Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 69 - Thù Mới Nợ Cũ

trước
tiếp

Triệu Tử Đoạn đỡ Hiên Liên Tử Tâm về viện, hắn vừa đưa tay ra, đã thấy nàng ta đột ngột đứng dậy:

– Thiếu giám, nam nữ khác biệt!

Triệu Tử Đoạn lắc đầu:

– Phu nhân, ta là hoạn quan! Người phải nhớ kỹ điều này! Nếu người để lộ, không chỉ một mình ta mất mạng, mà ngay cả Hầu phủ, cả Hiên gia đều không một ai có thể sống sót.

Hiên Liên Tử Tâm mím môi, nàng là khuê nữ chưa từng bước chân khỏi cổng, khoảng trời của nàng rất nhỏ, chỉ có một hoa viên đi từ viện nàng đến chỗ mẫu thân, sau khi gả đi, khoảng thời nàng thêm màu xanh của Hầu phủ, tà áo trắng của phu quân, những chuyện nàng nghe được, những gì Triệu Tử Đoạn nói, quả thật với nàng quá sức chịu đựng!

Hiên Liên Tử Tâm e dè:

– Ta biết rồi!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười:

– Vậy để ta đưa phu nhân quay về!

Trung tuần tháng ba, Mi Châu đột ngột bị lũ quét, đê điều vỡ nhiều đoạn, nước dâng lên cuốn trôi đi làng mạc, cuốn trôi nhà cửa, hoa màu, lương thực, cuốn trôi cả những người xấu số.

Nửa đêm. Tiếng đập cửa Hầu phủ vang lên mạnh mẽ. Thành Hầu nằm trên phản gỗ cạnh cửa sổ, Hiên Liên Tử Tâm vẫn say ngủ trên giường. Mưa to gió giật, sấm chớp đùng đùng.

Bên ngoài viện Linh Tê hối hả:

– Hầu gia, Tứ Hoàng tử đến!

Tứ Hoàng tử tên gọi Hoàn Nhan Viên Tường, đã năm năm đóng quân ở biên ngoại, đang trên đường hồi kinh chuẩn bị nhận tước phong thì gặp lũ quét, thuận tiện ở lại Mi Châu tránh nạn, hắn liền đến Liên Thành thăm Thành Hầu.

Tứ Hoàng tử mặc giáp trụ Tướng quân, y phục có hơi ướt, tóc vẫn còn vương nước mưa, hắn hơ tay lên ấm trà nóng, hơi thở có chút giá lạnh.

Thành Hầu khoác vội áo đến phòng khách, hắn cùng Tứ Hoàng tử vốn không thân thiết lại có ẩn thù. Đối diện nhau có chút khó xử.

– Hoàng huynh!

Tứ Hoàng tử quay lại, hắn hơi ngỡ ngàng, Thành Hầu quá đổi khác, vóc dáng cao ngạo, khí chất lãnh bạc, mắt phượng u linh hút mọi luồng ánh sáng, giữa đêm mưa, sự xuất hiện của Thành Hầu như một tia sét, gây cảm giác kính sợ, hạ nhân trong phòng đều cúi mặt.

Tứ Hoàng tử gật đầu:

– Đã lâu không gặp!

Thành Hầu cười chiếu lệ:

– Đệ đã cho người chuẩn bị rượu nóng! Đêm nay xem ra không say không được!

Tứ Hoàng tử hào sảng:

– Tốt! Nếu đã như vậy ta không nhường đệ!

Phía sau Tứ Hoàng tử, một nữ nhân quy củ tiến đến. Nàng ta mặc xiêm y hồng nhạt, tóc dài chấm gót chỉ búi hờ, nét mặt thanh tao thoát tục, trên người lại không đeo bất cứ đồ trang sức gì:

– Ra mắt Hầu gia!

Tứ Hoàng tử dịu dàng nhìn nàng ta, qua loa giới thiệu:

– Đây là Tiên Vu Hạnh Đào!

Thành Hầu nhàn nhạt nhận lễ, lại nhìn Linh Tê:

– Chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho Tiên Vu cô nương!

Hạ nhân trong phòng sắp xếp bàn tiệc rồi lui xuống. Trên bàn ngoài một vò rượu ngon hâm nóng thì có thêm mấy cân thịt bò khô, một ít lạp xưởng cùng đĩa bì heo nướng lạnh.

Chỉ còn hai người, Tứ Hoàng tử mới cởi giáp phục, dưới lớp áo vải lộ ra thân hình rắn rỏi của người luyện võ, làn da màu đồng óng ánh lên giữa hàng trăm ngọn nến.

Thành Hầu mỉm cười, rót rượu:

– Hoàng huynh uống đi!

Tứ Hoàng tử nhìn chén rượu đục, môi hơi nhếch lên, cuối cùng cũng nâng ly:

– Cạn!

Thành Hầu không uống, hờ hững:

– Huynh không sợ đệ hạ độc!

Tứ Hoàng tử nhìn lại chén rượu lần nữa:

– Nếu sợ đệ ra tay, ta đã không đến đây! Vốn dĩ ta cũng không nghĩ nhiều vậy!

– Huynh đi một mình?

Tứ Hoàng tử gật đầu:

– Còn một gia tướng, hiện tại đang ở phủ tri huyện bên ngoài có chút việc riêng!

Thành Hầu ẩn ý:

– Nếu như vậy, ta chỉ cần giết huynh rồi thông báo ra ngoài huynh bị lũ quét cuốn đi, sẽ không ai hay biết!

Tứ Hoàng tử nhàn nhạt cười:

– Chính xác là vậy! Ta đã đến đây trong đêm coi như bản thân lấy mạng ra đánh cược một ván!

Thành Hầu cạn sạch ly:

– Huynh không hận ta?

– Hận đệ? Ta không hận đệ! Với đệ ta còncảmthấy áy náy!

Thành Hầu thở dài:

– Nói vậy là huynh hận mẫu phi ta!

Tứ Hoàng tử uống liên tục:

– Ta từng rất hận Hoa Quý Tần, đến mức khi biết phụ hoàng không xử tử nương nương, ta liền không phục, nhất quyết ra biên quan để tránh gặp người!

Thành Hầu trầm mặc:

– Mẫu phi ta đúng thật không nên hành sự như vậy! Ta thay mặt người xin lỗi huynh!

Tứ Hoàng tử cười:

– Hiện tại những chuyện đó với ta không quan trọng nữa, Ngọc phi là người nuôi ta lớn, công sinh không bằng công dưỡng, nhưng Ngọc phi lại là người bày kế đoạt ta từ tay sinh mẫu, lại cũng là người mười mấy năm sau lấy mạng sinh mẫu ta! Hoa Quý Tần ra tay với Ngọc phi, ta cũng không rõ là người giúp ta trả thù mẹ ruột hay giết chết người thân thiết với ta nhất!

Cả hai im lặng nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, mơ hồ u uẩn, hồi lâu Tứ Hoàng tử mới tiếp tục:

– Nâng ly đi! Dù gì bây giờ ta cũng biết nương nương là trúng kế của Vạn Quý phi mới hạ sát Ngọc phi. Vả lại Ngọc phi cũng đã khiến Lục Hoàng đệ mất mạng! Nói về hận thù, đệ có lẽ cũng rất hận ta đi!

Thành Hầu lắc đầu, cạn sạch ly rượu:

– Đều là chuyện do trưởng bối làm, ta không đổ lên huynh!

Tứ Hoàng tử nghiêng người ra sau:

– Nhưng thâm thù với Vạn Quý phi đệ lại đổ lên Thịnh Vương!

Thành Hầu hơi khựng lại, Thịnh Vương, hắn hận Thịnh Vương đâu chỉ vì một kiếp này, mà là ân oán cừu thù từ đời trước tích lại:

– Đó là chuyện khác! Lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau, đừng nói những chuyện không vui nữa! Lần này về kinh huynh có lẽ được phong Vương tước đi!

Tứ Hoàng tử cười hiền:

– Thân Vương hạng hai mới đúng! Xuất thân nhà mẹ ta vốn không hiển hách như Thịnh Vương, khó mà là Nhất đẳng Vương tước!

Thành Hầu nghi hoặc:

– Ngoại tổ phụ huynh vẫn là Tể tướng đương triều! Một cái tấu chương công trạng cho huynh là đủ!

