Khi Lộ Dao và Tưởng Trì Hoài đến phòng riêng của câu lạc bộ, bên trong phòng đầy khói thuốc, náo nhiệt và ồn ào, bọn họ đã bắt đầu chơi đùa, sau khi khen ngợi Lộ Dao vài câu, bọn họ lại tiếp tục chơi mạt chược.
Những người ngồi trên sô pha uống rượu có quan hệ tốt với Nghiêm Duyệt, nên thái độ đối với cô có hơi lạnh lùng, đến một lời chào hỏi cũng không nói với cô, nhưng lại rất nhiệt tình với Tưởng Trì Hoài.
Lộ Dao cũng không để bụng.
Chu Cảnh Xuyên không chơi mạt chược, mà đang ngồi trên xe lăn ca hát, trước đó vẫn còn héo hắt, vì lời xin lỗi của Giang Đông Đình, anh lập tức sống lại, từ giun biến thành rồng chỉ trong vài giây.
Khi thấy Lộ Dao, trong lòng anh cũng không còn bài xích, ném hết ân oán cừu hận lúc trước qua một bên, anh đặt micro xuống, vẫy tay về phía Lộ Dao: “Đến đây, hôm nay anh đây rất vui, cô muốn nghe gì, anh đây hát cho cô nghe.”
Trên khóe môi của Lộ Dao hiện lên nụ cười vô hại, “Tôi không thích nghe sói tru.”
Chu Cảnh Xuyên điều chỉnh nhịp thở, quyết định hôm nay sẽ không tính toán với cô, cô nói sao thì chính là vậy, “Vậy cô hát một đầu.”
Lộ Dao cười: “Hát 《 Đàn ông khóc không phải là tội lỗi 》đi?”
“…” Chu Cảnh Xuyên nghẹn ứ, cầm lấy micro và tiếp tục hát một mình.
Tưởng Trì Hoài đã ngồi xuống sô pha uống rượu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía Lộ Dao, thấy nụ cười của cô khi nói chuyện với Chu Cảnh Xuyên quá chói mắt, anh hét lên bằng giọng điệu không vui: “Em làm gì phải nói nhảm với cậu ta nhiều như thế! Qua đây!”
Lộ Dao cảm thấy không thể hiểu được, người này đúng là hỉ nộ vô thường, nhưng cũng ngoan ngoãn bước qua.
“Cô Lộ uống rượu không?” Mặc dù Nghiêm Duyệt đang hỏi ý kiến của cô, nhưng thật ra đã đưa cho cô một chai Roosevelt 10 đã được khui: “Nghe nói cô thích loại này.”
Hình như lúc đó do Lộ Dao uống loại rượu này, nên cô mới đánh Chu Cảnh Xuyên nhập viện.
Không đợi cô lên tiếng, Tưởng Trì Hoài đã trực tiếp cầm lấy chai rượu, “Mấy ngày nay cô ấy không tiện uống rượu.” Sau đó anh gọi nhân viên phục vụ lại: “Mang đến một ly sữa nóng.”
Lộ Dao sửng sốt, vẫn đang suy nghĩ xem lời này của anh ta có ý gì.
Cô đã sớm quên sạch chuyện cô giả vờ tới tháng.
Nghiêm Duyệt đã hiểu ra, phụ nữ không tiện uống rượu đơn giản là đang trong thời gian hành kinh, không ngờ Tưởng Trì Hoài cũng biết cả chuyện này, trong ánh mắt cô nhìn Lộ Dao trộn lẫn phẫn nộ và thù hằn.
Nhưng vì ngại Tưởng Trì Hoài đang ở đây, nên Nghiêm Duyệt mới che giấu đi cảm xúc bất mãn tột độ, mỉm cười, nói với Lộ Dao: “Chúng tôi đang chơi trò chơi, nể mặt nhau mà cùng chơi đi.”
Giọng điệu không thể xen vào.
Lộ Dao cười, nói: “Được thôi.” Cô chọt khuỷu tay vào người Tưởng Trì Hoài, “Chơi cùng đi, tôi vẫn chưa được chơi trò chơi cùng anh.”
