Căn biệt thự rộng lớn đầy âm u , trong căn phòng đen tối không ánh đèn . Nơi có một người đàn ông đang ngồi dưới mặt sàn dựa vào ghế sô pha . Từ sàn nhà lạnh lẽo là những chai rượu lăn lóc , và mùi rượu nồng đậm còn vươn lại . Người đàn ông ngồi trong bóng tối không ngừng uống rượu , từ chai này đến chai khác . Từ cửa bỗng mở ra , một người đàn ông trung niên đi vào , sự uy nghiêm và tươm tất hiện hữu hoàn toàn trên người ông . Cúi người xuống đầy kính cẩn
” Thiếu gia , ngài đã uống quá nhiều rượu từ sáng giờ rồi . Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ngài ”
Từ khe cửa với ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào , có thể thấy gương mặt mờ ảo của người nam nhân đó . Mái tóc bạch kim hơi rối . Đôi mắt đỏ như máu mông lung nhìn vào không gian vô định . Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt . Gương mặt ửng hồng do rượu . Lời nói lạnh lẽo đến thấu xương của hắn vang lên
” Không cần ông lo , làm việc của mình đi ”
” Nhưng … Haizz . Ngày mai Phượng gia sẽ tổ chức một buổi tiệc . Là sinh nhật của Y Nhu tiểu thư . Mong ngài giữ gìn sức khỏe để mai có thể đến ”
” … ”
Ông lui ra và đóng cửa phòng lại , để trong căn phòng tăm tối ấy một mảng yên tĩnh lạ lùng . Hắn từ từ đứng dậy , bước những bước loạng choạng đi đến ban công . Kéo rèm ra một khung cảnh mờ ảo của buổi chiều tà ngay trước mắt . Bầu trời vàng đỏ đầy ấm áp , nhưng sao trái tim hắn lại lạnh như thế này . Lại thêm một ngày nữa trôi qua , từng giờ từng phút trôi đi trong vô vọng . Nhìn đến ánh chiều tà hắn lại cảm thấy nhói đau , bước lại gần bàn cầm lên khung ảnh . Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào hiện lên tấm hình của một thiếu niên và thiếu nữ . Thiếu niên kia gương mặt lạnh lùng vô cảm , còn người con gái lại vui vẻ hạnh phúc đến nhường nào ôm lấy cánh tay cậu bé . Hắn đưa tay vuốt ve người con gái trong tấm hình mà mỉm cười nhẹ . Lời nói đau thương vang lên tuyệt vọng
” Tuyết nhi … anh rất nhớ em . Em muốn giày vò trái tim anh đến bao giờ ? Anh biết lỗi rồi , em bề bên anh có được không … ? ”
Đôi mắt hắn nhắm lại ôm lấy khung hình vào lòng , từng cơn gió thổi nhẹ qua như muốn thổi bay nỗi đau của hắn nhưng không thể . Cứ thế hắn đứng đó mà tưởng nhớ đến bao lỗi lầm . Nhưng liệu hắn có biết được những gì hắn tạo ra trong kiếp này chỉ là một phần ở kiếp trước ? Nỗi đau mà cô chịu vì hắn còn lớn hơn những gì mà hắn chịu đựng …