Tứ Hoàng tử chán chường:

– Chu gia là khai quốc công thần, nhưng mẫu phi ta khi sinh ta chỉ là Quý nhân, Ngọc phi xuất thân từ thương hộ. Chu gia chỉ trung tâm với duy nhất phụ hoàng. Ngoại tổ phụ ta thà đi theo Thái tử còn hơn giúp đỡ ta!

Thành Hầu lắc lắc bầu rượu cạn:

– Hôm nay huynh đến đây nếu ta đoán không nhầm chính là muốn cùng ta kết liên minh!

Tứ Hoàng tử cau mày, Thành Hầu dễ dàng nói ra như vậy ắt hẳn đã có sự chuẩn bị. Hắn hơi bối rối:

– Đúng là thế! Nhưng…

– Ta chỉ là một Hầu gia, lại không ở kinh thành, không có khả năng giúp huynh hạ được Vạn Quý phi! Mối thù của huynh ta sợ không trả nổi!

Tứ Hoàng tử cười nhạt:

– Hoàng đệ! Ta và đệ có chung một kẻ thù, hai vẫn hơn một, đệ có tâm đoạt đích, người khác có thể nhìn không ra nhưng ta thì rất rõ! Đệ cũng biết ta không có khả năng trở thành trữ quân, sao còn muốn thử lòng ta!

Thành Hầu mỉm cười, hạ lệnh thêm rượu!

Ngoài trời mưa vẫn không dứt!

Hoa Quý Tần thức giấc nửa đêm, tiếng sấm quá lớn, không dễ ngủ được.

Hồng Tố vén rèm:

– Nương nương! Người bị giật mình?

Hoa Quý Tần tựa vào tường, nhu hòa lắc đầu:

– Ta không!

– Nương nương, Tứ Hoàng tử đang làm khách ở Hầu phủ!

Hoa Quý Tần hơi siết chăn lại, hồi ức năm năm trước ùa về. Hoa Quý Tần chân trần bước xuống nền đất lạnh, liền mở cửa, chớp rạch ngang trời vần vũ.

Hồng Tố vội vàng:

– Nương nương!

Hoa Quý Tần giọng hơi lạc đi:

– Ngày mai, mời Tứ Hoàng tử đến đây!

Ân oán này, cũng đến lúc phải giải quyết.

Kinh thành.

Phùng phủ.

Hôm nay là ngày thỉnh an, Gia Hỷ thoa ít hoa hồng cao lên cổ tay, trên gương mặt chỉ có son mỏng, nàng vận y phục thanh thuần, áo trắng thêu họa tiết trúc xanh. Đã tháng ba, nắng nhạt màu.

Lão phu nhân gương mặt vô cùng cao hứng, nếp nhăn tựa như biến mất đi. Gia Hỷ nhìn sang bên Tứ phòng, Nguyễn thị điệu bộ cũng tươi tắn, luôn tay vuốt tóc Phùng Dạ Vân. Gia Hỷ hơi nghi hoặc, không lẽ cái hôn sự giữa Hoài Nam Vương gia và Phùng Dạ Vân đã thành?

Mấy phòng đầy đủ, lão phu nhân nói qua loa vài chuyện quản gia lại phấn khởi thông báo:

– Bạch Thái phi đề cập hôn sự giữa Ngũ tỉ nhi và Hoài Nam Vương gia, Hoàng thượng cũng đã đồng ý!

Tam phu nhân mặt liền đen lại, nàng còn chưa ra oai với Tứ phòng được bao lâu:

– Mẫu thân chắc chứ? Là Hoàng thượng tứ hôn?

Lão phu nhân cau mày:

– Tứ hôn hay không tứ hôn cũng không quan trọng, chuyện này chắc chắn được chín phần, chỉ cần Vương gia đem kiệu hoa đến cửa, Ngũ tỉ nhi có thể danh giá gả đi!

Tam phu nhân ngậm miệng không hài lòng, đột ngột như nhớ ra chuyện gì:

– Mẫu thân, con dâu có việc này, muốn xin phép người! Chẳng là Tú Mi bên Hạ gia cũng đã mang thai mấy tháng, bên đó xa lạ không thân thiết với ai, nên muốn đưa Tú Mai sang bầu bạn!