Tưởng Trì Hoài không bao giờ chơi những trò chơi nhàm chán và không thú vị này, từ trước đến nay bọn họ cũng không dám rủ anh cùng tham gia. Ngay khi bọn họ đang đợi xem trò vui sau khi Lộ Dao bị từ chối, Tưởng Trì Hoài lại uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, “Ok.”
Mặt Nghiêm Duyệt biến sắc, nụ cười miễn cưỡng ban đầu cũng cứng ngắc trên khóe miệng, tay đang cầm bài poker cũng nắm chặt vào, bỗng, cô nói: “Hôm nay chúng tôi có chút đặc biệt, người thua, thì phải nói ra một người khó quên nhất trong lòng, không được cho có lệ, mà phải nói cả tên ra.”
Lúc này Chu Cảnh Xuyên đã hát xong, cũng lăn xe đến, anh thích nhất là xem trò vui, anh rất muốn xem khoảnh khắc Tưởng Trì Hoài bị Lộ Dao vả mặt, anh nghĩ người trong lòng của Tưởng Trì Hoài nhất định là Lộ Dao, nhưng người trong lòng Lộ Dao thì nhất định là Hoắc Viễn Chu.
Nghiêm Duyệt này, rõ ràng là xúi giục.
Trò chơi bắt đầu, ván thứ nhất người thua là Nghiêm Duyệt, không biết có phải cô cố tình thua hay không, cô dường như hơi do dự một lúc, sau đó vô thức hướng tầm mắt về phía Tưởng Trì Hoài.
Những người ngồi đây đương nhiên đã hiểu ra ý nghĩa sâu xa của ánh mắt này.
Lộ Dao ném bài poker trong tay xuống, hơi mất kiên nhẫn: “Cô có thể nhanh một chút được không!”
Nghiêm Duyệt hắng giọng, “Tôi sẽ không nói tên, coi như phạm quy, chút nữa tôi tự phạt một ly, người khó quên nhất chính là… Người mà tôi thích từ khi còn nhỏ.”
Sau khi nói xong, cô uống vào một ly rượu mạnh.
Sắc mặt của Tưởng Trì Hoài vẫn bình thản như thường, như là đang nghe một câu không liên quan đến mình.
Ván thứ hai bắt đầu, người thua là Tưởng Trì Hoài.
Chu Cảnh Xuyên bắt đầu chờ xem kịch vui, vì anh đã thấy Tưởng Trì Hoài liếc mắt nhìn Lộ Dao, đây chính là tình yêu tứ giác phức tạp. Chỉ mới chơi được một chút, không thể uống rượu được, Chu Cảnh Xuyên búng tay, bảo nhân viên phục vụ rót cho anh một ly nước trái cây.
Tưởng Trì Hoài ấn vào huyệt thái dương, chậm rãi thốt ra một cái tên: “Hoắc Viễn Chu.” Sau khi nói xong, anh lặp lại lần nữa: “Người khó quên nhất trong lòng tôi là Hoắc Viễn Chu.”
Những lời này của anh tựa như một quả lựu đạn, làm nổ tung tất cả những con người ở đây.
????????
Tất cả mọi người đều có một dấu chấm hỏi màu đen trên mặt.
Ngay sau đó là một trận cười ầm lên. Chu Cảnh Xuyên bị kích động, ho sặc sụa làm cho nước trái cây trong miệng trào cả ra ngoài.
“Tưởng Trì Hoài, sao bây giờ đạo đức của cậu càng ngày càng hư hỏng vậy hả!”
Tưởng Trì Hoài ung dung nhìn anh, gằn từng chữ một: “Tôi nói không đúng à? Còn ai có thể khiến cậu khó quên hơn tình địch của cậu nhỉ?”
Lộ Dao: “…”
Đám đông vốn đang cười rất vui vẻ, bỗng lập tức im bặt.
Bầu không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng.
Cuối cùng cũng có người phá vỡ bầu không khí lúng túng, đề nghị tiếp tục trò chơi, mấy ván sau đó, người thua đều là những người Lộ Dao không quen biết, ngay khi cô cho rằng mình may mắn, nghĩ rằng mình sẽ không thua, thì sự cân bằng của vận mệnh lại bị nghiêng lệch, cuối cùng trong một ván, cô thua.
