Edit: Lam
Kiều Hạ đi tắm một lát.
Sau khi thay đồ ra ngoài, tóc cô vẫn còn ướt, bọc khăn lông nhưng không tìm máy sấy mà đi thẳng đến trước mặt Cố Duyên Xuyên.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh như đang trách cứ, đỏ mặt chất vấn: “Sao anh lại biến cổ em thành như vậy?!”
Vừa rồi soi gương trong phòng tắm, cô thấy những dấu đỏ lan đầy ở chỗ xương quai xanh lại còn rất rõ, người ngoài nhìn là biết mình làm chuyện gì ngay, đúng là quá xẩu hổ.
Cố Duyên Xuyên kéo cô ngồi xuống giường, lấy khăn lông trên đầu ra rồi dịu dàng lau tóc cho cô.
Anh nở nụ cười, giọng điệu như vô tội: “Cục cưng, anh nói rồi mà, anh tò mò làn da em mềm mịn tới đâu thôi.”
Đây mà tính là lý do gì chứ, lại là cơn tò mò quái đản ấy…
Kiều Hạ quay sang nhìn anh mà hờn trách: “Nếu anh tò mò, hoàn toàn có thể véo cánh tay em mà.”
Cố Duyên Xuyên: “Anh không nỡ véo.”
Kiều Hạ: “…”
Không nỡ véo, vậy mà không tiếc biến cả người cô trở nên đầy dấu hôn ư?!!
Cố Duyên Xuyên cầm máy sấy lên, Kiều Hạ đưa tay muốn lấy nhưng anh không cho. Đuôi lông mày anh ngả ngớn, ý cười trong mắt như sóng lăn tăn: “Anh sấy cho, cục cưng vất vả rồi, không phải ban nãy em mới nói mỏi tay sao?”
Khó khăn lắm mới quên được chuyện kia mà còn bị nhắc lại, gương mặt Kiều Hạ “bùm” một phát đã đỏ bừng. Thấy anh vẫn muốn nói tiếp, cô vội đưa tay bịt miệng anh lại: “Mau quên đi! Không được nhắc nữa, bằng không…”
Cô xoay mái đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc mà uy hiếp anh: “Sau này anh không được phép tùy tiện hôn em.”
“Được.” Cố Duyên Xuyên bắt lấy tay cô, hôn một nụ lên mu bàn tay.
Ý cười trong mắt càng sâu, anh hỏi lại: “Anh không nhắc nữa, vậy có phải sau này anh có thể tùy tiện hôn cục cưng, muốn hôn thế nào, hôn ở đâu cũng được đúng không?”
Kiều Hạ: “?!!”
Sao anh có thể suy một ra ba như vậy? Hơn nữa hôn tới cổ còn chưa đủ sao, muốn hôn ở đâu nữa?!
Kiều Hạ đỏ mặt quay đi, không thèm để ý tới anh.
Cố Duyên Xuyên cười cười, không đùa cô nữa. Tóc cô vẫn ướt sũng, bị gió thổi vào rất dễ cảm lạnh.
Ghim phích cắm vào, anh giơ máy sấy lên, điều chỉnh mức gió thích hợp rồi nhón lấy một lọn tóc của cô, sấy rất chu đáo nhẫn nại.
Lần đầu tiên được người ta sấy tóc cho, ban đầu Kiều Hạ chưa quen, lại thêm làn gió vù vù nóng hổi, ngón tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc, cô càng lúc càng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Kiều Hạ dần dần thả lỏng, lười biếng ghé vào đùi anh như chú mèo nhỏ.
Cố Duyên Xuyên thấy thế thì vặn nhỏ mức gió một chút, sấy chậm hơn.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, tóc đã khô ráo. Kiều Hạ ngồi dậy, cầm di động lên soi màn hình, dấu vết trên cổ vẫn chưa biến mất.
Cô buồn rầu hỏi: “Hôm nay em phải về trường, nhưng dáng vẻ thế này làm sao gặp người ta?”
“Chờ một chút.”Cố Duyên Xuyên đứng dậy đi sang phòng khách, cầm một túi giấy nhỏ tới, trên đó vẫn còn nhãn hiệu: “Nhân lúc em tắm rửa, anh qua trung tâm thương mại kế bên mua, quấn lên rồi sẽ không ai thấy.”
Kiều Hạ mở túi ra, bên trong là mấy cái khăn lụa, kiểu dáng rất đẹp.
Cô lật lên lật xuống xem, khó hiểu: “Mua một cái là đủ rồi, anh mua nhiều vậy làm gì?!”
“Không biết em thích kiểu nào nên mua thêm mấy cái, tỷ lệ vừa ý của em sẽ lớn hơn một chút.” Cố Duyên Xuyên đáp lại.
Kiều Hạ chọn chiếc khăn màu vàng nhạt, rất hợp với bộ váy trên người. Cô soi gương, bởi vì lần đầu tiên làm thế nên không thạo, vài lần mới quấn ổn.
