Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Chương 23 - Dưới Ánh Trăng

trước
tiếp

Căn phòng rộng lớn sa hoa , những đồ vật trang trí đẹp đẽ . Sạch sẽ sáng bóng không một hạt bụi mang lại không khí thoáng mát . Trên bàn làm việc có một người nam nhân đang ngồi đó . Mái tóc bạch kim gọn gàng . Đôi mắt phượng đỏ như máu lạnh lẽo . Sóng mũi cao thẳng . Đôi môi bạc mỏng lãnh tình . Bộ âu phục đen ôm lấy cơ thể cường tráng khỏe mạnh . Khí tức âm lãnh khiến người khác sợ hãi

Cốc cốc cốc !

” Vào đi ”

Tiếng nói lạnh lùng không cảm xúc của hắn vang lên

” Lâm tổng , người hầu từ biệt thự của người vừa mới điện thoại rằng phu nhân từ hôm qua tới giờ vẫn chưa về ”

” Kệ cô ta ! Chắc đang giở trò gì nữa đây mà ”

Tiếng nói lạnh lẽo không quan tâm , vẫn không ngước lên mà tiếp tục làm việc

” Nhưng … phu nhân … ĐÃ CHẾT RỒI ”

Bàn tay đang lướt nhanh trên từng bàn phím bỗng dừng lại , lạnh lẽo liếc qua thư kí

” Ý gì ? ”

” Có người tìm thấy thi thể của phu nhân ở một vách núi . Và đã tắt thở ”

Đáy mắt lạnh lẽo hiện lên sững sờ

Hắn bỗng cầm điện thoại trên tay , mở nguồn lên . Một dòng tin nhắn từ cô đập vào mắt hắn

” Em HẬN anh . Mong rằng kiếp sau hai ta không gặp lại ”

Hắn bỗng đứng dậy với vội cái áo khoác rồi gấp rút chạy đi

________

Hắn dừng xe lại đi đến chỗ đám đông đang tụ hợp . Từng bước nặng nề đi đến . Hắn nhìn thấy thi thể cô be bết máu , mái tóc ướt sũng ôm sát cơ thể lạnh ngắt . Đôi mắt xinh đẹp tuyệt luân đang nhắm chặt lại để lộ hàng mi cong vuốt . Gương mặt cô đang rất bình thản , khóe môi vẫn còn vươn lên ý cười nhạt . Hắn bước lại nhìn đến cảnh này mà không hiểu tại sao trái tim đang rung lên từng đợt . Nó đang đau và nhói đến tận tâm can , tại sao trái tim hắn như đang bị một bàn tay vô hình bóp nát . Đau lắm !

Hắn bước lại gần cô , đôi chân bỗng khụy xuống trước thi thể lạnh ngắt của cô . Đôi mắt đỏ máu hiện lên sự đau đớn . Bàn tay run rẫy ôm lấy cơ thể cô vào lòng . Giọng nói bàng hoàng không thể tin

” Tuyết … Tuyết nhi . Tỉnh lại , em tỉnh lại cho tôi . Tại sao em lại ngủ vào giờ này . Tôi không cho em ngủ , có nghe không ? Đây là mệnh lệnh . Em mau tỉnh dậy mà nhìn tôi , mau mỉm cười với tôi . Nhanh lên ”

Hắn ôm lấy cô kêu gào , đôi mắt nhìn vào gương mặt thanh thản của cô

” Tuyết nhi … xem như tôi xin em . Có được không ? Xin em hãy tỉnh lại , em muốn tôi làm gì cũng được . Tuyết nhi ”

” TÔI KHÔNG CHO EM NGỦ ! KHÔNG ĐƯỢC RỜI XA TÔI . TUYẾT NHI … TỈNH LẠI … KHÔNGGGGGGG ”

Giọt nước mắt từ khóe mi hắn chảy xuống , tiếng gào thét khống khổ vang vọng cả bầu trời . Bóng lưng cao cao tại thương giờ đây lại tỏa ra sự lạnh lẽo và bi thương . Hắn cứ kêu tên cô trong vô vọng , một khoảng chân trời nào đó có lẽ cô sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng và ân hận . Giờ đây trái tim lạnh giá cố chấp kia đã tìm thấy sự đau đớn một lần nữa , sự sợ hãi và run rẫy khi nhìn thấy thi thể cô , đôi mắt tuyệt luân luôn khóc vì hắn đã mãi mãi nhắm chặt ở thế giới này …

______________

” Không ! ”

Hắn ngồi bật dậy kêu lên , cô chạy lại đưa hắn ly nước hoảng hốt hỏi

” Có chuyện gì sao ? ”

Hắn đưa mắt liếc nhìn bầu trời đêm lạnh giá qua cửa sổ , từng cơn gió thổi vào . Ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt xinh đẹp đang lo lắng của cô . Mái tóc đen mượt mà dài tung bay . Đôi mắt tím than đang lo lắng nhìn hắn , trong đáy mắt ấy là hình bóng hắn . Khóe môi ướt át hơi hé ra đỏ mọng . Bàn tay trắng mịn đặt lên vai hắn

” Anh không sao chứ ? ”

Cô nhìn hắn hỏi một lần nữa , đưa tay lấy một chiếc khắn lau đi giọt nước nơi khóe mắt hắn mà kinh ngạc . Hắn khóc sao ?

