Buổi chiều, Clara cùng Phương Thần đi xuống lầu, anh ngồi xuống ghế ở phòng khách cô cũng ngồi xuống rồi mở tivi lên xem:
“Sáng nay, có một vụ tai nạn liên hoàn xảy ra ở nước L.E, chủ nhân chiếc xe được xác định là công chúa Clara Stephen của nước này, hiện tại công chúa Clara đã được đưa đến bệnh viện hoàng gia cấp cứu theo bác sĩ cho bác công chúa Clara đã rơi vào hôn mê sâu nếu muốn tỉnh lại thì chỉ có thể mong kì tích xuất hiện.”
Vừa mở tivi hai người đã nhìn thấy tin tức này, Phương Thần trợn mắt, kinh ngạc quay đầu sang nhìn cô, chỉ tay vào tivi:
“Người trong đây chẳng phải là cô sao? Tại sao bọn họ nói cô đang nằm trong bệnh viện hoàng gia trong khi cô đang ở đây?”
Clara lắc đầu cô cũng không biết, anh ngay lập tức gọi Việt Trạch, Việt Trạch nhanh chóng chạy đến, anh liền hỏi Việt Trạch:
“Việt Trạch! Cậu có nhìn thấy cô ấy không?”
Vừa nói anh vừa chỉ vào cô, Việt Trạch nhìn cô rồi gật đầu:
“Vâng! Tôi nhìn thấy.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, Phương Thần vẫn còn nghi hoặc gọi dì Hà đến, bà nhanh chóng xuất hiện, anh chỉ vào cô hỏi bà:”Dì có thấy ai đang ngồi ở đây không?”
Dì Hà nhìn chăm chăm chỗ anh chỉ rồi lắc đầu:”Dạ không! Tôi không ngồi ở đó cả.”
Clara trợn mắt, Việt Trạch giật mình rõ ràng là có cô gái ngồi ở đây tại sao bà lại nói không chứ? Phương Thần hít một hơi thật sâu bảo:
“Dì hãy ngồi xuống chỗ tôi đang chỉ.”
Dì Hà có chút sợ sệt nhưng vẫn nghe theo ngồi xuống, Clara quay người tròn mắt hỏi anh:”Anh bị điên hả? Tôi đang ngồi ở đây đó…”
Chưa nói hết thì cô dừng lại, kinh hãi chết đứng bà ngồi xuống bình thường, Phương Thần cùng Việt Trạch mở to mắt hết cỡ hai người các anh cũng bị đông cứng người lại.
Dì Hà như ngồi trên người cô, rồi quay sang nói với anh:
“Thiếu gia! Tại sao tôi ngồi ở đây lại có cảm giác lạnh sống lưng, da gà nổi hết lên luôn.”
Phương Thần sắc mặt khó coi:”Dì hãy vào trong đi.”
“Vâng!” Bà nhanh chóng đi vào chứ ngồi một lát nữa bà xỉu mất, có cảm giác rất ghê rợn khi ngồi chỗ đó.
Clara vẫn chưa tin đó là sự thật, mặt mày ngơ ngác, sững sốt:
“Nếu nói như vậy tôi là một hồn ma sao?”
Phương Thần cùng Việt Trạch gật gật đầu nhìn cô, mặt của Việt Trạch đã xanh như tàu lá chuối lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy được hồn ma.
Sắc mặt Clara thay đổi, mặt cô bỗng trở nên lạnh lùng:
“Nếu nói như vậy thì hiện tại thân xác tôi đang ở L.E, chắc chắn là có người đã hãm hại tôi.”
Phương Thần cau mày, khó hiểu, nghi hoặc hỏi cô:”Hãm hại? Ý cô nói là có người cố ý hãm hại cô ra nông nỗi như thế này?”
Clara gật đầu khẳng định:”Đúng vậy! Tôi còn nhớ rất rõ lúc tôi lái xe trên đường đến sân bay xe đã mất thắng rồi đâm liên hoàn vào những xe khác. Sau đó, tôi thấy mình không sao mà sân bay cũng gần đó nên tôi đã đi đến sân bay rồi bay đến đây tôi không hề hay biết là mình đã trở thành hồn ma.”