Tất cả mọi người đều đang đợi xem trò hay.
Ngay cả Tưởng Trì Hoài cũng vô thức dừng tầm mắt lại trên mặt cô, vì nếu người cô nói là Hoắc Viễn Chu, không nghi ngờ gì chính là tát vào mặt anh, nhưng nếu cô tùy tiện bịa đặt ra một người, đám Nghiêm Duyệt sẽ không buông tha cho cô dễ dàng.
Cô bây giờ chính là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Lộ Dao ném lá bài khiến cô đắc ý và vênh váo trong tay xuống, cô uống vài hớp sữa, sữa đã không còn nóng, trong miệng có cảm giác hơi lạnh.
Bắt đầu đến phiên Nghiêm Duyệt thúc giục cô: “Cô Lộ, mọi người ở đây đang đợi cô đấy.”
Lộ Dao liếm sữa trên khóe miệng, “Tôi không biết nói sao, vì tôi cũng không biết tên của anh ấy.”
Tưởng Trì Hoài thở dài, cuối cùng cô vẫn không màng đến thể diện của anh.
Nhưng dáng vẻ của Nghiêm Duyệt lại như kiểu “cô chơi tôi à?”, “Lời này của cô Lộ thật nực cười, người khó quên nhất lại không biết tên, xem phim cẩu huyết nhiều quá, nên cho rằng mình bị mất trí nhớ à?”
“Đây không phải.” Lộ Dao đặt ly sữa xuống, lựa lời và nói, “Vì là bạn chat, nên không biết tên của anh ấy.”
Biểu hiện ban đầu của Chu Cảnh Xuyên vẫn đang nghiền ngẫm, ngay khi nghe thấy hai từ bạn chat, dần được thu lại, anh nhìn về phía Lộ Dao với vẻ khó tin.
Lộ Dao trông rất nghiêm túc, cô chầm chậm nói: “Lúc chín tuổi tôi đã quen người bạn chat này, còn quen sớm hơn Hoắc Viễn Chu một năm, đến nay đã mười sáu năm, anh ấy hiểu tôi còn hơn bản thân tôi nữa. Anh ấy làm bài tập giúp tôi, chơi game cùng tôi, nhưng đều chơi thua. Có một thời gian trong lòng tôi vô cùng rối loạn, trong mấy tháng đó, một ngày hai bốn giờ, anh ấy gần như đã dành ra hai mươi tiếng để trò chuyện cùng tôi, như là người nhà vậy, không phải, còn tốt hơn cả người nhà nữa.”
Lúc dừng lại, cô thở dài: “Lúc đó chỉ cần tôi tìm anh ấy, dù là nửa đêm, anh ấy cũng sẽ online. Nhưng mấy ngày nay, anh ấy đột nhiên không online nữa, nhắn tin cho anh ấy, anh ấy cũng không trả lời, nhiều năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi sợ anh ấy bị… bệnh nan y, nên không thể lên mạng được, tôi muốn đi gặp anh ấy, nhưng tôi không biết phải tìm anh ấy như thế nào, vì vậy… Mới không quên được.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghiêm Duyệt, “Đủ chưa?”
Lộ Dao đứng lên, nói với Tưởng Trì Hoài: “Tôi phải về đây, anh thì sao?”
Tưởng Trì Hoài mím chặt môi, không phản ứng lại với cô.
Lộ Dao ngượng ngùng bĩu môi, cô có thể nhớ những chuyện lúc chín tuổi, và những chuyện năm đó liên quan đến Hoắc Viễn Chu, nhưng lại không thể nhớ được những chuyện về Tưởng Trì Hoài.
Cũng không thể trách cô được.
Sau một hồi lâu Chu Cảnh Xuyên mới bình ổn lại, trong lòng anh cũng rất hụt hẫng, suy nghĩ, có nên viết luận văn cho cô, một ngày nào đó đưa cho cô và làm cô ngạc nhiên hay không?… Đột nhiên anh cảm thấy có một tầm mắt lạnh thấu xương đang nhìn mình.
