Qua một đêm ngủ, không hiểu vì sao Gia Hỷ lại bị sốt, người nàng lạnh toát, thân thể ê ẩm, đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ.
Gia Hỷ gõ gõ tay xuống thành giường, Vịnh Đan vội vàng đi đến:
– Tiểu thư tỉnh rồi!
Cổ họng Gia Hỷ đau rát, nàng uể oải:
– Gọi đại phu đi!
Vịnh Đan đang loay hoay châm đèn, sắc trời vẫn tối, đã cuối tháng chín, gió rét từng cơn ùa về. Nghe chủ nhân nói vậy, nàng liền đưa tay lên người Gia Hỷ:
– Tiểu thư, sao lại nóng thế này? Bối Lan, Bối Lan…
Trong viện tự nhiên rối thành một đoàn.
Vốn thân thể Gia Hỷ từ nhỏ đã không được chăm sóc tử tế, nên rất dễ ốm đau, lại thêm hai năm trước rơi xuống hồ sen để lại di chứng. Đêm qua nàng đứng trước thư phòng đợi Đại lão gia, đầu đông gió lớn nên không cẩn thận bị nhiễm phong hàn.
Gia Hỷ ốm, Lữ Mộng Oánh liền đến thăm. Mà Văn Nhược Nhan ở trong viện nàng càng không thể giả ngơ. Bởi thế thoáng chốc phòng nàng trở nên ồn ào náo nhiệt.
Muốn thanh tĩnh tĩnh dưỡng cũng không xong.
Văn Nhược Nhan cùng Lữ Mộng Oánh trò chuyện ít có vẻ ngại ngùng, cùng là thứ xuất thân phận không cao, cho nên không cần giữ ý quá nhiều như khi trò chuyện cùng Gia Hỷ.
Lữ Mộng Oánh ngồi trên ghế thấp cạnh giường, nàng ta thêu một chiếc yếm, loại chuyện này vốn không nên làm trước người khác. Nhưng Lữ Mộng Oánh ở cùng Gia Hỷ đã quen, thường không kiêng kị gì:
– Biểu tỉ, tỉ bị ốm thật sự đáng tiếc a!
Gia Hỷ nhón mấy miếng mứt mơ trên bàn, lắc đầu:
– Bị ốm hiển nhiên là không tốt, đâu cần muội nhắc nhở.
Lữ Mộng Oánh bỏ kim thêu vào rổ, bĩu môi:
– Tỉ không biết chứ Đại Công chúa sắp hồi kinh, mấy hôm nay trên đường lính tráng đã đi dẹp đường dọn chợ. Nghe nói Đại Công chúa quay về rất long trọng.
Gia Hỷ mỉm cười:
– Có gì lạ, Công chúa ba năm tẫn hiếu đến bây giờ quay về vừa kịp Thịnh Vương cùng Thành Hầu tổ chức đại hôn.
Đại Công chúa là nữ nhi của Hoa Quý Tần, nàng ta sinh ra trong trận địa long lật người (động đất) được chính Hoàng thượng trong nguy nan ôm mẫu phi nàng giúp sinh nở. Vì vậy, cho nên dù trữ quân khi đó chưa lập, Hoàng thượng vẫn sắc phong nàng thành Hoàng Nhất Trưởng Công chúa, mặc dù tước vị này chỉ được phong cho Hoàng tỉ cùng mẹ với Tân Đế sau này. Nghĩa là dù bất kì ai lên ngôi cũng không ảnh hưởng đến địa vị của nàng ta.
Sau khi Thái Hậu và Vương Hoàng hậu cùng qua đời. Đại Công chúa cầu xin đến Tông Tự ăn chay niệm phật ba năm. Bây giờ thời gian đã quá ba năm, nàng ta vinh quang hồi kinh. Đây là đại hỉ sự, Hoàng thượng ắt hẳn không để trưởng nữ thiệt thòi nên hạ lệnh đón người cực kì long trọng.
