Tiểu dưa bở để lại câu nói đó cho Uyển Nhi rồi nhanh chân chạy lên phòng. Sáng ngày hôm sau, Uyển Nhi thức dậy như thường lệ ghé qua phòng Tiểu dưa bở để gọi nhóc dậy như thường lệ. Nhưng khi Uyển Nhi sang đã không còn thấy nhóc ở trong đấy nữa rồi. Uyển Nhi khó hiểu, thường lệ cô gọi nhóc đến mỏi cả mồm mà nhóc đâu có chịu dậy? Cái việc mỗi sáng Uyển Nhi gọi Tiểu dưa bở dậy để đi học luôn là cái vở kịch tấu hài nhất cho mọi người trong nhà kể cả người giúp việc. Uyển Nhi trở về phòng chuẩn bị quần áo xong xuôi rồi đi xuống bếp để ăn sáng. Vừa xuống đến cửa bếp, cô liền phải hóa đá trước tình cảnh hiện tại. Không chỉ Uyển Nhi mà Nhất Hàm đang bận rộn xem tập tài liệu quan trọng đằng sau cô khi nhìn thấy cũng phải đứng khựng lại. Tiểu dưa bở! Con trai yêu quý của cô, hôm nay mặc bộ comple chỉnh tề mà Nhất Hàm có mua cho nhóc hồi trước, trên tay còn cầm quyển”306 câu thính tán gái là đổ” cơ chứ. Uyển Nhi cảm thấy hơi nhức đầu với thằng con báu bở của cô rồi đấy, mới sáng ngày ra mà nó làm cái gì vậy hả trời? Bên cạnh còn là chiếc hộp quà màu hồng phấn trông rất dễ thương, cô đoán bên trong chắc là chiếc cặp nơ màu hồng hôm qua. Uyển Nhi và Nhất Hàm đồng thời bước đến quan sát Tiểu dưa bở từ trên xuống dưới. Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh nhóc rồi nhẹ giọng nghi vấn hỏi:
“Con đừng nói với mẹ là hôm nay con tỏ tình con bé đó nhé?”
Tiểu dưa bở vẫn đang đọc quyển bí quyết đó mà bình thản trả lời:
“Vâng! À… Mẹ! MẸ có biết từ đẹp viết như thế nào không? Nếu chưa biết mẹ hay đọc lại chữ đầu tiên trong câu nói của con!”
Uyển Nhi vừa đau tim vì sốc vừa ngại ngùng. Nhất Hàm bên cạnh mặt đã tức đến méo mó. Anh tức giận mà to giọng quát con trai:
“Thằng ôn con này, mày tính cướp vợ của cha mày đấy à?”
Những người giúp việc trong nhà đang làm việc đều phi cười trước câu nói đầy mùi dấm chua của anh. Uyển Nhi khẽ lườm cảnh cáo anh. Sao cô lại khổ như vậy chứ? Có được thằng con trai mồm mép khó trị rồi bây giờ lại còn mọc đâu ra ông chồng có cái tính trẻ con này nữa cơ chứ! Uyển Nhi bộ mặt nghiêm túc hỏi Tiểu dưa bở:
“Con lấy cái câu này ở đâu ra đấy?”
Tiểu dưa bở dơ quyển sách “bí quyết ” trong tay lên mặt tươi cười tự hào đáp:
“Trong này đó mẹ! Ở đây có nhiều câu hay lắm mẹ có muốn con đọc cho mẹ nghe không? Haiz…cứ kiểu này bạn ấy sớm muộn gì cũng thuộc về con”
Uyển Nhi ôm đầu, cô sai rồi đáng lẽ cô không nên cho nhóc tự lập và học chữ quá sớm. Bây giờ lại để nhóc đọc những cái thứ này làm Uyển Nhi vô cùng hối hận trước việc làm muốn con tự lập từ nhỏ của mình. Uyển Nhi cướp lấy quyển sách từ trong tay Tiểu dưa bở tức nghiêm mặt quát: “Con làm cái gì thế này? Con mới ba tuổi thôi đó học hành còn chưa xong! Yêu với chả đương ba cái tuổi ranh! ”
Tiểu dưa bở nhìn theo quyển bí quyết đang nằm dưới lưỡi hái “tử thần” mà khuôn mặt mếu máo. Nhóc phồng mồm trợn má với Uyển Nhi, người giúp việc cứ thế mà tủm tỉm cười trộm trước màn tấu hài của hai mẹ con Uyển Nhi. Uyển Nhi tức giận liếc mắt sang nhìn Nhất Hàm mà chút giận:
“Hừ! Anh còn ngồi đó mà xem, còn không mau dậy lại con của mình đi kìa.”
Nhất Hàm chỉ nhếch môi rồi nhàn nhã uống cafe, anh nhìn thằng con trai đáng quý của mẹ đang lăm le quyển sách trên tay mẹ nó nhàn nhạt đáp:
“Con nó hưởng theo gen di truyền thông minh của anh, sao anh lại phải dậy lại nữa? Không phải nó chỉ có vợ sớm hơn thôi sao? Việc đó còn phải dậy nữa à, cái đấy anh chịu thôi. Bây giờ dậy con không được yêu con bé ấy nữa chẳng khác nào bảo anh không yêu em nữa. Xin lỗi, việc đó ba con anh không làm được với người phụ nữ mình yêu. Đúng không con trai?”
Tiểu dưa bở gật đầu mạnh một cái rồi dơ tay cái biểu thị sự đồng ý, rồi nhóc lại quay sang nhìn Uyển Nhi thăm dò. Lúc này Dương phu nhân mới bê khay cháo gà ra cho mọi người và cất giọng nói để giải nguy tình hình:
“Được rồi! Tiểu dưa bở cứ ăn đi rồi đến lớp xem bạn ấy có chịu không? Nếu có dắt về đây ra mắt mọi người được không nào?”
Tiểu dưa bở nghe được câu nói vừa lòng mình nở một nụ cười tươi rồi vui vẻ ăn cháo. Uyển Nhi lườm Nhất Hàm cảnh cáo. Đúng lúc cần thì lại dở trò “phản quốc”. Cô hết sống nổi mà. Ăn xong bứa sáng, Uyển Nhi cùng
Uyển Nhi cùng Nhất Hàm đưa Tiểu dưa bở đi học. Trên đường nhóc cứ hỏi suốt về việc hôm nay nhóc có bảnh không? Hay cứ ngồi thả thính cô rồi lại hỏi nếu con thả thính bạn như thế liệu bạn có đổ con không? Uyển Nhi ngồi trong xe nhìn thằng con của mình mà hết nói nổi. Cô nhìn cô chỉ hận không thể nhét nhóc vào lại trong bụng. Đúng là thông minh quá cũng là một cái tội. Đây chỉ mới là tán nếu yêu có khi nào 4 tuổi hai đứa nó lại dắt nhau về nhà đòi cưới không hả trời? Lúc đó chắc cô đau tim mà chết mất. Cuối cùng cũng đến trường học của nhóc. Tiểu dưa bở tạm biệt bố mẹ rồi vui vẻ cầm hộp quà vào lớp.
Sau một ngày làm việc vất vả, lâu lắm Uyển Nhi và Nhất Hàm không có thời gian riêng dành cho nhau nên cô và anh hôm nay quyết định sẽ cho nhau một bữa cơm lãng mạn. Khi trở về, hai người khoác tay nhau cười nói vui vẻ bước vào nhà. Nhưng lần này khi đi đến cửa phòng khách một lần nữa hai người lại đứng khựng lại sững người. Tiểu dưa bở đang thẩn thơ trong một góc. Không còn vẻ ngập tràn tình ý như hôm qua nữa mà gương mặt nhóc buồn rầu. Uyển Nhi và Nhất Hàm tiến tới bên nhóc hỏi han:
Tiểu dưa bở nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền quay sang nhìn. Khi thấy Uyển Nhi và Nhất Hàm nước mắt của nhóc cưa giàn dụa tuôn ra, nhóc mếu máo nói trong tiếng khóc:
“Ba.. Mẹ đi đâu bây giờ mới về? Tiểu Vũ buồn lắm ba mẹ biết không? Hôm nay….tiểu vũ đi học….phát hiện bạn ấy chuyển trường rồi, không học nơi này nữa. Tiểu Vũ thất tình rồi!!!!”
Hóa ra là nhóc thất tình. Uyển Nhi buồn cười muốn cười lắm nhưng không được. Cô ôm nhóc rồi khẽ an ủi:
“Không sao! Con trai mẹ đẹp trai thế này sau này kiếm người khác cũng được!”
“Đúng…đúng!”
Dương phu nhân và Nhất Hàm cũng phụ họa nói theo. Tiểu dưa bở liền ẩn mạnh Uyển Nhi ra tức giận chạy lên phòng đóng sầm cửa lại. Ở dưới nhà Dương phu nhân, Nhất Hàm và Uyển Nhi ngơ ngác không hiểu mình đã làm sai điều gì mà bị Tiểu dưa bở giận.
Trên phòng, Tiểu dưa bở ngồi trong phòng lặng nhìn chiếc cặp nơ màu hồng trong lòng bàn tay khe khẽ nói:
“Ái Ái!”
Kết thúc cuộc trò chuyện
Nhập tin nhắn…