Edit: Quàng Thượng
Beta: Đại tổng quản
Sau khi Tần Thất Bảo về phòng bệnh thì đổi bộ đồ bệnh nhân đem quần áo giày đều thay ra, cô dè dặt cẩn thận đem quần áo mới gấp tốt để vào trong ngăn tủ, đôi giày nhỏ cũng để chỉnh tề dưới giường, tới cả tất cũng giặt sạch rồi phơi khô chuẩn bị cho lần sau ra ngoài chơi thì lại mặc.
“Sao Thất Bảo lại đổi quần áo rồi?” Lúc Tiểu Lâm đem thuốc vào vừa hay nhìn thấy cô dùng móc phơi tất để hong khô, còn đang hơi cố sức đem móc treo lên cửa sổ vì thế nhanh chóng đem nước ấm và chén thuốc để lên bàn sau đó đi đến giúp đỡ.
“Dạ, mọi người ở bệnh viện đều mặc đồ bệnh nhân, em không thể mặc váy được.” Cô gái gật gật đầu, hai người hợp lực đem móc treo bên cửa sổ, treo xong rồi cô cũng quay đầu nói cảm ơn Tiểu Lâm: “Cảm ơn chị Tiểu Lâm.”
“Không cần khách khí.” Tiểu Lâm vẫy vẫy tay, tiếp tục nói chuyện trọng điểm: “Thật ra không liên quan, ngẫu nhiên mặc váy cũng không có sai, bệnh viện tuy rằng quy định bệnh nhân nhất định phải mặc đồ bệnh nhân nhưng mọi người trong tầng 7 chúng ta đều biết em mà.”
“Không được, quần áo mới lúc ra ngoài mới mặc.” Tần Thất Bảo cười nói, hôm nay chơi vui vẻ như thế không biết lần sau bác sĩ Phó mang cô ra ngoài sẽ là khi nào, trong mắt cô cũng tràn ngập mong chờ.
Tiểu Lâm nhìn bộ dáng tươi cười xán lạn của cô trong lòng không biết là tư vị gì nữa, cô chỉ là đơn giản được đi ra ngoài nửa ngày đã vui vẻ thành như vậy, nếu bình thường giống như các bạn cùng trang lứa ở trường trung học học lên lớp rồi qua cuộc thi mới vào đại học, thật là tốt biết bao nhiêu.
….
Ban ngày vui chơi mệt mỏi cho nên sau khi Tần Thất Bảo chờ Tiểu Lâm ra ngoài mới ói thuốc rồi rửa mặt lên giường ngủ, Tiểu Quỷ cũng mang theo hai anh linh trở lại canh giữ ở ngoài phòng. Một giấc ngủ này cực kỳ yên ổn, chẳng qua không hiểu sao cô lại mơ thấy bác sĩ Phó, mơ thấy anh ôm cô đi dạo trong trung tâm thương mại cho dù nói sao cũng không chịu bỏ xuống, mơ cả đêm nên lúc tỉnh dậy còn cảm thấy lờ mờ nằm trên giường ngây ngốc cả nửa ngày mới hoàn hồn xuống giường.
“Chị Tiểu Bản bác sĩ Phó đâu ạ?” Một tuần trước cô cùng bác sĩ Phó đã hẹn tốt là mỗi buổi sáng hắn sẽ đem thuốc lại đây, lúc đi sẽ mang đi “tiêu hủy” tránh cho cô ăn xong lại phải phun ra làm cho bản thân không thoải mái.
Kết quả sáng hôm nay cô đã dậy đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài nhận đồ ăn sáng trở về, ăn xong rồi lại ngồi phát ngốc hồi lâu, đợi nửa ngày vẫn không thấy bác sĩ Phó đến nhưng lại đợi được y tá Tiểu Bản đem thuốc đến, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp có chút mất mát.
“Bác sĩ Phó hình như có việc dưới tầng đợi lát nữa sẽ đi lên.” Y tá Bản một bên trả lời một bên xem cô uống thuốc.