Lữ Mộng Oánh cười khúc khích:
– Chưa đâu, biểu tỉ bị ốm, không dự yến đón Công chúa được a!
Gia Hỷ mỉm cười, Lữ Mộng Oánh biết nàng nhiễm bệnh không thể diện thánh, bản tính nàng ta lại ham vui, lần này có lẽ muốn cùng nàng đi xem Công chúa hồi cung.
Gia Hỷ tựa người sâu vào gối mềm:
– Ta nghĩ nên đặt bàn ở cao lâu nào đó, thuận tiện ăn uống xem náo nhiệt…
Lữ Mộng Oánh đôi mắt liền lấp lánh:
– Muội làm ngay, làm ngay!
Gia Hỷ xì một tiếng:
– Ham chơi là giỏi! Gọi thêm Điển Dung.
Nàng lại nhìn sang Văn Nhược Nhan:
– Hôm ấy Văn tỉ cũng nên đi, đến kinh thành lâu như vậy rốt cuộc chỉ ở trong phủ.
Trong kinh thành bận rộn không xuể, một là Thịnh Vương chuẩn bị đại hôn, hai là Đại Công chúa hồi cung. Đều là những việc Hoàng thượng tham dự, nên phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Đất phong của Thịnh Vương rất gần kinh thành, nên dù sắp đại hôn Hoàng thượng vẫn hạ lệnh Thịnh Vương đi đón Đại Công chúa. Chuyện này không có gì lạ, vốn dĩ nên là Thành Hầu, nhưng hắn lại cách kinh thành hai tháng đi đường. Hôn sự hắn cũng sắp đến, thế nên Hoàng thượng không để hắn tới.
Thịnh Vương tuy là Hoàng huynh của Đại Công chúa nhưng Vạn Quý phi và Hoa Quý Tần chỉ hận không giết chết người kia, việc đưa đón này với người ngoài là vô cùng vinh hiển nhưng với người trong cuộc cũng chỉ như trò hề.
Thấm thoát đã đến ngày Đại Công chúa hồi cung. Từ sáng Gia Hỷ đã cùng Lữ Mộng Oánh, Phùng Điển Dung và Văn Nhược Nhan đến một tửu lầu. Bàn trà đặt cạnh ban công hướng xuống đường lớn, nơi xe ngựa Đại Công chúa đi qua. Vô cùng thuận tiện xem náo nhiệt. Tuy đây không phải nhã gian kín đáo nhưng cũng có bình phong ngăn giữa các bàn, coi như có chút riêng tư.
Đoàn ngựa xe dài trăm dặm, võng lọng cờ hoa ngợp trời, tiếng trống thùng thùng trang nghiêm. Xa giá Công chúa đi đến đâu, cung nữ đi trước rải hoa đến đó, vào trong đại lộ kinh kì, thảm đỏ trải từ cổng thành đến Hoàng cung.
Thịnh Vương cưỡi ngựa ô thắng yên vàng dây cương kim tuyến, trên người một bộ kim giáp rực rỡ lóa mắt. Hắn đi nghênh ngang trước xe ngựa Đại Công chúa, lòng giễu cợt. Cái gì mà đón Hoàng muội hồi kinh. Hắn với vị muội muội này có thể hòa hợp sao. Nếu mấy năm trước nàng ta không nhanh trí vào Tông Tự, thì mẫu phi hắn đã không để nàng ta sống đến bây giờ. Phụ hoàng cho hắn đón nàng ta quay về, có phải là trêu ngươi không.
Thịnh Vương lơ đãng ngước mắt lên các tửu lâu xung quanh đại lộ, nam nhân nhìn hắn hoặc hâm mộ hoặc đố kị, nữ nhân hoặc say mê hoặc thẹn thùng. Thịnh Vương hơi nhếch mép, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi một thân ảnh quen thuộc. Nàng mặc xiêm y trắng đơn giản, bên ngoài choàng áo mỏng cổ viền lông. Chỉ thế thôi. Mớ tóc dài đen của nàng bị gió thổi tung bay trên nền trời xám nhạt.