Quấn khăn lụa lên, dấu vết trên cổ cuối cùng bị che lại, Kiều Hạ thở ra nhẹ nhàng: “Chúng ta mau về trường đi.”
Lần đầu tiên hẹn hò đã ra ngoài một ngày một đêm, sáng hôm nay còn xảy ra chuyện xấu hổ như thế. Suy cho cùng đều tại ly Long Island Iced Tea kia.
Đúng là tò mò hại chết mèo con, cô thề sau này mình nhất định không bao giờ uống rượu nữa.
“Từ nay về sau anh đừng hôn cổ em nữa.” Kiều Hạ suy nghĩ rồi nói.
Tuy khăn lụa che được nhưng bề mặt có nhưng dấu vết ấy vẫn cảm thấy không được tự nhiên, sợ không cẩn thận bị người ta nhìn thấy.
“Được, anh đảm bảo.” Cố Duyên Xuyên nắm bàn tay nhỏ bé của cô: “Sau này anh sẽ chú ý, không bao giờ hôn những chỗ người ngoài thấy được.”
Kiều Hạ: “??”
Sau khi nghe xong, cô cứ cảm thấy những lời này không ổn cho lắm, nhưng lại tạm thời không nghĩ ra chỗ nào bất ổn.
Hai người ra ngoài ăn sáng, sau đó ngồi xe về trường.
Ban đêm không về. Tuy tối qua Cố Duyên Xuyên có nhắn tin cho bạn cùng phòng của Kiều Hạ, nhưng cô đã dự tính sau khi mình về, không tránh khỏi bị họ tóm lấy truy hỏi một phen.
Nhưng nằm ngoài dự kiến, người hỏi cô không phải ba cô nàng cùng phòng mà là… Quý Hành.
Tới cổng trường, từ xa Kiều Hạ đã thấy bóng dáng anh ta, ngạc nhiên không rõ tại sao mới sáng sớm anh ta lại xuất hiện ở nơi này.
Cô nhìn Quý Hành thì Quý Hành cũng nhìn sang, thấy hai người bọn cô xuất hiện cùng lúc thì anh ta không kiềm được lửa giận trong lòng, bước nhanh tới trước mặt hai người.
“Lá gan em càng lúc càng lớn ha, dám nửa đêm không về ngủ?” Anh ta nhíu mày nhìn Kiều Hạ, giọng điệu không tốt chút nào.
Sáng sớm lướt một vòng bạn bè, anh ta thấy một tin cực kỳ khiếp sợ — con nhỏ lùn này thế mà tìm được bạn trai — trong tình huống anh ta hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Anh ta lập tức gọi điện cho cô, bên cô lại hiện trạng thái đã tắt máy.
Ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, anh ta chạy xe thẳng tới trường học, kết quả biết được cả đêm cô không về, trong lòng anh ta càng điên tiết.
Say đến mức thần trí không rõ ràng, Kiều Hạ nói nhỏ với anh ta: “Hôm qua em uống say nên qua đêm bên ngoài.”
Nghe cô nói câu ấy, Quý Hành càng bốc lửa, hung dữ dạy dỗ: “Em có đầu óc không? Tửu lượng em có tý nào mà dám uống rượu, con gái ra ngoài uống say gặp chuyện không may, mấy tin đó em xem còn ít sao?”
Cố Duyên Xuyên kéo Kiều Hạ ra sau lưng, thái độ vừa khách sáo vừa xa cách: “Chính tôi đưa cô ấy ra ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô ấy.”
“Tôi đang nói chuyện với nhỏ lùn, cậu mắc quái gì ở đây?” Quý Hành hoàn toàn không để anh vào mắt, không thèm nhìn cái nào, hừ lạnh rồi kéo tay Kiều Hạ.
Trong lúc giằng co, chiếc khăn lụa trên cổ Kiều Hạ rơi xuống đất. Quý Hành liếc thấy dấu vết trên cổ cô mà muốn bùng nổ, đôi đồng tử co rút rất nhanh, lửa giận thiêu đốt trong lòng.
“Mẹ nó mày có phải người không?! Nó mới bao lớn, thành niên được mấy tháng mà mày đã làm chuyện này với nó!” Quý Hành vung nắm đấm muốn đánh vào mặt Cố Duyên Xuyên nhưng lại bị Kiều Hạ ngăn cản.
Cô vọt tới trước người Cố Duyên Xuyên, cơ thể nhỏ nhắn cản thay anh, dùng tốc độ nhanh nhất mà sốt ruột giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, bọn em không làm gì hết, anh đừng đánh anh ấy.”
“Đã thành như vậy rồi, cô còn nói với tôi là không có hả?” Quý Hành nhìn chăm chăm cần cổ cô, vì sợ thương tổn nên giơ nắm tay mãi mà không thể nào giáng xuống được.
“Cô tránh ra!” Anh ta trừng mắt với cô, khinh thường người đàn ông sau lưng cô: “Mày còn là người thì đừng có núp sau lưng con gái.”
Cố Duyên Xuyên cũng nói với Kiều Hạ: “Ngoan, nhường một chút. Anh sẽ giải quyết chuyện này với cậu ta.”