Anh ngẩng đầu lên, nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Tưởng Trì Hoài đang bắn đến anh như là phi tiêu, anh run lẩy bẩy, khóc không ra nước mắt, cuối cùng anh đã tạo ra nghiệt gì, vừa có chút địa vị trong lòng Lộ Dao, thì đã bị Tưởng Trì Hoài liệt vào một trong số những cái đinh trong mắt.
Trên đường từ câu lạc bộ trở về, Tưởng Trì Hoài vẫn không nói gì, bầu không khí bên trong xe rất áp lực, cô mở radio lên, vừa khéo radio đang phát một bản tình ca buồn.
Giai điệu quen thuộc vang lên: 【 Tôi sợ nhất một ngày nào đó em cứ như vậy mà biến mất, không còn một dấu vết nào, như thể chưa bao giờ xuất hiện, tôi quay lại theo thói quen, ở đó trống vắng và không có ai, chỉ có thể dừng lại, ngơ ngác và ngây người…】
Trong lòng Lộ Dao một trận bực bội, cô tùy tay nhấn nút radio, mở sang nhạc khác.
“Bỏ tôi xuống ở phía trước.”
Lộ Dao ngạc nhiên: “Anh không về nhà à?”
“Không muốn nhìn thấy Hoắc Viễn Chu.”
“…”
Sau khi cho Tưởng Trì Hoài xuống, Lộ Dao cũng không muốn về nhà, cô gọi điện thoại cho bà Lộ, nói sẽ không về nhà ăn tối, muốn ra ngoài đi chơi với Tưởng Trì Hoài, bà Lộ lập tức đồng ý.
Lộ Dao đỗ xe ở bên đường, cô gọi điện thoại cho Hoắc Viễn Chu, rất nhanh đã được kết nối: “Vẫn đang ở câu lạc bộ à?”
“Không, em về rồi, anh họp xong chưa?”“Vừa xong.”
Lộ Dao nhìn tấm biển bên đường: “Anh ra ngoài tìm em đi, chúng ta gặp nhau trước cửa siêu thị xxx.”
“Được.”
Lộ Dao dừng xe, cô đợi trước cửa siêu thị khoảng hai chục phút, Hoắc Viễn Chu mới vội vã chạy đến.
“Tối nay đi dạo siêu thị à?” Hoắc Viễn Chu cười nhạt hỏi cô.
Lộ Dao nghiêng đầu suy nghĩ: “Cũng có thể.”
Vừa lúc cũng đến giờ ăn bữa tối, bọn họ tìm thấy một quán ăn vặt gần đây, Lộ Dao gọi bánh gạo chiên Hàn Quốc, Hoắc Viễn Chu gọi món mì gạo.
Lộ Dao cầm một xấp giấy ăn lau mạnh lên mặt bàn, cô đặt thêm vài miếng khăn giấy xuống nữa và chống khuỷu tay lên trên, hai tay ôm mặt, nhìn Hoắc Viễn Chu.
“Nhìn gì?” Hoắc Viễn Chu hỏi.
Sau một hồi lâu, Lộ Dao không trả lời anh mà hỏi lại: “Hộ khẩu của anh ở đâu?”
Hoắc Viễn Chu choáng váng, trả lời cô: “Vẫn còn ở quê nhà thị trấn.”
“Khi nào chúng ta trở về thị trấn, sẽ đi xem quê nhà của anh, được không?”
Biểu hiện của Hoắc Viễn Chu hơi đình trệ, tất cả người thân của anh đều không còn ở đó, ở nơi đó không còn gì khác ngoài nỗi buồn, anh đã không trở về trong nhiều năm nay.
Nhưng anh vẫn khẽ gật đầu, “Đợi anh quay lại New York hoàn thành chút việc, trọng tâm công việc trong sáu tháng cuối năm sẽ ở Bắc Kinh, lúc đó chúng ta sẽ đến thị trấn chơi vài ngày.”
Lúc này nhân viên phục vụ đã mang thức ăn họ gọi lên, mỗi người đều vô cùng tập trung ăn thức ăn trong bát, không có giao tiếp ở giữa, thỉnh thoảng Lộ Dao sẽ gắp một miếng bánh gạo và đưa lên miệng anh, Hoắc Viễn Chu liền há miệng ngậm lấy.
Lộ Dao vẫn còn nhớ, hồi đó lúc đi ra ngoài ăn với Hoắc Viễn Chu, bọn họ sẽ tìm một cửa hàng nhỏ, cô gọi bánh gạo, Hoắc Viễn Chu gọi mì gạo, lúc nào cũng là Hoắc Viễn Chu đút cô ăn xong, anh mới bắt đầu ăn.
Sự kiên nhẫn của anh đối với cô, dường như là vô hạn.
“Hoắc Viễn Chu, lúc trước chúng ta thường ra ngoài ăn, anh còn nhớ không?”
Hoắc Viễn Chu ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Anh đút em ăn nhé?”
Khóe môi Lộ Dao cong lên: “Không cần.” Chỉ cần anh còn nhớ là được.
Sau khi ăn xong, bọn họ thật sự đi siêu thị.
Lộ Dao nói qua vài ngày nữa chính là ngày dì cả đến thăm, cô đã chuẩn bị lương thực để nghênh đón, băng vệ sinh mua ở cửa hàng tiện lợi vào tối qua không phải loại mà cô hay dùng, cô không quen dùng nó, nên phải mua lại.
Hoắc Viễn Chu đẩy xe, “Muốn ngồi không?”
Lộ Dao khoe khoang nói: “Chân dài quá, không thòng xuống được, em đẩy xe cùng anh.”
Hoắc Viễn Chu vươn tay kéo cô vào lòng, đặt cô ở giữa người anh và xe đẩy, đi theo dòng người và lang thang không có mục tiêu.
“Ba mẹ em sẽ không đi siêu thị chứ?” Hoắc Viễn Chu vẫn có chút lo lắng.
Lộ Dao thuận tay cầm vài gói khoai tây lát ném vào trong xe, rồi nhìn những món ăn vặt khác trên kệ hàng, trông cô như không để tâm, nhưng lại rất chắc chắn: “Không đâu, trước đó em đã gọi điện thoại cho mẹ, nói với bà ấy rằng em sẽ không về ăn tối, rồi hỏi tối nay bọn họ có muốn đi dạo ở đâu không, em sẽ về sớm để lái xe chở bọn họ đi, nhưng mẹ nói mở họp cả ngày nên mệt rồi, sau khi tắm xong cũng không muốn đi ra ngoài nữa, sáng mai còn phải dậy sớm ra sân bay, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vì vậy cô mới dám ngang nhiên đi ra ngoài ăn với Hoắc Viễn Chu, và đi siêu thị.
Còn nữa, bà Lộ ghét nhất là đi siêu thị, vì ngại nhiều người, còn phải xếp hàng để tính tiền.
Lúc này Hoắc Viễn Chu mới yên tâm, bắt đầu lựa đồ ăn vặt cho cô.
Sau khi lựa xong rất nhiều đồ ăn vặt, Hoắc Viễn Chu lại nhắc cô đi mua băng vệ sinh.
Tầng trên mới là khu vật dụng hàng ngày, bọn họ lại đi lên lầu.
Lúc đến kệ hàng để băng vệ sinh, Hoắc Viễn Chu hỏi cô dùng loại nào, anh đưa cho cô rất nhiều gói, rồi hỏi cô: “Có muốn mua cho em một túi nước nóng nữa không, lúc bụng nhỏ bị đau có thể chùm lên.”
“Không cần.” Lộ Dao quay người lại, nói nhỏ: “Đến lúc đó anh ôm em ngủ, em sẽ không bị lạnh.”
Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống hôn cô, “Có thể.” Sau đó anh lơ đãng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đang đứng cách đó vài mét, nụ cười trên môi anh dần thu lại.
Lộ Dao cảm thấy vẻ mặt của anh hơi sai sai, theo tầm mắt của anh, cô quay đầu lại nhìn, trái tim cô nhảy lên, tay cũng vô thức run rẩy theo, nụ cười trên gương mặt cứng đờ nơi khóe miệng.
Edit: Lạc Lạc