Thịnh Vương mỉm cười, đưa tay đang cầm bảo kiếm về phía nàng. Ánh thép loang loáng lóa mắt.
Lữ Mộng Oánh huých tay Gia Hỷ, giọng nói có chút ghen tị:
– Vương gia nhìn tỉ kìa!
Gia Hỷ hướng ánh mắt xuống, nàng lấy quạt ngọc che khuôn miệng hơi nhếch lên, bĩu môi quay vào trong.
Thịnh Vương hạ tay xuống, lắc đầu, nữ nhân trong thiên hạ nhìn hắn không chút ấn tượng cũng chỉ có nàng mà thôi.
Thịnh Vương thúc ngựa gấp gáp, đoàn người nhanh chóng hồi cung.
Đại công chúa đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe, chợt thấy tốc độ di chuyển có sự khác biệt, nàng đưa bộ móng sơn son lên tà áo vàng kim trang trọng, hơi nhướng chân mày dài mảnh:
– Chuyện gì thế?
Kỳ Tử – cung nữ thiếp thân Đại Công chúa nghe chủ nhân tỉnh giấc liền vội vàng thuật lại. Đại Công chúa hơi cau mi tâm, sau dãn ra nhẹ nhàng, đôi môi vẽ một nụ cười:
– Hoàng huynh tự cao tự đại lại bị nữ nhân ngoảnh mặt làm ngơ? Điều tra xem nàng ta là ai. Làm người hẳn có điểm yếu, của Đông thị chính là Thịnh Vương. Vậy còn của Thịnh Vương? Bản Công chúa không tin hắn không có điểm yếu!
Đại Công chúa không như mẫu phi Hoa Quý Tần, nàng tâm cơ cẩn mật hơn rất nhiều, cuộc chiến Đế vị chỉ mới vừa nhen nhóm, nàng quay về thời điểm này là thích hợp nhất.
Kỳ Tử tuân mệnh chủ nhân:
– Vâng!
Trên tửu lâu, mấy người Lữ Mộng Oánh, Phùng Điển Dung cùng Văn Nhược Nhan đều quay vào, đoàn xe đã đi xa. Lữ Mộng Oánh nuối tiếc:
– Thịnh Vương tốt đẹp như vậy lại sắp có Vương phi, cả kinh thành nữ nhân sẽ tiếc nuối đến thương tâm liệt phế!
Gia Hỷ phì cười, Phùng Điển Dung bĩu môi:
– Nếu không có Vương phi cũng không đến lượt chúng ta đâu!
Lữ Mộng Oánh liếc mắt:
– Chẳng phải Phùng Tú Mi được gả vào Hạ gia Bá phủ hay sao?
Phùng Điển Dung cười cợt:
– Hạ gia có thể so với Hoàng thượng sao? Thịnh Vương là chân chính Hoàng tử đấy!
Văn Nhược Nhan im hơi lặng tiếng từ đầu đột nhiên cảm khái:
– Thật ra nếu như Vương gia yêu thương ngươi thật lòng, nguyện một đời chỉ có một mình ngươi trong tim, thì ngươi sợ gì Vương phi?
Gia Hỷ nhìn sâu vào mắt Văn Nhược Nhan, nguyện một đời yêu chỉ mình ngươi? Lời này nam nhi nào cũng có thể nói chỉ là nữ tử có nghe cũng không thể tin. Huống hồ Hoàng tộc, quan trọng nhất chính là Hoàng quyền. Còn chuyện nam nữ, thật sự không tồn tại.
Tựa như Thành Hầu cưới Hiên Liên Tử Tâm, Thịnh Vương cưới Vận Minh Huyện chúa hay Huy Quận công cùng Châu gia Quận chúa, nếu không phải tính toán chắc chắn là ép buộc. Là Hoàng tử sinh trưởng trong Hoàng tộc, có thể hưởng thụ những thứ người thường không cảm nhận được thì cũng phải chịu đựng những điều không ai chịu đựng nổi.