” Anh gặp ác mộng à ! Không sao chứ , uống nước đi ”

Hắn đón lấy ly nước từ tay cô , đôi mắt vẫn luôn đặt trên người cô . Chỉ sợ đây là ảo giác , nếu như hắn dời mắt đi thì cô sẽ biến mất một lần nữa

Cô ngồi xuống ghế lau mồ hôi cho hắn mà thở dài , vì lần trước hắn xô ngã Y Nhu khiến con bé sợ . Và quản gia lại bảo cô đến đây canh hắn , vì dù sao hắn cũng cứu cô nên cô đành phải làm tròn bổn phận

” Đã 13h khuya rồi . Anh ngủ lâu lắm rồi đó . Có đói không ? ”

Hắn nhìn vào cô rồi nhẹ nhàng lắc đầu , cô thấy vậy liền đứng dậy đặt ly nước lên bàn rồi bước ra ban công định đóng cửa lại .

Mái tóc cô nhẹ tung bay , đôi mắt đỏ của hắn mở to ra . Như sợ điều gì đó liền nắm lấy tay cô kéo vào lòng . Vì quá bất ngờ nên khiến cô không kịp trở tay . Khi định hình lại đã thấy bản thân nằm trong lòng ngực ấm áp của hắn . Hương thơm bạc hà quen thuộc sọc vào mũi cô

” Anh làm gì vậy ? ”

” Tôi sợ em biến mất ”

Cô nghe vậy liền kinh ngạc ngước lên

” Anh nói gì vậy ? Em là người mà sao lại biến mất được ”

” … ”

” Khi tỉnh dậy anh lạ lắm ”

Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn nghi hoặc . Hắn cũng nhìn cô , nhìn đến đôi môi ướt át của cô mà lòng như nhóm lên một ngọn lửa . Nhưng vẫn cố kiềm chế

” Lạ ? Tôi không thấy vậy … 1 năm qua … em đã xảy ra chuyện gì ? ”

” Hử ? À ! Em được một người cứu giúp . Nằm viện nữa năm và khi tỉnh lại thì không nhìn thấy anh ấy nữa … Em vẫn chưa kịp nói lời cản ơn … ”

Cô bỗng nhẹ nhàng mỉm cười khiến đôi mắt hắn ánh lên sự tàn độc

” Em quen tên đó ? ”

” Là Minh Vũ ”

” Minh Vũ ”

Đôi mắt hắn ánh lên sự nghi hoặc . Rõ ràng lúc này cô sẽ không gặp ai với cái tên đó . Hắn đã được trọng sinh trở về quá khứ , lúc cô vẫn còn sống và theo đuổi hắn . Nhưng … tại sao lại có nhiều chuyện sai lệch như vậy ? Còn có những người không nên có tồn tại trong cuộc sống của cô . Cô dường như đã thay đổi rất nhiều , thậm chí khi nhắc đến tên Minh Vũ kia còn cười dịu dàng như vậy … Chẳng lẽ em ấy cũng trọng sinh ?

Hắn trầm tư suy nghĩ nên không để ý đến cô đang cố thoát ra vòng tay mình , vì sự tác động nên hắn liền thoát khỏi dòng suy nghĩ . Thấy cô đang muốn đứng lên liền ôm chặt hơn

” A ! ”

Cô la lên một tiếng thì đã thấy bản thân nằm trong vòng tay hắn

” Phong ca , anh làm gì vậy ? ”

” Ngủ đi ”

Tiếng nói lạnh lùng dứt khoát khiến cô không dám nhúc nhích . Đành ngoan ngoãn đợi hắn ngủ rồi trốn , nhưng chưa gì cô đã say giấc mất tiêu

Hắn cảm nhận được hơi thở đều đều của cô mà cúi xuống , gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn trong lòng hắn . Hắn đưa tay lên vuốt ve tóc cô , đôi mắt lạnh lẽo đã không còn mà thay vào đó là thập phần dịu dàng , yêu thương

” Tuyết nhi , lần này anh sẽ không để em thoát khỏi anh . Nếu như em có trọng sinh và muốn rời xa anh một lần nữa … Thì anh cũng sẽ giam cầm em lại … cho dù … em có HẬN anh … ”

Bầu trời đêm với ánh trăng nhạt nhòa chiếu rọi vào hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ , người con trai dịu dàng cưng chiều . Đôi mắt lạnh lẽo ngày nào giờ đây chỉ ngập tràn hình bóng của người con gái trong lòng mình . Khóe môi bạc mỏng nói lên lời khẳng định và sự tàn nhẫn … Nhưng trong đó lại chứa chan tình yêu mãnh liệt của sự chân thành … Liệu đây có phải là một sự khởi đầu tốt đẹp ? Hay lại là một chuỗi ngày đau đớn và khổ sỡ của cả hai . Khi một người với tình yêu đã chai sạn , và một người lại tàn độc giam cầm lấy tình yêu một lần nữa . Người chạy trốn , kẻ giam cầm . Liệu rồi có hạnh phúc … ??


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.