______________
Cô nắm tay tiểu Hạo đi vòng vòng công viên , đôi mắt cô nhìn mọi thứ xung quanh … Đã hơn 1 năm rồi , mọi thứ đã thay đổi . Cô đáng nhẽ đã chết nhưng trời vẫn cho cô cơ hội . Trong lúc ấy cô may mắn sống sót và chống chọi với tử thần . Minh Vũ … cô nợ hắn một ân tình . Nếu hắn không cứu vớt cô kịp thời thì có lẽ cô đã không thể nhìn thấy cõi đời này một lần nào nữa … Nữa năm chìm trong giấc ngủ của bóng tối , cô đã hiểu cảm giác khó chịu ấy . Nhưng khi cô xuất viện thì Minh Vũ cũng tự nhiên biến mất . Nếu như có duyên gặp lại một lần nữa , cô nghĩ mình sẽ nói lời cảm ơn với hắn …
Không biết cô sẽ đối mặt với gia đình như thế nào đây ? Tạo cho họ một bất ngờ chăng ? Nhưng còn ông ta , người đã gởi cho cô mẫu tin nhắn trước khi máy bay rớt xuống . Và cũng là kẻ 8 năm trước đã khiến cô sợ hãi … Liệu nếu ông ta biết cô còn sống thì có tha cho cô không ? Hay ông ta sẽ ám sát và giết chết cô ngay … Còn gia đình cô sẽ phải gặp tai họa gì ? Đây chính là vấn đề mà khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều khi trở lại …
Đôi mắt cô đượm buồn nhìn lên ánh chiều tà , phản phất sự đau thương . Thiên Hạo nhìn thấy cô như vậy liền mở miệng hỏi
” Chị buồn sao ? ”
” Có lẽ vậy … ”
” Hãy bình tĩnh và suy nghĩ thật thấu đáo . Em tin chị … ”
Cô cúi xuống nhìn gương mặt tuấn mĩ của Thiên Hạo , nó đã trở thành một thiếu niên trầm tĩnh biết suy nghĩ và thấu đáo . Tương lai rồi đây nó sẽ là một vị lãnh đạo tài năng .
Ánh mắt cô bỗng dời xuống đôi bàn tay của thằng bé , vì đang mặc áo thun nên cô có thể thấy một vết sẹo hằn trên làn da trắng . Trong lòng cô dâng lên sự nhói đau , sau tai nạn máy bay kia đã để lại cho thằng bé một vết sẹo . Nó cũng như một lưỡi dao đâm vào trái tim cô vì không thể bảo vệ được em mình . Cô ngồi xuống ôm chầm lấy thằng bé , giọng nói cô dịu dàng
” Chị xin lỗi đã khiến em rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm , nếu lúc đó em có chuyện gì thì chị sẽ phải làm sao … ”
” … Không phải lỗi của chị … ”
” Cảm ơn em … ”
Cô mỉm cười từ từ đứng dậy , dắt tay Thiên Hạo tiếp tục đi dạo
” Lâu rồi không gặp con nhóc Thùy Liên kia nhỉ , em có nhớ con bé không ? ”
” Không ! ”
” Ấy chà ! Vô tình quá nhỉ ? ”
” Có duyên thì sẽ gặp lại thôi ”
” Cũng phải … duyên số thì làm sao có thể cưỡng cầu … ”
Mà cũng lâu rồi cô không gặp hắn nhỉ , không biết khi nghe tin cô chết hắn có cảm giác như thế nào . Mà có lẽ hắn sẽ chẳng quan tâm , vì đối với hắn cô như một người xa lạ . Trong trái tim hắn cô không hề tồn tại một vị trí nào . Chỉ có Y Nhu mới đem lại cho hắn hạnh phúc và vui vẻ … Những lời hắn nói ngay buổi hoàng hôn năm đó mong rằng chỉ là một phút cố chấp , hắn sẽ yêu Y Nhu và chăm sóc con bé thật tốt … . Cô sẽ chúc phúc cho cả hai người … Nhưng … cảm giác trong cô bây giờ … là gì đây … ?