Lữ Mộng Oánh thấy Gia Hỷ suy tư thì lay lay nàng:
– Biểu tỉ, ngày xưa tỉ rất thích Trường Thịnh ca ca mà…
Gia Hỷ nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
– Từ nay về sau không được nhắc đến chuyện này. Ta cùng biểu ca chỉ là chút tình cảm huynh muội. Không như muội nói. Đừng để ảnh hưởng đến khuê danh của ta!
Tiếng nói lanh lảnh của nữ nhân dừng lại:
– Nếu để ý đến khuê danh đã không ra ngoài cùng thứ xuất hèn hạ!
Gia Hỷ ngước mắt lên, người đứng đó một thân lụa hồng tha thướt trang điểm đậm nét chính là Vận Minh Huyện chúa. Gia Hỷ cũng không đứng dậy, quạt ngọc vẫn che nửa mặt:
– A! Vận Minh Huyện chúa cũng rảnh rỗi đi xem Đại Công chúa hồi cung ư?
Vận Minh Huyện chúa hừ một cái, đám người Phùng Uyển Dung sau khi hành lễ thì đứng dạt sang một bên.
Vận Minh Huyện chúa vặn vẹo khăn tay:
– Ngươi còn biết ta là Vận Minh Huyện chúa?
Vốn dĩ Gia Hỷ và nàng ta không có quan hệ không có oán hận, nếu có cũng chỉ là chuyện Phùng Gia Hòa, tuyệt không liên quan đến Gia Hỷ nàng. Hôm nay chạy đến trước mặt nàng gây họa, đây là sao?
Gia Hỷ nhàn nhạt:
– Ngươi có ý gì?
Vận Minh Huyện chúa gằn giọng:
– Phùng Gia Hỷ, ngươi đừng nghĩ đến chuyện câu dẫn Vương gia! Vừa rồi ngươi dám dụ dỗ chàng?
Gia Hỷ bật cười:
– Vương gia? Vương gia ngươi nói là ai?
Vận Minh Huyện chúa quơ tay hất cả bàn trà xuống đất, ấm chén rơi vãi vỡ toang. Mấy gian bên cạnh thấy ồn ào liền chú ý. Biết có người nhìn vào, Vận Minh Huyện chúa càng nói càng hăng hái:
– Đồ hạ tiện nhà ngươi, tỉ muội nhà ngươi chỉ được cái câu dẫn người khác, hết một cái lại đến một cái muốn bò lên người Vương gia. Ta nói cho ngươi biết, ta là được Hoàng thượng tứ hôn, ngươi muốn bước chân vào Thịnh Vương phủ phải quỳ xuống mà kính trà cho ta!
Gia Hỷ bỏ quạt ra khỏi mặt, làn da mịn màng như đồ sứ thượng hạng, đôi mắt xanh trong, bởi vì đang bị ốm mà có chút yếu đuối điềm đạm. Khuôn miệng nàng nhếch lên:
– Ngươi nói ai vừa rồi câu dẫn Vương gia? Ta còn chưa uống hết trà ngươi đã đến quấy rối! Sắp đến đại hôn của ngươi không ngoan ngoãn ở khuê phòng thêu giá y, ra ngoài gây sự làm gì?
Xung quanh ồn ào lên, nữ nhi trước đại hôn không được ra ngoài, phải ở trong khuê phòng. Hôm nay chỉ các ngày rước dâu có ba, bốn hôm, Vận Minh Huyện chúa ra ngoài đã vô cùng ảnh hưởng thanh danh, lại còn dám đến tửu lâu gây ồn ào ghen tuông thì thật sự quá quắt.
Vận Minh Huyện chúa thấy người người chỉ trỏ mình tâm trạng liền trở nên vô cùng không tốt. Nàng vốn cầu xin phụ mẫu được ra ngoài xem náo nhiệt. Chủ yếu để gặp được Thịnh Vương. Mẫu thân lại không đồng ý, cho rằng nữ nhi sắp xuất giá không được ra ngoài.
