesshomaru cứ vang trong đầu ta… cứ lập đi lập lại
muốn thanh tẩy và làm biến mất viên ngọc tứ hồn, phải có một điều ước thật là đúng đắn…
đó là một câu chuyện ông nội đã kể cho ta và Kagome nghe, nhìn sang Kagome ta nhắc lại câu chuyện này với em ấy, Kagome giật mình như nhớ ra được câu chuyện khi đó hình như là sự kiện trước khi bị lạc vào quá khứ, ngồi uống trà với ông , ông liền kể cho cả 2 cùng nghe
Kagome bình tĩnh lại rất nhiều, như thoát được thôi miên của viên ngọc, cả hai sẽ không ước điều ước mà hắn muốn, khi xưa Kikyou đã ước sẽ gặp được Inuyasha lần cuối, quả nhiên cô đã gặp được, đang tiếc là hai người gặp nhau như kẻ thù, Naraku xuất hiện, tựa như đã có sự tính toán từ trước
nếu ta và Kagome ước giống vậy, cuộc chiến tương tự như xưa lại tiếp tục tiếp diễn có khả nặng cả hai sẽ bị nhốt suốt cả cuộc đời
cả hai quyết định chờ, với khả năng của hai anh em kia, cô không tin là họ không tìm được
ánh sáng giữa không gian lóe lên, vô thức ta che mắt lại, cái ôm quen thuộc bất ngờ đến, mùi hương của hắn ta biết hắn đã tìm được ta, đáp lại cái ôm của hắn, ta ôm chặt hắn che dấu sự bất an từ khi bước vào minh đạo đến giờ, giả vờ bình tĩnh hơn để đối phương không bắt thóp cũng như cổ vũ Kagome cũng như chính ta
“May quá… chàng tới rồi”
“đã không sao rồi” giọng nói trầm ấm của Sesshomaru vang bên tai càng khiến ta yên tâm
Sesshomaru hắn, đứng trước trăm ngàn yêu quái cũng không bằng một khoảng khắc sợ hãi chứng kiến nàng mất, nàng như tâm ma của hắn, cứ khi nào trong đầu sẽ có một ngày nàng rời xa, hắn càng lo lắng, càng thấp thỏm, cứ như là khắc tinh của của hắn
Mẫu thân đã dặn riêng hắn, sự việc đưa Tatsu vào minh đạo, bà chỉ làm nàng hôn mê, chứ chưa thực sự làm gì cả, song đừng có như thế mà ỷ lại viên đá trong tay bà vì nó sẽ không thể nào cứu được Tatsu, nàng đã từng chết đi vì một lý do gì đó mà cứu nàng sống lại, nên bây giờ nếu mạng nàng không may mất đi cho dù hắn có lấy đao kề cổ ép giao đá mình đạo, bà vẫn không cứu được
Nàng là chấp niệm của hắn, dù làm mọi cách cũng không thể diệt trừ… muốn rời khỏi hắn chuyện đó là không thể nào
mãi chìm đắm hạnh phúc mà quên việc chính, định gọi Kagome thì phát hiện hai cái người kia đã chìm đắm trọng nụ hôn ngọt ngào, có nên đánh tan không nhỉ…
kệ đi, hơi tội lỗi chút nhưng trước hết phải rời khỏi đây cái đã
“E hèm… việc chính việc chính… giải quyết xong muốn hôn hay ôm cũng được” ta nhỏ giọng nhắc nhở, may mắn cả hai nghe thấy liền đẩy ra xa, khuôn mặt đỏ như cà chua
“Ngọc tứ hồn… hãy nghe điều ước của ta” Kagome nghiêm túc trở lại, bắt đầu muốn nói nguyện vọng của mình, viên ngọc giải phóng sức mạnh, thực hiện nguyện vọng Kagome đưa ra
“Điều ước của ta chính là ngươi phải biến mất…vĩnh viễn”
Ngọc tứ hồn xuất hiện nhiều vết nứt, tan vỡ thành nhiều mảnh sau đó thành tro bụi hóa vào hư không, mang theo ánh sáng ấm áp tựa như ánh mặt trời thanh tẩy khắp không gian
