Đợi đến khi Thường Tiểu Hy đi khuất thì Lãnh Phong mới lấy điện thoại ra, gọi điện cho một người mà hắn tin tưởng nhất.
“Tôi nghe”
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, thanh âm có phần lười biếng.
Lãnh Phong hóp một chút nước:”Tôi đã cặp lại cô ấy rồi, tiếp theo phải làm sao?”.
“Vẫn còn thương?”_Người kia hỏi.
“Tôi, tôi”.
“Ngay bây giờ cậu bắt đầu ngừng tình cảm ấy lại cho tôi, cậy nên nhớ, mạng sống của cậu, tất cả của cậu đều do tôi ban cho, nếu như cậu phản bội thì đừng trách mạng sống của cậu cũng không giữ được”.
Chỉ là vài câu cảnh cáo thôi mà nghe đã thấy sợ rồi. Ngứ điệu rất uy nghiêm mà lạnh lùng.
Lãnh Phong :”Tôi hiểu mà”.
“Tiếp theo cậu phải làm sao có được lòng tin của cô ta”.
“Nhưng cô ấy không còn yêu tôi nữa”.
“Tôi không cần biết, đó là việc của cậu”
“Nhưng…tút tút…rút”.
Lãnh Phong đập mạnh tay lên bàn.
Nếu không vì năm xưa hắn cứu mình, thì chắc chắn mình cũng không như con rối như bây giờ.
………
“Này, ngồi thẩn thờ ở đó làm gì?”.
Một chàng trai có mái tóc màu đen, mượt mà, cùng gương mặt lai vô cùng đẹp mắt. Sóng mũi cao thoắt, cùng đôi môi mỏng mê hoặc.
Mộ Cẩn Thiên quay lưng lại:”Không có gì?”.
Chàng trai kia đi rót hai ly rượu vang đỏ, hắn một ly, anh một ly.
– king…
Tiếng va chạm của hai ly thủy tinh vang lên cùng một lúc, tạo nên một âm thanh dễ nghe.
Mộ Cẩn Thiên đưa rượu lên miệng, hóp một chút để thư giãn hơn:”Cậu đến đây có việc gì sao?”
Chàng trai ngồi xuống, chân vắt chéo, đáp:”Có việc thật?”
“Nói đi?”.
“Tối nay có lô hàng lớn sẽ bán sang Trưng Quốc, tôi cần số hàng đó”.
“Ý cậu là muốn nhờ tôi giúp cậu lấy nó?”_Mộ Cẩn Thiên đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, tay đút vào túi quần.
“Đúng vậy, cậu sẽ không từ chối chứ?”
“Được, tôi giúp cậu”.
Chành trai kia vui mừng:”Cảm ơn bạn tốt , nếu như mấy được vậy chính ta chia đôi”.
Mộ Cẩn Thiên lắc đầu, từ chối ngay:”Không cần, tôi đang ‘dư’ vũ khí”.
Chành trai bĩu môi:”Chỉ thích khoe khoang “.