Nào ngờ đến giữa buổi tì nữ nàng lại báo rằng Thịnh Vương giữa muôn vạn người xem giơ tay chào hỏi Phùng Gia Hỷ. Bởi thế Vận Minh Huyện chúa bằng mọi cách trốn khỏi phủ ra ngoài tìm Phùng Gia Hỷ tính sổ. Cả nợ mới nợ cũ với Phùng gia, hết một Phùng Gia Hòa lại đến một Phùng Gia Hỷ làm nàng như phát điên lên được.
Vận Minh Huyện chúa sấn sổ:
– Là ngươi! Đồ hạ tiện nhà ngươi! Đồ có nương sinh ra không có nương dạy dỗ!
Gia Hỷ mím môi, vung tay tát thẳng vào gương mặt đang phừng phừng tức giận của Vận Minh Huyện chúa. Cái tát đau điếng, in năm ngón tay thành vệt dài sưng húp như đầu heo.
Vận Minh Huyện chúa ôm mặt tu tu khóc, lao đến Gia Hỷ, chỉ là vì bên Gia Hỷ có bốn tiểu thư ra ngoài nên hạ nhân đông hơn, khiến Vận Minh Huyện chúa không tiếp cận được.
Vận Minh Huyện chúa vừa la vừa khóc:
– Ngươi dám đánh ta? Muội muội ngươi là đồ thứ xuất hạ tiện, ngươi không có mẫu thân dạy dỗ cũng hạ tiện như ả ta thôi!
Gia Hỷ hừ lạnh:
– Ngươi ăn nói cẩn thận, nếu nhắc đến mẫu thân ta một lần nữa, thì không chỉ một bạt tai đâu!
Từ bên ngoài, có tiếng lanh lảnh:
– Tham kiến Vận Minh Huyện chúa, Thục Trinh Huyện chúa! Nô tì là Hổ Phách bên Diên Hi cung nhận lệnh của Quý phi nương nương mời Vận Minh Huyện chúa hồi phủ!
Gia Hỷ tựa tiếu phi tiếu:
– Hổ Phách cô cô, Vận Minh Huyện chúa ở đây cũng đã lâu, cô cô cũng nên đưa nàng hồi phủ rồi!
Vận Minh Huyện chúa thấy Hổ Phách đến liền ôm lấy tay nàng ta:
– Hổ Phách, ngươi phải nói nương nương đòi lại công bằng cho ta! Ả ta dám đánh ta! Ta là con dâu của nương nương, đánh ta chính là đánh nương nương!
Hổ Phách nhíu mày, Vận Minh Huyện chúa đúng là cả giận mất khôn. Bình sinh Vạn Quý phi ghét nhất kẻ nào nhục mạ thứ xuất, bởi Vạn Quý phi xuất thân cũng chính là thứ xuất. Hôm nay, ngoài miệt thị thứ xuất, Vận Minh Huyện chúa trốn khỏi phủ đã ảnh hưởng vô cùng lớn đến thanh danh Thịnh Vương cũng như thanh danh Hoàng gia, có một con dâu như vậy, Vạn Quý phi không tức chết mới lạ.
Hổ Phách lạnh nhạt:
– Vận Minh Huyện chúa, người là con dâu của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, người cẩn thận lời nói.
Vạn Quý phi có là Quý phi cũng chỉ là thiếp thất. Con của thiếp thất cũng là con của chính thê. Vận Minh Huyện chúa nói như thế không phải nhận Vạn Quý phi là Hoàng hậu? Đây là tội đại bất kính.
Vận Minh Huyện chúa biết bản thân lỡ lời liền im lặng theo Hổ Phách quay về. Hổ Phách nhìn kĩ Gia Hỷ một giây, mới hành lễ:
– Nô tì đi trước!