Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 11 - Chương 11: Trở Mình Lật Người

trước
tiếp

Liên Thành Hầu lên xe ngựa quay lại Mi Châu, trời lúc này cũng khá rét, mặc dù hắn đã nghe ngóng được chỉ ý Hoàng thượng cho phép Hoa Tần được đến Hầu phủ cùng hắn, nhưng với mật độ tuyết ngày càng dày đặc thế này, có lẽ nhanh nhất cũng phải đến cuối mùa xuân sang năm người tuyên chỉ mới tới được Liêu Châu.

Xe ngựa của Liên Thành Hầu được thiết kế vô cùng đặc biệt, trong xe được ngăn thành hai phần, phía trước nhỏ hơn, đặt vừa một bàn trà nhỏ cũng chỗ cho hai người ngồi, qua một rèm ngăn dày là nơi để Hầu gia nghỉ ngơi, có gối tựa mềm, chăn ấm áp, dưới lòng xe còn một hệ thống sưởi ấm bằng sắt khối. Sắt nung nóng thả từng viên vào bên trong, đủ để phía trên xe lúc nào cũng ấm áp.

Tuyệt Tâm ngồi đằng trước, đây là xe song mã, kéo bằng một đôi ngựa đực khỏe mạnh, đầu xe có hai xa phu đang thay nhau điều khiển, hắn nhấp môi bằng rượu. Sau lần rèm kia, Hầu gia còn mải trêu hoa ghẹo nguyệt với một nha hoàn là Linh Tê, Linh Tê này đi theo Hầu gia từ nhỏ, trong phủ được yêu chiều không kém tiểu thư khuê các. Lần này Hoa Tần đến, không rõ Linh Tê có bị chỉnh đốn một lượt hay không.

Hầu gia thiếp đi một lúc, Linh Tê mới ra phía đầu xe ngồi cùng Tuyệt Tâm, áo xống nàng ta chưa kéo lên chỉnh tề, vai vẫn hở một khoảng rộng, đủ để thấy vết bầm đỏ mà Liên Thành Hầu để lại. Tuyệt Tâm ho nhẹ, mắt hướng ra cửa sổ, bên ngoài gió đang thổi tuyết bay mịt mù, hẳn không có gì để xem. Linh Tê hiểu ý, chỉnh trang y phục. Linh Tê mở miệng trước:

– Tuyết thế này, không biết bao lâu mới đến về đến phủ!

Tuyệt Tâm nheo nheo mắt:

– Linh Tê cô nương bận tâm gì, càng chậm về phủ, cô nương càng nhiều cơ hội được Hầu gia coi trọng.

Linh Tê thở dài, thân phận của nàng vốn đã vô cùng bấp bênh. Cái nàng dựa vào chỉ là chút tình nghĩa thuở bé nàng bên cạnh hầu hạ. Mấy năm nay Đại Công chúa lại gửi đến một cái Cầm Tử, tuy Cầm Tử lớn tuổi hơn nàng, cũng không phải tì nữ hầu hạ giường chiếu, nhưng là người của Đại Công chúa, nên được làm quản sự trong phủ, Cầm Tử vốn đã chướng mắt nàng từ lâu, lần này Hoa Tần đến, nàng vẫn thật sự lo lắng.

Linh Tê thở dài:

– Hầu gia nói sẽ bảo vệ ta, nhưng huynh cũng biết, nội trạch tranh đấu dữ dội, ta…

Tuyệt Tâm lắc đầu, không phải hắn không hiểu, nhưng bên Hiên Tri Châu đã mấy lần đánh tiếng muốn gả Hiên nhị tiểu thư sang bên này, Hầu gia cũng không có ý gì phản đối. Vốn chỉ là một tước Hầu, ngang hàng chính Tam phẩm, tuy có cao hơn cái Tứ phẩm Tri Châu, nhưng Tri Châu ít ra còn nắm đại cuộc một châu, trong khi đó Liên Thành Hầu chỉ có một cái Liên Thành nhỏ bé! Hiên nhị tiểu thư gả sang, nhà mẹ lại gần, sợ rằng Linh Tê đến xương cũng bị ăn sạch.

Liên Thành Hầu nằm sau màn trướng xe, hắn cũng chẳng ngủ được, nghĩ tới cái hôn sự vừa vặn đặt ra trước mắt, âm thầm tính toán một lượt. Đột ngột xe ngựa khựng lại, xốc lên một cái. Tuyệt Tâm liền vén rèm hỏi bên ngoài

– Có chuyện gì?

Xa phu trả lời:

– Nguyên thủ vệ, không rõ vì sao đoạn đường này bị chắn lại, ngăn không cho người đi.

Tuyệt Tâm nhíu mày, lúc này một trong mấy thị vệ xe ngựa phía sau đã đến, hỏi qua tình hình một lúc thì bẩm báo:

– Nguyên thủ vệ, mấy người ở đây cho biết hôm nay Thịnh Vương phủ xuất ra một tiểu thiếp vềHuyQuậnCông phủ, vì vậy nên mới chắn đường để tiện đi lại!

Tuyệt Tâm nheo nheo mắt, gằn giọng:

– Làm càn! Chỉ là một cái thiếp thất, lại để Hầu gia phải đợi ở đây?

Hoàn Nhan Viên Hạo sau trướng nghe rõ, chỉ nhàn nhạt bảo:

– Tìm đường vòng mà đi, miễn làm lỡ việc vui của nhị vị hoàng huynh.

Tuyệt Tâm nhận mệnh, cũng không nói thêm gì, cho xa phu quay xe đi đường khác. Chỉ là đoàn rước dâu của tiểu thiếp kia đi thêm một đoạn thì bị chặn lại bởi một xe ngựa cũ kỹ, trên xe là một lão già mù, chân bị thương bốc mùi hôi thối, cùng vợ lão ta trông hốc hác nhem nhuốc như hai kẻ ăn mày, chiếc xe lao thẳng vào đoạn đường chặn, đụng phải kiệu hoa, tạo nên cảnh hỗn loạn.

Một bên ỷ thế Vương phủ hiếp người, một bên ra vẻ cứu người như cứu hỏa, lão già mù nằm lăn lộn trên nền tuyết ăn vạ, cái chân nhiễm máu mủ be bét trên đường. Mấy tên phu kiệu quật roi da xuống người ông lão, thật huyên náo.

Trong một cao lâu, ngay cạnh cửa sổ, Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới đường kia, cái gì là gậy ông đập lưng ông. Linh Tê tựa người vào cửa sổ:

– Thật mất mặt, một tiện thiếp cũng chắn đường dùng kiệu sơn son rước vào phủ!

Liên Thành Hầu nhấp môi lên ly rượu, nhíu mày:

– Nhị hoàng huynh không ngu ngốc vậy đâu.

Tuyệt Tâm gật đầu, hắn vừa điều tra mấy thông tin:

– Đây là một nữ tử thanh lâu, không hiểu vì sao được Nhị Thịnh Vương mua về nhưng không đem đến đất phong, cứ giữ lại kinh thành. Nghe nói tháng trước va phải Huy Quận Công…

Hoàn Nhan Viên Hạo cười cười, Huy Quận Công chính là tam hoàng huynh của hắn, một tên đầu đậu hũ, căn bản ngu dốt, cậy vào Thái tử mà lộng quyền. Cái này có lẽ là hố Nhị Thịnh Vương đào sẵn cho Huy Quận Công lọt vào. Nhị Thịnh Vương giống Vạn Quý phi, trước khi lập kế lớn phải bày ra nhiều mưu nhỏ.

Linh Tê ngắm nghía người mặc hỷ phục trong kiếu vén rèm nhìn ra ngoài kia, hơi giật giật khăn tay, Tuyệt Tâm nói thêm:

– Lần này Huy Quận Công muốn đón nàng ta về phủ, Nhị Thịnh Vương ba lần bảy lượt đều làm khó, cuối cùng Huy Quận Côngchonàng ta lấy thân phận quý thiếp đem kiệu hoa đến rước, nên hôm nay mới xảy ra cơ sự này!

Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả gắp một miếng vịt quay vào bát, vịt quay nóng hôi hổi, bên ngoài gió lạnh, nhấp một ly Nữ nhi hồng, cảm thấy thật sảng khoái, hắn nâng nâng ly rượu trong tay:

– Đợi náo nhiệt tan đi, đem thêm năm mươi lượng bạc cho vợ chồng lão ăn mày đó!

Tuyệt Tâm nhận mệnh, năm mươi lượng bạc nếu một gia đình thường dân tằn tiện cũng đủ sống hai, ba năm. Khi nãy đã bỏ ra một trăm lượng, Liên Thành Hầu không phải quá giàu có, chuyến này đi cũng coi như dốc hết gia sản để gây tiếng vang tại kinh thành. Nhưng Hầu gia tính cách luôn rộng rãi như vậy. Tuyệt Tâm xoay người bước đi, cũng chỉ dám lắc đầu.

Linh Tê thấy dưới đường cũng vơi bớt, liền đóng cửa sổ, gương mặt vì lạnh mà hồng rực lên, Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu nhìn nàng ta:

– Ngồi xuống ăn đi, đang bên ngoài phủ, đừng lễ tiết quá!