Kiều Hạ liều mạng lắc đầu, không chịu xê dịch: “Có chuyện gì từ từ nói, anh đừng ra tay nha.”
Thấy cô ra vẻ che chở như vậy, Quý Hành tức tới mức chửi tục, bàn tay tựa như nản lòng từ từ hạ xuống: “Lần sau tôi còn ăn no rửng mỡ đi quản chuyện của cô thì mẹ nó, tôi không phải người!”
Anh ta điên máu bỏ lại những lời này rồi cưỡi lên xe máy, mau chóng lái đi.
Cố Duyên Xuyên nhặt khăn lụa dưới đất lên, cài lại cho cô lần nữa, tuy giọng nói dịu dàng nhưng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc: “Những lúc thế này, cục cưng em nên trốn sau lưng anh chứ không phải chắn trước người anh như vừa rồi.”
Kiều Hạ bị phê bình nên hơi ấm ức, cô nói: “Bởi vì em biết anh ấy chưa bao giờ đánh con gái, chỉ khi em ngăn cản, hai người mới không đánh nhau.”
Cố Duyên Xuyên cụp mắt: “Nhưng lỡ anh ta không kiềm lại được, trong quá trình giằng co làm em bị thương thì sao?”
Kiều Hạ tỏ vẻ chân thành tha thiết, nói ra suy nghĩ lúc ấy: “Em… Em không suy xét nhiều như vậy. Chỉ sợ nắm đấm kia giáng trúng anh, lúc đó anh ấy rất tức giận, một đấm kia chắc chắn rất đau.”
Tựa như có luồng hơi nóng thoảng qua trái tim, Cố Duyên Xuyên không rõ là cảm giác gì. Anh nhấp môi dưới, cất giọng khàn khàn: “Cục cưng, nếu em bị thương thì anh càng đau hơn, càng thêm khó chịu. Hơn nữa…”
Anh hạ ánh nhìn, nghiêm túc nhìn cô, nói rất trịnh trọng: “Cục cưng, anh không yếu như em nghĩ đâu. Cho nên lần sau em chạy ra sau lưng để anh bảo vệ, có được hay không?”
“Được.” Cô gật đầu.
Kiều Hạ về phòng ngủ, kể lại tình huống đêm qua với nhóm bạn. Cô lấy di động trong túi ra, pin đã hết nên nó tự động tắt máy.
Kiều Hạ cắm sạc điện, sau khi khởi động máy thì phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là Quý Hành gọi.
Buổi sáng anh ta hùng hổ chạy tới, chắc cũng thực lòng lo cho mình. Kiều Hạ cảm thấy rất áy náy, muốn gọi điện xin lỗi anh ta, bấm rồi nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Nhớ lần đó anh ta còn đặc biệt tới nhà ăn, đưa mình rời đi, trong lòng cô càng tự trách, ngồi một lát rồi cầm chìa khóa và di động ra cửa.
Ngồi xe suốt đoạn đường, cô tới tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở trung tâm thành phố, mua một phần bánh Matcha ngàn lớp rồi mang tới Đại học S, muốn tự mình xin lỗi và giải thích rõ ràng với anh ta.
Kiều Hạ biết ký túc xá của Quý Hành nhưng lại không thể đi lên. Dì quản lý ở lầu một rất nghiêm, phải dùng thẻ học sinh đăng ký. Cô không phải học sinh của trường nên nói sao cũng không được phép lên.
Một anh chàng ôm quả bóng rổ đi ngang, nghe thấy người mà cô muốn tìm thì chủ động hỏi: “Bạn tìm anh Hành của tụi tui có gì không? Tui với ảnh ở chung ký túc xá, ngủ giường dưới ảnh nè.”
Kiều Hạ nhờ cậu ta giúp đỡ: “Mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với Quý Hành, cậu có thể nói cho anh ấy biết là mình chờ anh ấy dưới lầu không?”
“À phải, mình tên là Kiều Hạ.” Cô bổ sung một câu.
“Không thành vấn đề.” Anh chàng sảng khoái đồng ý, đối với yêu cầu của gái xinh, trước giờ cậu ta toàn “xin gì được nấy”.
“Cảm ơn cậu.” Cô cười cảm kích cậu ta.
Kiều Hạ tới chỗ râm mát ở cửa mà chờ, hết nhìn đông lại nhìn tây, chờ Quý Hành đi xuống. Một cô gái khá xinh, ăn diện đẹp đẽ bước tới.
Trước tiên, cô ta hoài nghi quan sát Kiều Hạ mấy lần, đôi mày lá liễu hơi cau lại, mở miệng hỏi: “Có phải tên cô có một chữ Hạ không?”
Kiều Hạ không hiểu cho lắm, cô không nhớ rõ cô nàng này, nhưng e là người quen rất lâu trước đây nên vẫn lễ phép trả lời: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, trong khi cô không có chút phản ứng nào thì bàn tay của cô nàng kia đã giáng tới.