______________
Hôm sau 19h tối tại biệt thự Phượng gia :
Những tiếng nói cười vui vẻ của các tiểu thư và phu nhân quyền quý . Những người đàn ông xả giao nịnh nọt với bộ mặt giả tạo . Ai cũng mang trên người lớp mặt nạ dối trá …
Ông và bà cùng nhau đi lên lễ đài , hôm nay bà cao quý với mái tóc búi cao , nhan sắc xinh đẹp sắc xảo dù đã ngoài trung niên . Bộ váy dài sang trọng tôn lên khí chất nhẹ nhàng cao quý . Bà khiến cho ai cũng phải ngước nhìn vì sắc đẹp của bản thân . Còn ông bên cạnh cũng chẳng thua kém , mái tóc chải chuốc gọn gàng . Gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của một người từng làm mưa làm gió trên thương trường . Bộ âu phục đầy lịch lãm , ông khiến cho ai cũng có thể nhận ra khi trẻ ông cũng là một người nam nhân tuấn mĩ .
” Cảm ơn quý vị đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi Phượng Y Nhu . Và cũng chính là nhị tiểu thư của Phượng gia … ”
Lời nói ông vừa dứt thì ánh đèn chiếu sáng đến cầu thang , một nam một nữ từ trên bước xuống . Y Nhu khiến ai cũng phải say đắm vì nhan sắc xinh đẹp của một thiên thần . Mái tóc dài được bím lại . Đôi mắt xanh to tròn như đại dương sâu thẳm đầy đẹp đẽ . Mũi cao , môi hồng nhuận mỉm cười nhẹ . Làn da trắng mịn hồng hào . Trên cơ thể là một chiếc váy cúp ngực màu trắng làm tôn lên những đường cong quyến rũ nuột nà . Ai nhìn vào cũng phải say mê … Khoát tay người nam nhân tuấn mĩ bên cạnh , hắn có mái tóc bạch kim gọn gàng . Đôi mắt đỏ như máu vô cảm lạnh lẽo . Mũi cao , khóe môi bạc mỏng vô tình . Hàng mài hơi nheo lại khiến bao thiếu nữ điêu đứng . Trên cơ thể nam tính lực lưỡng là bộ âu phục đen , tôn lên khí chất của một quý ông trưởng thành . Càng khiến cho bao nguời cũng phải trầm trồ vì vẻ đẹp yêu nghiệt kia . Nhưng sự chết chốc và hàn khí hắn tỏa ra khiến ai cũng phải kiêng dè . Cả hai cùng bước xuống khiến cho bao lời bàn tán xì xầm vang vọng cả đại sảnh . Giọng nói của Y Nhu nhẹ nhàng vang lên
” Chân thành cảm ơn các vị đã đến đây dự buổi tiệc sinh nhật của tôi . Mong các vị có một buổi tối vui vẻ … ”
Tiếng nhạc du dương cất lên , Y Nhu từ từ bước đi về phía có 3 bóng người đang đứng đó mỉm cười . Hai người nam nhân tuấn dật và một thiếu nữ xinh đẹp . Cả ba người đều mang theo khí chất cao quý …
” Gia Tuệ … ”
” Chúc mừng sinh nhật … ” Gia Tuệ mỉm cười ôm chầm lấy Y Nhu
” Hai anh cũng đến đây sao , em vui lắm … ”
” Tất nhiên rồi , chúng ta có một món quà rất đặc biệt dành cho em ” Bạch Dương bước lên mỉm cười tươi rối
” Thật sao … ”
” Xì ! Quà là em chọn nhá … ” Gia Tuệ khinh thường phản bác
” Nhưng anh cũng có công chứ bộ … ”
” Anh chỉ có việc xách đồ mà thôi ”
” Em đừng có quá đáng … ”
” Ai quá đáng hả … ”
#&$#$&%$@