Linh Tê mỉm cười, dạ một tiếng, liền ngồi cạnh Liên Thành Hầu, lòng thầm nghĩ nếu chuyến đi này mãi không kết thúc thì tốt quá.

Hiển nhiên chuyện Huy Quận Công còn trong tang kỳ đã nạp thiếp, lại dùng kiệu đỏ hỷ phục, còn gây loạn ra tay đánh người không thoát khỏi mấy ánh mắt sắc như cú vọ của các quan Ngự Sử. Mà phải kể đến Hàn Đại nhân, vốn là Phó Đô Ngự Sử, tính cách vô cùng cương trực, Hàn Đại nhân này là thân phụ của Đại phu nhân, ngoại công Phùng Gia Hảo. Huy Quận Công trên triều bị trách phạt nặng nề, lại phải đóng cửa tĩnh tâm ba tháng. Vốn Hoàng thượng không có quá nhiều hi vọng vào Huy Quận Công, Vương tước cũng không ban, nhưng dù sao cũng là một Hoàng tử, lại dưới tay Thái tử, sau này Thái tử lên ngôi danh vọng thế nào chưa thể nói trước, nên các quan cũng có đứng ra cầu xin một chút. Cuối cùng hình phạt đó cũng chỉ là giơ cao đánh khẽ.

Đại lão gia ra khỏi sân rồng, vừa định lên xe ngựa, thì Đông Thượng thư đến, Đông Thượng thư vốn đứng đầu Lại bộ cùng Binh bộ thật không có liên can gì, Đại lão gia cũng chỉ định qua loa mấy câu, nào ngờ Đông Thượng thư không kiêng nể mà hỏi:

– Phùng đại nhân, bản quan nghe nói rằng Liên Thành Hầu bí mật đến kinh thành đã ghé qua quý phủ?

Đại lão gia hơi khó chịu, cùng là mệnh quan triều đình một phẩm cấp, không thua kém gì, cho dù Đông gia có một Vạn Quý phi, nhưng đó là chuyện hậu cung, tiền triều không hề can dự. Đại lão gia nhìn quanh một giây:

– Sao gọi là bí mật, Liên Thành Hầu đến kinh thành đem theo mấy mươi kẻ hầu người hạ, chỉ là vì an toàn nên không công khai thân phận.

Đông Thượng thư thấy Phùng Đại lão gia không nể mặt gì mình nên hừ một tiếng:

– Phùng đại nhân nếu muốn sống tốt thì cũng nên nhìn rõ một chút, đừng vì lợi nhỏ mà hỏng đại cuộc!

Đông Thượng thư phất tà áo bước đi, Đại lão gia cũng bực dọc lên xe ngựa, đây là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp. Đông gia một lòng phò tá Nhị Thịnh Vương, vẫn luôn hoặc mua chuộc, hoặc đe dọa những người trung lập. Về đến Phùng phủ, Đại lão gia liền sai sử thư đồng:

– Mời Hiệu tiên sinh đến đây.

Hiệu tiên sinh này là môn khách của Đại lão gia, được vinh dự ở cùng sân Đại lão gia, Hiệu tiên sinh năm xưa thi đỗ Thám Hoa nhưng không ra làm quan vì chán cảnh luồn cúi, quay về quê nhà bán đậu hũ với thê tử, mấy năm trước bệnh dịch, vợ con đều mất, phiêu dạt đến kinh thành thì được Đại lão gia cưu mang, trở thành sư gia của Đại thiếu gia.

Hiệu tiên sinh ngồi gần cửa sổ, trên tường có mấy bức tự đồ của các danh gia nổi tiếng, đợi Đại lão gia kể xong chuyện, mới ôn tồn nói:

– Đôngđạinhântínhcáchtừtrướcđếnnayluônnhư vậy, trongcác Hoàng tử, NhịThịnhVươnglàngườicóđủ yếu tốkếvịnhất, đượcHoàng thượng ưathích, tướcphongcũngcaonhất, dungmạolẫnhọcvấnđềuuyênthâm. VạnQuýphituythứxuấtnhưngcũng đã được nhậpgia phả dòngđích, hơnhếtcònlànhấtphẩmQuýphi. Điểmvướngmắcduynhất của NhịThịnhVươngchínhlàTháitử, mộtkhicònTháitửdanhchínhngônthuận, thìkhôngthểcóngườikhácnốingôi!

Đại lão gia gật đầu:

– Nhữngđiềunàytađềubiết, tiênsinhthấychuyệnLiênThànhHầuđộtngộtgópvốnlàm ăn vớiPhùnggia như thếnào?