Lão phu nhân gật đầu:

– Như vậy cũng tốt, tỉ muội có nhau, tránh bị dính phải mấy chuyện hậu trạch dơ bẩn!

Tam phu nhân cười cười, bên Hạ gia hay có bằng hữu của Hạ Nhạc Thâm ghé qua, biết đâu Phùng Tú Mai may mắn lọt vào mắt một Vương Công quý tộc nào đó.

Đại phu nhân lẳng lặng nghe chuyện không bình phẩm nhiều, đợi yên ắng mới nói:

– Mẫu thân, sắp tới Đại thiếu Phùng Cẩm chuẩn bị kì khảo thí, con dâu nghĩ nên làm một bữa tiệc tẩy trần!

Lão phu nhân nở nụ cười gật đầu:

– Cũng tốt! Đại thiếu gia Phùng phủ nhất định phải đề tên bảng vàng. Vu ma ma ba ngày nữa mở cửa Từ đường, ta phải cầu xin tổ tiên phù hộ!

Mấy phòng còn lại nhìn Hàn thị có chút ghen tị, riêng Nhị phu nhân chỉ lơ đãng cười. Gia Hỷ hơi chú ý bà, hồi phủ không lâu đã có thể khiến Hàn thị vừa mất hài tử vừa mất uy danh, Nhị phu nhân là muốn mở đường cho Tam thiếu Phùng Hậu kế thừa gia sản Phùng phủ?

Bên kia Ngũ phu nhân ho khan mấy tiếng, đứng dậy:

– Mẫu thân, đây là thư Ngũ gia gửi riêng cho người! Xin phép con dâu về sớm, đã đến giờ phải uống thuốc!

Lão phu nhân gật đầu để Vu ma ma nhận thư:

– Nghe nói Tịch Dinh vừa mời một danh y đến điều dưỡng thân mình?

Ngũ phu nhân ngượng ngùng đỏ mặt:

– Là con dâu muốn sớm sinh hài tử cho chàng!

Lão phu nhân nhu hòa phất tay để nàng ra ngoài. Gia Hỷ nhìn theo bóng Ngũ phu nhân, vì đâu nàng ta từ một người như sắp chết lại có thể thay đổi đến vậy. Dù sắc mặt vẫn chưa tốt nhưng cơ thể cũng hoạt bát hơn, xiêm y áo xống đều thay đổi, còn muốn sinh đứa nhỏ! Không phải nàng ta vẫn hận Ngũ gia cưỡng bức mình năm xưa sao!

Hàn Tịch Dinh quay về viện, một tì nữ chạy nhanh ra:

– Phu nhân!

Hàn Tịch Dinh tiến vào khuê phòng, cởi bỏ trâm cài vòng ngọc ra, nàng lau đi lớp phấn xám trên mặt, dung nhan hồng nhuận rực rỡ hiện lên.

Tì nữ bên cạnh mỉm cười:

– Nhị phu nhân đúng là không lừa người!

Hàn Tịch Dinh mở hộp thiếc, bên trong là chuỗi vòng ngọc mà tám năm qua nàng đeo trên người:

– Đường tỉ tặng ta từ khi vừa vào Phùng phủ làm dâu, ta làm sao có thể nghĩ là tỉ đã hạ độc lên nó! Trích Như, ngươi nói đúng không?

Tì nữ tên Trích Như lau nước mắt:

– Phu nhân, người khổ tận cam lai, Ngũ gia cũng sắp hồi kinh rồi!

Hàn Tịch Dinh ép bản thân uống hết bát thuốc trên bàn:

– Đại thiếu gia đến chưa?

Trích Như gật đầu:

– Đã đến, cả Văn tiểu thư cũng đang bên trong thiên viện!

Hàn Tịch Dinh gật đầu, mỉa mai giọng điệu:

– Rất tốt! Có như vậy đường tỉ ta mới hài lòng!

Nàng nhìn lại hộp thiếc, hận ý liền nổi lên:

– Đại tẩu ơi đại tẩu! Uổng công chúng ta là đường tỉ muội!

________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.