Sau cơm trưa, tiết trời mùa hạ vô cùng nóng bức, Gia Hỷ thay y phục nhẹ ra hồ sen dạo một vòng. Hôm nay không phải ngày thỉnh an, tổ mẫu gọi các phòng đường đột đến đương nhiên là có chuyện muốn nói.
Gia Hỷ ngồi trong lương đình, Bối Lan đứng phía sau phất phơ quạt lụa, Vịnh Đan đem một ít nước trái cây ướp lạnh đến. Nàng nhìn bàn tay Vịnh Đan thon gầy, từng khớp ngón nổi rõ nảy sinh cảm thấy đau lòng. Nàng đối với tì nữ này còn một lời hứa hẹn, Gia Hỷ thở dài, liền đuổi khéo Bối Lan đi:
– Em quay về viện lấy danh sách đồ ngự ban, ta muốn chọn một ít đưa đến Nhị phòng!
Bối Lan nhận mệnh lui đi, Vịnh Đan cũng mơ hồ đoán được, nàng về kinh cũng đã lâu, tiểu thư vì nhiều bận rộn chưa hỏi đến, nhưng nàng tin chắc chắn tiểu thư không nuốt lời. Gia Hỷ rút khăn tay lau khóe miệng, đôi mắt thanh lệ nhìn lên:
– Em thật muốn trả thù?
Vịnh Đan quyết đoán gật đầu, giọng nói nhỏ lại:
– Tiểu thư, em không có lòng thiện, không nhân từ, không tự xóa được cừu hận!
Gia Hỷ gật đầu, mông lung hướng mắt ra hồ nước lóng lánh ánh dương:
– Một cánh sen rơi cũng làm mặt hồ nổi sóng, hạ sát Thái tử, chính là chấn kinh thiên hạ! Nếu thất bại, em tất nhiên bị lăng trì, nhưng nếu thành công, cũng là mười phần không thể tránh khỏi cái chết!
Vịnh Đan quỳ xuống, đầu gối liền đập mạnh vào nền đá, Gia Hỷ nghe thấy mà đau lòng. Vịnh Đan dập trán, khóe mắt đã dâng dâng đỏ:
– Tiểu thư, em biết người quan tâm em, nhưng thù giết cha không đội trời chung, một lần hầu người vào Hoàng cung, là một lần em cố gắng nén lòng không lao đến một dao đoạt mạng hắn! Tiểu thư, người giúp em thành toàn! Em đảm bảo sẽ không can hệ đến người, không gây vạ cho Phùng gia!
Gia Hỷ nâng hờ tay Vịnh Đan dậy, nàng cũng đứng lên, gương mặt tĩnh mịch không một gợn suy nghĩ:
– Đành phải cược một ván! Xem trong lòng người đó, ta có bao nhiêu phân lượng!
Khi Gia Hỷ tiến vào khách phòng lão phu nhân thì mấy phòng đã đầy đủ, từ ngày Phùng Dạ Vân gả đến Hoài Nam Vương phủ, Nguyễn thị càng kiêu ngạo hơn trước, hiện tại ở đây, nữ nhi Nguyễn thị chính là gả đi cao nhất. Trắc phi, một tiếng là thiếp nhưng cũng mang mũ phượng khăn quàng vai ngang bằng Tần vị. So với Tam phòng tuy có một cái Thiếu phu nhân Hạ gia là chính thê nhưng gặp Phùng Dạ Vân vẫn phải cúi đầu.
Lão phu nhân gõ gõ trượng gỗ, thong thả ăn một miếng hoa quả tươi, trong lòng bà, Cửu tiểu thư Phùng Điển Nguyệt đang còn đeo yếm dãi ê ê a a. Gia Hỷ liếc nhanh Nhị phu nhân, mấy tháng ngắn ngủi, một thứ xuất Nhị phòng sao có thể khiến lão phu nhân để tâm đến vậy sao?
Lão phu nhân vui vẻ đưa một miếng lê mỏng để Phùng Điển Nguyệt ngắm mút. Bà thong thả:
– Kì thật hôm nay cũng không có gì quá quan trọng, bên Hạ phủ, Lục tỉ nhi cũng sắp sửa sinh, có thể ngày mai, có thể ngày kia, Tam phòng sắp xếp nữ quyến sang với nàng.
Tam phu nhân đứng dậy tươi cười, Nguyễn thị liếc xéo, nữ nhi nàng nếu nhanh như vậy hoài thai cũng tốt a, Hoài Nam Vương còn chưa có trưởng tử, ai có hài tử trước nhất chính là một bước lên tiên.
Lão phu nhân gật đầu, tiếp tục phân phó:
– Ba ngày nữa, Đại thiếu cùng Tam thiếu đều vào kì khảo thí, cũng là việc cần lưu ý, các loại đồ ăn thức uống được dùng, không được dùng đều phải chú tâm.
Nguyễn thị chớp ngay cơ hội này liền đả kích Tam phu nhân vốn từ lâu đối địch:
– Nhị thiếu tính ra lại lớn hơn Phùng Hậu một tuổi, kì này tiên sinh vẫn chưa cho hắn đi thi ư?