“Nhưng sao lại sớm vậy, còn chưa tới giờ bắt đầu làm việc rồi.” Cô gái thì thào, trong lòng nghĩ chuyện này không để ý một chút vậy mà lại đem thuốc uống xuống, sau khi kịp phản ứng lại thì thuốc đã bị uống vào bụng rồi.
“Thất Bảo xảy ra chuyện gì vậy, không khỏe sao?” Y tá Tiểu Bản thấy vẻ mặt của cô không đúng liền tiếp lấy cái cốc nước trong tay cô, lo lắng hỏi.
“Dạ… hình như buổi sáng ăn quá nhiều nên bụng chịu không được, em ra ngoài đi dạo.” Tần Thất Bảo đứng lên, ôm bụng chạy ra khỏi phòng bệnh, chạy vào gian phòng vệ sinh công cộng nằm tận cùng trong hành lang, ở trong một phòng nôn nửa ngày đem cả thuốc vừa uống nôn ra.
……
“Buổi sáng từ căn tin về tôi thấy bác sĩ Phó rồi.” Tần Thất Bảo nôn xong nên hơi mệt, dựa vào tấm chắn ngăn nghỉ ngơi một chút bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, vừa nghe có liên quan đến ” bác sĩ Phó ” thì lập tức dựng đứng lỗ tai lên.
“Không phải rất bình thường sao? Có câu nói vận khí tốt thì mỗi ngày đều có thể gặp.” Một thanh âm khác vang lên.
Nghe hai người nói chuyện thì Tần Thất Bảo đoán hai người đều là y tá, có điều giọng nói cũng không quen lắm, có thể là y tá dưới tầng vì buổi sáng nhiều người nên đến tầng 7 đi toilet.
“Nhưng hôm nay không giống mà, tôi nhìn thấy bác sĩ Phó bị một y tá ngăn lại thổ lộ ~” Người nói chuyện hơi kéo âm cuối giống như rất hưng phấn.
“Ai vậy, bác sĩ Phó mới đến bệnh viện số 3 vài ngày đã dám thổ lộ?” Một y tá khác kinh ngạc nói.
Tần Thất Bảo nghe được hai chữ “thổ lộ” thì nhất thời giật mình một cái làm cả người đều tỉnh táo, cố gắng đem mười hai phút lực chú ý giọng nói bên ngoài vì muốn biết y tá thổ lộ cùng bác sĩ Phó tên gì.
“Là Hạ Điềm nha, chính là người nửa năm trước tới từ bệnh viện số 2, tôi nghe Tiêu Tiêu nói cái cô Hạ Điềm lúc ở bệnh viện số 2 đã thích bác sĩ Phó rồi, bọn họ cùng khoa đó.” Y tá kia thần bí nói.
“Thật à, cô ấy thổ lộ thành công sao?” Người còn lại tò mò hỏi.
Tần Thất Bảo nghe đến đó thì hô hấp chột ngừng lại, tim đập “bang bang” đột nhiên khẩn trương lên.
“Không biết, giống như còn nói gì ở lầu 1 đó, tôi sợ trễ nên lên đây thay quần áo trước, để sau này hỏi những người khác thì sẽ…”
“Bịch!”
Hai y tá tán gẫu ở toilet bên cạnh đã xong, sau đó lại ra bồn rửa tay tiếp tục tám, kết quả là có một người còn chưa nói xong thì cửa phòng phía sau đột nhiên mở mạnh ra, nhất thời tạo thành tiếng vang thật lớn ở trên tường.
“Bác sĩ Phó ở tầng1?” Tần Thất Bảo lao tới hỏi.
“A! Đúng vậy…”
Hai người bị tiếng xô cửa làm sợ tới mức run cả người, nhìn lại thì thấy một cô gái nhỏ mặc đồ bệnh nhân màu xanh thì nhẹ nhàng thở ra, đúng là dọa chết người, không biết còn tưởng kẻ biến thái trốn ở toilet nữ nữa!
Sau khi nhận được xác nhận thì Tần Thất Bảo chạy nhanh rửa tay rồi chạy ra khỏi toilet giống như một cơn gió, chạy một hơi trực tiếp đến cửa thang máy.
Cô không biết tại sao bản thân lại sốt ruột như thế nhưng chỉ cần nghĩ tới y tá tên Hạ Điềm thổ lộ với bác sĩ Phó thì liền không vui, trong đầu chuyển chuyển nghĩ thật muốn đi xuống xem một chút xem anh có đồng ý hay không thôi.
*
“Phó Thành, anh rốt cuộc là thích cô gái như thế nào?!”
Bởi vì chưa tới giờ làm nên người ở tầng 1 rất ít, bác sĩ y tá đều đến bên này xem náo nhiệt, thậm chí bảo an ngoài đại sảnh cũng liếc lại đây mấy lần.
Lúc này người đứng trong vòng vây của cả đám người, trong tay Phó Thành mang theo gói to đựng bữa sáng có chút không kiên nhẫn nhìn cô y tá, cô ta đã cầm hộp quà này đưa trước hắn hai mươi phút rồi, thời gian Tần Thất Bảo uống thuốc cũng qua luôn rồi!
“Cái này hình như không có liên quan tới cô?” Phó Thành lãnh đạm nói sau đó trực tiếp vòng qua cô ta, đẩy ra đám người đang xem náo nhiệt đi về phía cửa thang máy.
“Anh không nói em sẽ không cho anh đi!” Hạ Điềm nhìn có chút kích động, hộp quà trong tay bị cô ta bóp in hằn vài vết móng tay, thấy hắn rời khỏi liền vọt lên mấy bước dùng tay chặn lấy cửa thang máy, nhìn tư thế có lẽ là phải nói tới cùng không thể bỏ qua.
“Hạ Điềm sắp tới 8 rưỡi, tôi muốn đi làm việc.” Người đàn ông cau mày giọng nói hơi lạnh lùng.
Nếu không phải là đang trong bệnh viện có nhiều đồng nghiệp đang vây xem như vậy thì anh đã không nể mặt mà đẩy cô ta ra, làm gì có chuyện ở đây chịu đựng nghe cô ta nói lời vô nghĩa chứ nhưng mà nếu Hạ Điềm cứ cố tình gây sự như vậy thì Phó Thành cảm thấy anh rất nhanh sẽ không thể nhịn được nữa rồi.
“Anh nói cho em anh thích mẫu người như thế nào thì em sẽ để anh đi!” Hạ Điềm kiên trì không chịu lui bước, cô ta chuẩn bị quà tặng lâu như thế, cũng ngập tràn mong chờ để thổ lộ kết quả người đó nhìn cũng không thèm liếc mắt trong hộp có gì đã liền từ chối ngay trước mặt nhiều người như thế còn nói cô ta không phải mẫu người mình thích. Cô ta không cam lòng cũng không nghĩ sẽ buông tha dễ dàng như vậy, cho nên quyết định trực tiếp hỏi hắn thích mẫu người như nào thì bản thân sẽ trở thành như thế để xem đến lúc đó hắn còn dùng lý do gì để từ chối!
“Đinh.”
Phó Thành đang muốn duỗi tay đẩy cô ta ra kết quả trùng hợp là cửa thang máy phía sau Hạ Điềm “đinh” một tiếng mở ra, vừa vặn thấy được Tần Thất Bảo đang ở trong thang máy.
Cô gái đứng một mình ở không gian to như vậy nên cả người nhìn qua khá nhỏ nhắn, mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, bởi vì chạy gấp nên cả khuôn mặt đỏ bừng, môi khẽ nhếch giống như thạch hoa quả hồng hồng trong suốt rất mê người làm hắn xúc động muốn đi lên cắn một ngụm.