Tuyết không muốn gây thêm phiền phức, dù sao là xuyên về đây không có thân phận. Là kẻ ăn nhờ ở đậu, nếu hắn không đứng ra làm chủ cho nàng. Thì lấy đâu ra chỗ để ở đây. Nàng tự nhủ trong đầu rằng: Không nhìn thấy…không nhìn thấy nàng ta…
Quận chúa thấy nàng không thèm đếm sỉa tới mình mà vô cùng tức giận. Hận tới mức muốn ói máu, liền quát lớn: Cô…đứng lại cho bổn quận chúa…này ta nói ngươi đó. Một ả không rõ lại lịch được biểu ca ta nhặt về, không dạy bảo liền tưởng mình biến thành phượng hoàng rồi sao. Lại còn là một ả đã lớn tuổi rồi, ngươi nghĩ có thể xứng với biểu ca của ta hay sao…
Tuyết là một người hiện đại, 23 tuổi vẫn được coi là còn trẻ. Huống hồ cái tuổi này người ta vẫn còn đi học, mà bị nhỏ này gọi là đại thẩm mới điên làm sao. Tuyết quyết không thể nhịn nữa, liền đáp trả màn lăng mạ của nàng ta: Vậy theo ngươi ta là đại thẩm đã lớn tuổi, không những thế còn là đứa quê mùa không rõ lai lịch bám lấy Vương gia. Nhưng ta tốt xấu gì vẫn được coi là một cô nương xinh đẹp, được nhiều người theo đuổi. Bao gồm cả người mà cô gọi là biểu ca. Không như cô xem lại mình đi, nhìn thì cũng không ít hơn ta bảo nhiêu tuổi mà chậc…chậc…xem xem…ôi trời ơi mặt đã kém sắc như vậy rồi. Haiz…thảo nào mà cô vẫn chưa có ai rước, cộng thêm cái tính bà chằng này của cô thì…haiz thật tội nghiệp, thật đáng thương….
Nàng ta nghe xong những lời nói của Tuyết liền mặt đỏ tía tai, tức giận đùng đùng. Nhưng trong lòng cảm thấy lo sợ rằng mình liệu có đúng thật như lời cô ta nói hay không. Nhanh chóng phản bác lại lời nói của Tuyết: Hứ.. cô thì biết cái gì mà nói, ta là vì muốn gả cho biểu ca nên đã từ chối không biết bao nhiêu mối hôn sự tốt. Là để đợi được ngày hôm nay, đường đường chính chính gả cho huynh ấy…làm Vương phi của huynh ấy.
Phụt…ha…ha…ha!!
Tuyết cố ý cười lớn tiếng để trọc tức nàng ta, cố tình muốn đuổi nàng ta đi càng nhanh càng tốt. Nếu cứ đứng đây gây lộn thì muộn mất…
Cô xem lại cô đi, mình thay đổi lớn như vậy. Đến biểu ca của cô còn không thể nhận ra được thì đừng nói đến gả, có khi đến cơ hội tiếp cận huynh ấy còn chẳng có nữa là. Ta chỉ nói vậy thôi chứ cô đừng có tức giận, cẩn thận hoả khí công tâm. Rất có hại cho sức khỏe, ảnh hưởng đặc biệt đến nhan sắc đó.
Nàng quận chúa quả nhiên tức giận, biết không thể cãi thắng được Tuyết liền quay lưng bỏ đi.
Biết được đã trút được hận nên ưỡn người nói thêm câu kết: Nếu cô muốn trở nên được xinh đẹp như ta, có làn da trắng như ta…thì đừng có ngại…nếu tới xin ta. Ta chỉ cho cô bí quyết, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của biểu ca cô được chọn làm tiểu thiếp thì sao…Cô phải nhớ tìm ta đó, đừng ngại nha.
Nhìn thấy nàng ta đã đi xa, Tuyết cười lớn đắc ý, cũng không kèm theo lo lắng. Chọc vào cô ta là tự tìm lấy rắc rối, dù sao cũng là một quận chúa. Nhưng nỗi lo lắng của Tuyết chẳng được bao lâu.
Bây giờ tiểu An mới dám lên tiếng: Tỷ tỷ…tỷ không sợ cô ấy dùng thế lực nhà mình trả thù sao, hôm nay tỷ đắc tội với cô ấy. Vậy sau này tỷ sẽ khó sống ở đây đấy. Muội chỉ là một tì nữ nhỏ bé, sẽ không thể giúp được tỷ tỷ đâu.
Ta biết mà, đến lúc đó tuyệt nhiên sẽ không liên lụy muội… Haiz… thôi kệ đi dù sao cũng đắc tội rồi, giặc đến thì tướng đỡ cùng lắm cái mạng nhỏ này không còn chứ gì…
Nói rồi nàng lấy lại được hứng thú đi chơi của mình, quay sang nói với tiểu An: Đi thôi chúng ta đã lỡ mất rất nhiều thời gian, đều tại nàng ta làm chậm chân…thật phiền mà.
Nói xong Tuyết dắt tay An cùng nhau rời khỏi phủ.
Cùng lúc, ở ngự thư phòng…
Cộc…cộc tiếng gõ cửa từ bên ngoài: Vương gia là lão nô…
Quản gia ông mau vào…sao vậy đã sắp xếp ổn thoả rồi…
Vâng… đã đâu vào đấy, Triệu cô nương đúng là một người khiêm tốn khiến lão nô cũng thấy an tâm.
Chàng cảm thấy câu nói của ông có đầy ẩn ý, liền hỏi lại: Ông nói thế là ý gì?
Ông che miệng cười tủm: Vương gia lão nô thấy cô nương này rất hợp làm nữ chủ nhân, lão nô…
Nghe xong những lời nói của ông, chàng đột nhiên đỏ mặt phản ứng ngay lại, ấp a ấp úng: Ông… ông nói gì thế, ta chỉ thấy cô ấy không có nơi ở nên…haiz…thôi đi…ông hãy chú ý tới cô ấy. Xem cô ấy cần gì thì cũng hãy đáp ứng, vất vả cho ông rồi…
Vương gia, người nói gì vậy là việc lão nô nên làm.
Cộc…cộc tiếng gõ cửa từ bên ngoài: Vương gia…phụ thân người ở đây à…
Tiểu Nhất con là tới tìm vương gia. Vậy 2 người nói chuyện đi, lão nô lui ra trước…
Nhất đến tìm Vương gia là có vài thắc mắc muốn hỏi người về Tuyết, cũng là muốn nói tốt giúp quận chúa Dư Ninh: Vương gia thuộc hạ thấy người nghi ngờ Triệu cô nương không phải sao, sao bây giờ lại để cô ấy ở lại trong phủ…còn nữa người thật sự không nhận ra quận chúa Dư Ninh sao?
Chàng nghe thấy Nhất nhắc về nàng ta nên liền nhớ ra: Ta để nhà đầu đó ở lại trong phủ là tiện theo dõi, trong thời gian này hãy quan sát xem nàng có điều gì là không. Còn về Dư Ninh ta không muốn cho muội ấy bất cứ hi vọng nào. Muốn muội ấy từ bỏ cũng không dễ, chẳng phải ngươi luôn thích muội ấy sao. Ta hi vọng ngươi giúp muội ấy từ bỏ…
Nhất cảm thấy trong lòng hiện nên vui hay nên buồn đây, liệu nàng có chấp nhận một người như mình không. Định mở miệng từ chối: Vương gia, ta không chắc có thể…
Bên ngoài đột nhiên có người chạy vào báo:
Báo…báo…bẩm vương gia.