Tam phu nhân mặt thoát đỏ gay, vốn hài tử nàng khi xưa nghèo khổ thì lười biếng, hiện tại có chút tiền liền thành một tên quần là áo lượt, lên xe xuống ngựa cùng đám hoàn khố huân tước thế gia. Gần đây nhất còn thua bạc mấy trăm lượng, phải lén lút chạy sang Hạ gia ngửa tay xin bạc của muội muội.
Hàn thị cả cười, lâu nay Đại phòng im hơi lặng tiếng, một phần vì lo lót tăng phẩm cho Đại lão gia trong đợt thăng quan sắp tới, phần còn lại cũng vì Đại thiếu Phùng Cẩm đi. Hàn thị lấy quạt che miệng, cắt đứt nỗi bực dọc của Tam phu nhân bằng một tin động trời:
– Mẫu thân, con dâu cùng tướng công thương lượng, bên Đông gia Bá phủ có một thiên kim dòng đích vừa lứa xứng đôi với Cẩm nhi! Đông Thượng thư đã có lời, chỉ cần Cẩm nhi ghi tên lên bảng vàng, đỗ tiến sĩ, hôn sự này coi như mười phần thành!
Ngũ phu nhân ngẩng mặt, sau liền kéo ra một nụ cười nhợt nhạt:
– Đại tẩu, chúc mừng!
Hàn thị phất phất tay ra vẻ hào phóng:
– Ngũ thúc sắp hồi kinh, đệ muội muốn chúc mừng thì nên tặng quà cho ta nhiều một chút!
Gia Hỷ nhìn nước trà đang dần chuyển động, phụ thân nàng cùng Đông Thượng thư trở thành thông gia, chính là ngầm thừa nhận ủng hộ Thịnh Vương trong cuộc đoạt đích. Thuyền này nếu đã lên, hiển nhiên không thể khứ hồi.
Hàn thị để phòng lặng đi ngạc nhiên thì tiếp tục:
– Cố phủ đã đưa bà mối đến, muốn hỏi cưới Đại tỉ nhi!
Lão phu nhân nhìn Vu ma ma, cuối cùng ngờ vực hỏi:
– Cố phủ? Ta thật sự không nhớ ra?
Hàn thị liếc sang Gia Hỷ, nụ cười thoáng chốc tươi tắn hơn:
– Mẫu thân có lẽ không biết, Cố phủ này nhiều đời phụng sự triều chính, Cố lão thái gia đã quy tiên từng nhậm đến chức Cần Chánh điện Đại học sĩ, là một Các lão nổi tiếng!
Lão phu nhân gật gật đầu, như nhớ ra liền bàn thêm:
– Năm xưa Cần chánh điện uy thế bao nhiêu, hiện tại tàn lụi bấy nhiêu! Từ cuối thời thời tiên đế đã không còn trọng Đại học sĩ, chức vụ quyền hành cứ thế lọt vào tay họ Vương thành Tể tướng!
Hàn thị cười cười phụ họa:
– Tuy vậy, Cố gia không coi là nghèo khó, Cố Nhị công tử cũng đang là một Thái y Đại sứ của Thái y viện, hàm ngũ phẩm!
Gia Hỷ ý vị thâm trường nhìn sang Hàn thị, không rõ trong hồ lô bà ta đang bán thuốc gì! Đột nhiên lại có lòng tốt tìm kiếm cho nàng một gia đình trong sạch như vậy. Gia Hỷ lấy khăn tay che nửa mặt, giấu đi biểu tình khinh bỉ nhàn nhạt.
Trời ngả chiều, lão phu nhân cũng để các nàng ra về. Gia Hỷ mềm mại một đường vòng vèo qua hoa viên. Sau tòa giả sơn, Phùng Cẩm áo xống xộc xệch bước ra, đụng phải Gia Hỷ, hắn hơi bối rồi rồi xuề xòa cười:
– Đại muội!
Gia Hỷ nhoẻn miệng:
– Đại ca! Ba ngày nữa sắp thi, muội có làm một cái hà bao may mắn, lần sau sẽ đưa đến!
Phùng Cẩm nói thêm mấy câu cũng vội vàng rời đi, Gia Hỷ vừa về đến viện thì thấy Văn Nhược Nhan lén lút từ cổng sau vội vã vào phòng, y phục cũng chẳng mấy chỉnh tề. Gia Hỷ tháo trâm cài trên tóc xuống, hờ hững:
– Xem ra cái hôn sự với Đông gia không dễ thành!
Chập tối, Gia Hỷ ngâm mình trong dược thảo, nàng uống bát thuốc loại trừ mị dược cuối cùng, miệng ngân ngân vị đắng, tên Cố Nhị công tử này nếu Hàn thị đã đẩy đến cho nàng liền không tốt lành gì, lại phải có liên hệ mật thiết với lợi ích của Phùng Gia Hảo. