Editor: Liz
Beta: Meow_team
Đến tối, Kiều Hạ đeo tai nghe nghe những bài nhạc nhẹ nhàng để thư giãn.
Tâm tình nặng nề cũng tốt lên không ít, cô dần dần chìm vào giấc ngủ nhưng lại mơ đến những chuyện khi còn nhỏ.
Nhiều năm đã trôi qua, hồi ức không còn rõ ràng nữa, chỉ có những hình ảnh vỡ vụn và mơ hồ.
Nếu nhớ không lầm thì cha mẹ cô ly hôn năm cô 7 tuổi.
Trước 7 tuổi, Kiều Hạ có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc. Cha cô – Kiều Bách Xuyên mở một nhà xưởng nhỏ, mẹ cô – Triệu Như Mi nổi tiếng là xinh đẹp khắp cả vùng, trông bà giống như Lương Lam Lam – một người nổi tiếng vẫn xinh đẹp như những năm tháng còn trẻ, từng là chưởng môn phái Ngọc nữ được mọi người mến mộ tại Hồng Kông.
Mặc dù không giàu có nhưng cuộc sống cũng nhàn hạ. Vào lúc Kiều Hạ học lớp 1 luôn được các bạn nữ trong lớp hâm mộ vì cô luôn có rất nhiều quần áo đẹp đẽ, đồ ăn vặt, đặc biệt là bảng chữ cái tiếng Anh, thứ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Nhưng khi cô lên 7 tuổi, Kiều Hạ lên lớp 2, cô thường xuyên nhìn thấy nhiều người xa lạ đứng trước cửa, trên tay họ đều có hình xăm. Trong nhà, mấy đồ vật như TV, tủ lạnh, điều hòa đều biến mất.
Một năm đó, từ mà Kiều Hạ nghe nhiều nhất chính là “đóng cửa”.
Không còn đồ ăn ngon, không còn quần áo mới, một nhà ba người chuyển đến sống trong một căn phòng cũ kĩ. Kiều Hạ càng không đòi hỏi, đối với cô, có ba mẹ ở bên là đủ rồi.
Sau đó, Triệu Như Mi quyết định lên thành phố tìm việc làm, dù bà chỉ mới học đến trung học nhưng nhờ có sắc đẹp nên được mời vào khách sạn năm sao làm phục vụ, sau này lại lên làm quản lí.
Triệu Như Mi mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về nhà, nhờ vậy mà kinh tế trong nhà mới được cải thiện. Nhưng Kiều Hạ lại không vui, bởi vì lúc trước mẹ cô một tháng sẽ về nhà một lần, nhưng giờ thành một năm mà bà vẫn chưa về.
Sau khi tan học, cô cùng bạn thân là Viện Viện chơi nhảy dây, nhảy được một lúc mẹ Viện Viện đi tới kéo Viện Viện đi.
Kiều Hạ ngồi xuống, yên lặng tháo dây cột trên thân cây xuống, hoàng hôn chiếu xuống kéo dài bóng người cô.
Hai người vẫn chưa đi xa, bên tai cô vang lên âm thanh nói chuyện của bọn họ.
“Đã nói không được chơi với nó, sao Viện Viện lại không nghe lời mẹ nói vậy?”
“Mẹ bảo muốn con chơi với bạn có thành tích tốt. Thành tích Hạ Hạ rất tốt, lại xinh xắn nữa. Con thích chơi cùng bạn ấy.”
“Nó giống như mẹ nó, đều là hồ ly tinh, ai biết được sau này có bò lên giường đàn ông hay không?!”
“Mẹ, hồ ly tinh là cái gì vậy?”
“Hồ ly tinh không phải thứ tốt lành, không biết xấu hổ, lẳng lơ ti tiện, đặc biệt thích tìm đàn ông đã có vợ lại có tiền. Lần sau để mẹ thấy con còn chơi với nó, mẹ sẽ đánh con.”
…….
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào căn phòng.
Chưa tới 6h sáng, Kiều Hạ tỉnh giấc, cô cũng không nghĩ nhiều. Tối hôm qua có lẽ ngủ không được nên có chút đau đầu, cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp nhưng cũng không ngủ được.
Hai tiếng sau, cô cảm thấy đói bụng nên chỉ có thể ngồi dậy, dùng nước nóng rót vào ly chứa bột yến mạch, lại tìm thấy một túi bánh bao, lấy hai cái coi như bữa sáng.
Trong phòng chỉ có cô và Triệu Mẫn Mẫn, Tưởng Điềm và Trần Duyệt có hẹn nên đã đi ra ngoài.
Kiều Hạ nhẹ nhàng lấy một quyển sách chuyên đề thi, vừa ăn bánh bao vừa giải bài. Có lẽ tâm trạng không tốt, làm một bài sai một bài, dù là bài thi đơn giản nhất cũng làm sai.
Phía trên bài thi có rất nhiều chỗ có mực đỏ sửa lại, cô nhìn cũng thấy bực bội liền quyết định không làm nữa. Dứt khoát lôi ra một bản thảo mà trước đây chưa từng làm, lâu rồi không viết H nên không được tốt lắm.
Những lúc viết như thế này, cô đều tập trung tinh thần, cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện lung tung kia.
Mười một giờ rưỡi, Triệu Mẫn Mẫn vặn lưng, thoải mái chậm rãi mở di động, lướt lên lướt xuống xem giao diện thông báo.
“Hạ Hạ!” Cô gấp lại chăn màn, hỏi: “Buổi trưa tớ tính ăn cơm gà hầm, cậu có muốn ăn chung không? Cửa hàng này hôm nay có một hoạt động, họ sẽ gửi trà sữa cho đủ 40 người.”
“Không cần đâu, tớ đến phòng ăn được rồi.” Kiều Hạ nói xong, kẹp bản thảo vừa viết được một nửa vào trong sách, tìm trên bàn thấy điện thoại di động cùng chìa khóa và thẻ cơm mang theo đi ra khỏi cửa.
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, cây liễu cũng bắt đầu đâm chồi, làn gió mang theo hơi ấm lướt qua. Những điều không vui lúc trước trong lòng cô giống như bị thổi bay hết.
Thứ bảy không có tiết học, bạn học đến phòng ăn cũng không nhiều, không giống ngày thường vừa chật vừa ồn ào.
Trong đám người, Kiều Hạ liếc mắt cái đã thấy ngay Cố Duyên Xuyên chờ trước cửa. Đối phương ngước mắt, tầm mắt hai người chạm nhau, anh cong môi nở nụ cười với cô.
Khuôn mặt lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, dường như mọi việc trên thế gian này anh đều không để trong lòng. Có cảm giác như khác biệt, cô lập với thế giới.
Nhưng khi anh cười, giữa hai hàng lông mày của anh lại mang theo vài phần dịu dàng khiến người khác không tự chủ muốn đến gần.
Kiều Hạ nhìn thấy, cảm giác như bản thân đang tắm trong ánh nắng ấm áp, những điều không vui trong đầu cũng không còn nữa.
Thì ra nam sinh trông đẹp trai chỉ cần cười lên cũng có khả năng chữa lành vết thương.
Cô đi đến chỗ anh, ánh mắt khẽ chớp, chân thành đưa ra đề nghị:” Tớ cảm thấy… Cậu cười lên càng thêm đẹp trai, sau này cậu nên cười nhiều hơn một chút.”
“Được”. Cố Duyên Xuyên nghe thấy liền đồng ý.
Qua nửa giây, lông mày Cố Duyên Xuyên khẽ nâng lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng, tiếng nói trầm thấp mang theo ý trêu chọc: “Sau này tớ sẽ cười nhiều hơn đối với cậu.”
Tim Kiều Hạ đập lỡ một nhịp. Không biết có phải nghe lầm không, cảm giác chữ “cậu” giống như cố ý nhấn mạnh. Tỉnh táo lại, cô nghĩ khả năng lớn… Có lẽ là nghe lầm.
Bọn họ mới quen nhau có vài ngày, cô không thể tự mình đa tình.
Kiều Hạ cụp mắt, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… Chúng ta đi mua cơm thôi.”
–
Mua hai suất cơm xương sườn hấp xong, bọn họ vừa ngồi xuống không lâu, còn chưa kịp ăn đã nghe thấy một giọng nam truyền đến mang theo sự vui mừng:
“Anh Xuyên, sao anh lại không nói cho em biết anh đến phòng ăn ăn cơm? Nếu không chúng ta có thể đi chung rồi.”
Tống Nghị vui vẻ đi tới, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Cố Duyên Xuyên lạnh đi, tự nhiên ngồi bên cạnh anh cũng chính là chỗ ngồi bên cạnh Kiều Hạ.
Kiều Hạ đặt đũa xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Cố Duyên Xuyên, tựa hồ đang hỏi nam sinh đột nhiên xuất hiện này là ai.
“Đây là bạn cùng phòng của tớ.” Anh giải thích.
Mới vừa rồi lực chú ý của Tống Nghị đều đặt trên người Cố Duyên Xuyên, không có chú ý tới người ngồi đối diện bọn họ.
Hiện tại nhìn lại, con mẹ nó! Thật đẹp! Mặt mũi xinh đẹp, trong sáng y như mối tình đầu. Giống hệt tiểu tiên nữ hạ phàm.
Nhìn kĩ thêm một chút, cô gái này có chút quen quen. Nghĩ một chút, cậu nhớ ra rồi, đây không phải là hoa khôi của khoa ngoại ngữ được bình chọn đây sao? Chỉ đứng sau hoa khôi của trường thôi đấy!!!
Tống Nghị vừa thấy gái đẹp, tâm tình có chút kích động, nhìn về phía Cố Duyên Xuyên nháy mắt: “Anh Xuyên, anh giới thiệu em một chút đi!”
Cố Duyên Xuyên khẽ nhíu mày, nói: “Cậu ta là trưởng phòng trong kí túc xá của tớ.”
Tống Nghị mong đợi nhìn anh, chờ anh nói tiếp… Nhưng mà chẳng còn gì.
Tống Nghị: “…”
Chẳng lẽ cậu chỉ đáng nói là “trưởng phòng ký túc xá” thôi sao? Ở trước mặt tiểu tiên nữ cậu không đáng được nói đến tên họ sao?!
Tống Nghị chủ động nói: “Xin chào, tớ tên là Tống Nghị, đều học khoa máy tính như anh Xuyên, bình thường thích chơi bóng rổ và game. Nếu cậu thích chơi, chúng ta có thể thêm bạn bè, sau này tớ dẫn cậu đi ăn gà”.
Lải nhải giới thiệu bản thân, Tống Nghị không phát hiện lông mày Cố Duyên Xuyên ngày càng nhíu lại.
Nghe thấy câu cuối cùng, anh lãnh đạm hỏi ngược lại: “Để cậu dẫn đi, không phải ngại chết chưa nhanh sao?”
Tống Nghị: “!!!”
Tại sao anh Xuyên có thể như vậy chứ? Đây không phải là khiến cậu mất thể diện trước mặt tiểu tiên nữ sao?
Kiều Hạ cười: “Không cần đâu, tớ chỉ biết chơi vài trò đơn giản thôi. Tớ tên là Kiều Hạ, học khoa ngoại ngữ.”
Người đẹp giọng lại ngọt nha! Dáng người nhỏ, mặt cũng nhỏ, quá đáng yêu.
Tống Nghị nhất thời kích động, nhanh miệng nói: “Tớ biết cậu, cậu nhìn ngoài đời đẹp hơn trong hình nhiều!”
Kiều Hạ mờ mịt: “Cậu nhìn thấy hình của tớ?”
Tống Nghị giải thích: “Ở trang web trường, mỗi năm không phải đều sẽ bình luận chọn ra hoa khôi và các người đẹp khác sao.”
Nói xong, ý thức được lời này không ổn, lỡ như người ta để ý bản thân không phải là hoa khôi của trường thì chẳng phải rất xấu hổ sao?
Cậu nhìn qua Cố Duyên Xuyên trên bàn ăn, thật nhanh chuyển đổi đề tài: “Đúng rồi, anh Xuyên không phải là chê phòng ăn nấu thức ăn khó ăn sao? Sao hôm nay lại đến đây ăn vậy?”
Trong ấn tượng của cậu, Cố Duyên Xuyên đối với chuyện ăn cơm rất là để ý. Bình thường đi học không có thời gian chưa nói, đến chủ nhật nhất định phải đi ăn những thứ đồ mắc tiền bán ở bên ngoài.
Trong nháy mắt, Kiều Hạ cảm thấy kỳ lạ.
Cố Duyên Xuyên ho một tiếng, sắc mặt bình tĩnh: “Không có, cậu ta nhớ lầm rồi. Tớ chưa từng nói, lời này là của người bạn cùng phòng.”
Đổ vỏ cũng nhanh thật, nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh. Tống Nghị cũng không khỏi hoài nghi, có phải trí nhớ của cậu suy thoái đến mức này.
Cậu gãi đầu: “Có thể là… Em nhớ lầm.”
Một khúc nhạc đệm trôi qua, Kiều Hạ cũng không để bụng, cầm lấy thẻ cơm đứng dậy: “Tớ đi mua nước bắp, hai người muốn uống không?”
“Muốn, cảm ơn tiểu tiên nữ!” Tống Nghị nhiệt tình trả lời. Tiểu tiên nữ mời đồ uống, sao có thể chối từ?
Kiều Hạ nghe cậu nói xong liền đỏ mặt: “Cậu trực tiếp gọi tên tớ là được rồi.”
Nói xong, cô nói với Cố Duyên Xuyên: “Tớ mua cho cậu một ly nước ép, mùi vị không tệ.”
“Được.” Cố Duyên Xuyên nói cảm ơn với cô.
Sau khi Kiều Hạ rời đi, Tống Nghị chuẩn bị đi mua cơm, Cố Duyên Xuyên gọi cậu lại: “Mấy ngày trước không phải nói thèm ăn bò bít tết?”
Tống Nghị lắc đầu than thở: “Gần đây em nghèo lắm, chỉ thiếu ăn đất, tiền đâu ăn những thứ kia.”
Cố Duyên Xuyên lấy điện thoại ra, bấm vài cái, giọng điệu bình thản nói: “Tôi mua giúp cậu ở cái quán cơm Tây mà cậu thích. Đặt bằng số điện thoại của cậu, chắc khoảng tẹo nữa sẽ ship đến dưới lầu.”
Tống Nghị trừng mắt, cảm động không dứt: “CMN, anh Xuyên, anh anh… Sao đột nhiên anh lại đối tốt với em như vậy? Thật không quen chút nào.”
Cố Duyên Xuyên trịnh trọng nói: “Bởi vì tôi muốn cậu giúp tôi một chuyện.”
Tống Nghị không ngại ngùng gật đầu: “Anh Xuyên khách khí rồi, bình thường học tập chơi game anh đều giúp em, anh muốn em giúp đỡ em sẽ không từ chối. Cần gì mời em ăn một bữa cơm.”
“Đúng rồi, anh muốn em giúp gì vậy?” Cuối cùng cậu ta hỏi một câu.
Cố Duyên Xuyên gằn từng chữ: “Tôi muốn cậu giúp chính là, sau này đừng đến phòng ăn này ăn cơm. Nếu có tới thì coi như không thấy tôi.”
Tống Nghị: “…”