Thế là một cuộc tranh cãi lại diễn ra khiến Y Nhu không nhịn được bật cười . Từ phía sau bỗng vang lên tiếng nói chua chát chán ghét
” Phượng gia tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt nhỉ ”
Cả đám quay lại nhìn người vừa nói thì thấy cái bản mặt khó ưa của Trịnh Thanh Thanh và Lưu Diệc Phi đang mỉm cười khinh bỉ . Gia Tuệ tức giận mỉa mai
” Đây chẳng phải là hai kẻ thua cuộc 1 năm trước à … ”
” Hừ ! 1 năm trước là nhờ vào Phượng đại tiểu thư thôi . Nhưng chẳng phải bây giờ cô ấy đã khuất rồi sao ? Thật đáng tiếc nhỉ … ” Lưu Diệc Phi tỏ vẻ vô tội nói
” Cô … ”
” Ấy kìa , Trương tiểu thư sao lại tức giận như vậy . Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó nha … ”
” Tôi cần cô quan tâm à … Cái kẻ thua cuộc còn dám nói . Chẳng phải các người nói Tuyết tỷ tệ sao ? Nhưng lại thua thảm hại đó thôi . Đừng có mà không biết điều … ”
” A ! Đúng vậy , chúng tôi thua rồi . Nhưng thua dưới người chết quả là một điều không đáng . Hay bữa nào ta thi lại , xem Phượng nhị tiểu thư có nằm viện nữa hay không … ”
” Cô … ” Gia Tuệ tức giận nhìn đến Y Nhu đang cúi đầu
” Sao vậy ? Không nói được gì à ? Phượng nhị tiểu thư đây rất tài giỏi nha . Có thể quyến rũ được Lâm thiếu , chắc lên giường và khiến ngài ấy hài lòng lắm … ” Trịnh Thanh Thanh khinh miệt nhìn vào Y Nhu , nếu như nhìn kĩ thì sẽ thấy sự đố kị sâu trong đáy mắt của ả ta
” Nào nào , cô ăn nói bậy bạ gì vậy ? Y Nhu là vị hôn thê của Lâm thiếu . Cô ăn không được rồi kiếm chuyện à , nếu có bản lĩnh thì khiến Lâm thiếu xem trọng cô coi . Cô không đáng xách giày cho Y Nhu nữa mà ở đó lên giọng … ” Gia Tuệ mỉa mai khiến cả hai ả tức giận
” Cô … phải rồi , tôi làm sao dám sánh với kỉ thuật hồ ly của Phượng nhị tiểu thư đây . Hai chị em đều là hồ ly tinh hết mà … ” Lời nói của Trịnh Thanh Thanh khiến ai cũng sốc .
BÓP !
Tiếng bạt tay vang vọng cả đại sảnh , chỉ thấy một bên má của Trịnh Thanh Thanh kia in hằn năm dấu tay . Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng phải kinh ngạc . Y Nhu từ từ hạ tay xuống , đôi mắt chảy xuống những giọt nước long lanh , tức giận quát
” CÔ MUỐN NÓI TÔI THẾ NÀO CŨNG ĐƯỢC , NHƯNG TÔI CẤM CÔ XÚC PHẠM CHỊ HAI TÔI. CÔ KHÔNG ĐÁNG ĐỂ PHÁN XÉT NGƯỜI CỦA PHƯỢNG GIA ”
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong đại sảnh . Ông bà từ từ bước lại gần con gái mình , giọng ông lạnh lẽo vang lên
” Chuyện gì đang xảy ra ? ”
” Híc híc … Phượng nhị tiểu thư bỗng nhiên đánh bạn cháu . Chúng cháu thật sự rất sợ … ” Lưu Diệc Phi giả vờ khóc lóc kể lễ
” Cô đừng có giả vờ ở đây ” Gia Tuệ tức giận tát vào mặt Lưu Diệc Phi một cái nữa khiến những lời bàn tán càng một lớn
” Y Nhu con có sao không ? ” Bà dịu dàng bước lại ôm lấy Y Nhu hỏi
” Con không sao … ”