Hiệu tiên sinh vuốt vuốt chòm râu bạc:

– LiênThànhHầutuytrẻtuổi, nhưngcó chí khí, dángvócđềutỏarauylực, cửchỉngônhànhxuấtchúng, chắcchắntươnglaisẽ tiến thân, ánhmắtcủaNhịThịnhVươngtuyâmhiểmnhưngthiếuphầnminhbạch, tầmvócthậtsựLiênThànhHầuvẫnhơn. TuyvậyLiênThànhHầulầnnàyđếnlàgópvốnvớiĐạiTiểuthưchứkhôngphảivớilãogia.

Đại lão gia nhíu mày:

– Có gì khác nhau?

– Đại tiểu thư trong phủ không được quá nhiều chúý, thậtsựsauvụrơixuốnghồsenmớicórakhỏiviệnnhiềuhơn, trướcđóngaycảdungnhanĐạitiểuthư, Hiệumỗcũngchưađượcthấyqua! Mộttiểuthưnhưvậy, LiênThànhHầuđưabạcđếnkhôngphảiđểlấylònglãogia, màchỉđểthămdò!

Đại lão gia đứng dậy, đến cạnh Hiệu tiên sinh:

– Thămdò?

Hiệu tiên sinh phất phơ quạt giấy:

– Nếulãogiaxemtrọnghơntiểuthư, chứngtỏngườicũngđangxem trọng LiênThànhHầu, cònnếungườibỏqua, thìrõrànglàngườiđãcómục tiêu phòtákhác!

Đại lão gia lúc này mới ngồi cạnh Hiệu tiên sinh, suy nghĩ:

– Chuyệntrongphủkhônglộrangoài, cólẽLiên Thành Hầucũngchỉvôtìnhbiếtđược!

Hiệu tiên sinh nở nụ cười trầm:

– Lãogia, thứchoHiệumỗnóithẳng, Đạitiểuthưquý phủ làđích trưởng nữ, nhưnglạiởmột viện xanằmgóchoaviên, gầnthánphòng, khicháylạichẳngcómộtgianhânnàochịulaovàolửa, đồ đạctrongviệncũngsơsài, thứđánggiánhấtlàgươnglưulytrángbạc, đáng để tiểuthưliềumạngnhưvậysao? Từnhữngtiểutiếtnày, Lớn Thành Hầucólẽđãđoánramức độ sủng áicủaĐạitiểuthưmàdùngkế!

Đại lão gia nheo nheo mắt nhìn về hướng Tĩnh U viên, hồi sau mới hỏi:

– Theotiênsinh, bâygiờnênlàm thế nàomớiphải?

Hiệu tiên sinh chỉ lên tấm bản đồ treo trên tường:

– Hằngnămcứquamùađông, lão gia luôn phải dâng tấu xinngân lượng từquốckhốđểquânbinh chuẩn bịđánh đuổi bọn cướpbóc từ MạtQuốcđánhcướplàngmạcnơibiên quan, nhưngthườnghiếmkhiđượcduyệt, bởilẽsaumùaxuân, tuyết tangâylũlụt, trờiấmlêndễcódịchbệnh, chonênquốckhốphảicứutếngườidân!

Đại lão gia gật đầu:

– Rấtđúng!

– NămtrướcchẳngphảiHiềnphinươngnươngnhờMộcHộBágiachoBộ Binh vay hai mươi vạn lượng bạc mớicứunguyđượctìnhhình, MộcHộ Bá gia xuấtthânlàTướngquânnênhiểurõ. Nămnay, lãogiahãyhỏivayĐại tiểu thư, nếutiểuthưđồngýchínhlàLiênThànhHầuđồngý. Maymắncó thể đượcmộtcáitướcphongđi!

Đại lão gia nhìn chằm chằm Hiệu tiên sinh:

– ÝtiênsinhchínhlàdựavàoLiênThànhHầu?

Hiệu tiên sinh ôn tồn:

– LãogiacùngLiênThànhHầuchỉcóchútqualại, không thể nóilàdựavào. NhưngNhị Thịnh Vươngđãnắmba, bốnphầnquanlại, ngườithêuhoatrêngấmchưachắckhônggâynghingờ. VảlạiVạnQuýphichưabaogiờđượcchấpchưởnglụccung, có thể thấy, HoàngthượngkhôngcóýthuxếpNhịThịnhVươnglênngôi! Liên ThànhHầuvềkinhlầnnàykhôngchỉghémột mình Phùngphủ, màcòn nhiều giatộcquan viên khác, lãogia đừng quálolắng!

Đại lão gia cho người lui, thẫn thờ suy nghĩ hồi lâu, mới hạ lệnh:

– MờiĐạitiểuthưđếnthư phòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.