“Kết thúc rồi” Cuộc chiến với Naraku cuối cùng đã có thể dừng lại
ta và Sesshomaru trở về cũng là 3 ngày sau, còn Kagome vì không phải là người của thế giới này nên đã được đưa trở về
chỉ là không biết hai người họ sẽ khi nào gặp lại
Sau cuộc chiến, tạm biệt người dân trong làng, Sesshomaru dẫn ta trở về thành sinh sống, vì nghe ta có vài vấn đề về sức khỏe hắn triệu Mai đến trong thành sống, sẵn tiện cho Mai chăm sóc ta, thật ra cơ thể ta rất khỏe đáng tiếc đối với việc sinh con xem ra là việc rất khó khăn ta không dám nói cho hắn biết
Không biết làm cách nào Sesshomaru biết được, hắn cũng không ép ta sinh, ban đầu ta rất cảm động khi hắn bảo “Ta cũng chưa muốn có con” vì nghĩ hắn lo lắng cho ta, cho đến khi hắn nói hết câu “Thật phiền phức, một mình nàng đã đủ làm ta đau đầu rồi”
Cuối cùng là nên cảm động hay nên đánh hắn đây…thật rối rắm
ta đang muốn giả bộ giận dỗi hắn, Sesshomaru bế ta ngôi vào lòng hắn ôm chặt
“Tatsu ta bây giờ thật sự chưa muốn có con, nên cho dù ngươi có nghe ai bàn tán hay nói gì đi nữa cũng tuyệt đối đừng lung lây”
“có ai nói gì nữa sao ?” ta nhíu mày lo lắng, bình thường Sesshomaru cũng không nói dài như vậy, nay tận một câu chứng tỏ có gì xảy ra rồi
“Yên tâm…không ai nói gì cả” hắn đề phòng trước thôi, dù cho có tên đó cũng đã chết dưới móng vuốt của hắn rồi
“Tatsu… nàng là người đầu tiên cũng như người cuối cùng mà ta động tâm cũng như là người ta muốn gắn kết đến suốt cuộc đời, dù cho nàng đi đến đâu đi nữa ta vĩnh viễn sẽ tìm được nàng”
cứ như là ma thú vọng bên tai, ta rõ ràng là nghe lời hắn đang bày tỏ lòng mình, sao có gì đó ghê rợn vậy nhỉ, nằm trong lòng hắn bối rối sau đó liền buồn cười, ngay cả trong ảo giác, hắn tuy không xuất hiện, nhưng có gì đó chiếm cứ lòng ta khiến ta không thể nào quên được hắn, ta có thể dự đoán được, nếu như sau này ta chết đi mà được chuyển kiếp thì chắc chắn hắn sẽ tìm được ta
“Sesshomaru…người ta động tâm là chàng… thích cũng là chàng yêu cũng là chàng mong muốn cùng nhau sống đến chết cùng nhau không ai khác vẫn là chàng nên không cần hù dọa ta”
ta không nói dối trước xuyên không, người mà ta thường mơ tưởng chính là hắn, sau xuyên không cứ ngỡ là người ngoài cuộc không ngờ lại động tâm với hắn rồi thích hắn lại yêu hắn, và chỉ có hắn người đã từng có chứng sợ kết hôn như ta có thể hạnh phúc đi cùng hắn vào cánh cửa hôn nhân này
có thể ở cạnh nhau chúng ta sẽ có vài trận cãi vã, hay bất đồng quan niệm ý kiến nhưng ta tin rằng nếu thấu hiểu chia sẻ cùng nhau thì những chuyện chỉ coi như chất xúc tác khiến cả hai càng thêm bền vững mà thôi
Sesshomaru chàng từng nói ta chính là tâm ma của chàng, thì đối với ta chàng lại là chấp niệm dù có chết ta cũng khó có thể xua tan đi…
HOÀN CHÍNH VĂN…