Trịnh Thanh Thanh bỗng nhiên chạy lại xô ngã Y Nhu , mọi người kinh ngạc nhìn hành động của ả ta . Phía sau Y Nhu là cạnh bàn nhọn , khiến ai cũng kinh hãi . Ả ta mỉm cười như điên chế giễu , nhưng Y Nhu lại nằm trọn trong vòng tay của hắn
” L…lâm thiếu ” Trịnh Thanh Thanh run rẫy lùi ra sau
” Không sao chứ ? ”
” … Dạ không … ” Y Nhu sợ hãi bám chặt vào người hắn
” Trời ơi , cậu không có bị gì chứ ? ” Gia Tuệ cũng hốt hoảng kéo Y Nhu lại xem xét
” Cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả ? ” Ông tức giận quát hai ả khiến cả hai đều sợ hãi run rẫy
” NGƯỜI CỦA PHƯỢNG GIA ĐỀU CHỈ LÀ NHỮNG KẺ ĐÁNG KHINH MÀ THÔI , CÁC NGƯỜI NGHĨ MÌNH LÀ AI . PHƯỢNG Y NHU CÔ TA CŨNG CHỈ LÀ MỘT CON HỒ LY TINH QUYẾN RŨ ĐÀN ÔNG . CHỊ EM CÔ TA ĐỀU LÀ NHỮNG Ả ĐÀN BÀ LẲNG LƠ . LÊN GIƯỜNG ĐỂ CÓ ĐƯỢC DANH VỌNG . THÌ CÓ TƯ CÁCH GÌ ĐỨNG ĐÂY CHỨ … ” Trịnh Thanh Thanh gào lên và quăng cả sấp hình ra . Những tấm hình từ từ hạ xuống đất và khiến mọi người kinh ngạc . Trong ảnh là Y Nhu đang lõa thể và nằm trên đùi của một gã đàn ông . Từng tư thế khác nhau trong từng tấm ảnh . Ai cũng bàng hoàng với bức hình trên tay mình , những lời bàn tán xấu xa , khinh miệt và chán ghét càng lớn hơn
” Ha ha , mọi người thấy chưa ? Phượng gia tiểu thư xinh đẹp hiền thục kia chỉ là để đánh lừa tất cả chúng ta . Bản chất của họ là ả đàn bà dâm loạn đê tiện mà thôi . Phượng đại tiểu thư kia chết không chừng do quả báo … ” Trịnh Thanh Thanh khinh bỉ nói ra từng lời cay độc .
” K…không … không phải thế ” Y Nhu sợ hãi khóc lóc nhìn vào tấm ảnh và những lời bàn tán đang vang lên
” Nói dói ! Làm sao các người dám chứng minh đó là ảnh thật ” Gia Tuệ tức giận xông lên biện bác
” Được ! Tôi cho cô thấy bằng chứng ” Lưu Diệc Phi vừa dứt lời thì một người đàn ông đi ra
” Các vị chắc đã biết người này . Ông ta là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên toàn thế giới . Tôi đã nhờ ông ấy rửa ảnh và chính miệng ông ấy sẽ nói ra đây có phải là ảnh gỉa hay không ? ”
” Tôi là Afexri ben , nhiếp ảnh gia thế giới . Tôi lấy danh dự của bản thân để đảm bảo đây không phải ảnh giả ”
Lời nói của ông ta khiến cho ai cũng bàng hoàng , những lời nói cay độc càng lớn hơn . Y Nhu run rẫy gào thét
” Không phải như vậy … k…không phải mà ”
Ông bước lên định nói điều gì đó thì từ cửa đang dần mở ra lại vang lên tiếng nói . Lời nói dịu dàng nhưng lại sắc bén …
” Từ khi nào Trịnh gia và Lưu gia lại có thể bước lên đầu Phượng gia ngồi vậy . Lại còn lớn tiếng và đứng trước mặt để nói chuyện hỗn xược ? Danh dự của Phượng gia là thứ mà ai muốn chà đạp là chà đạp sao ? Từ đời đời Phượng gia là một đại gia tộc được kính trọng , dù có chuyện gì các người cũng được quyền nói ra những lời phỉ nhổ ấy ? Thật đáng khinh bỉ … ”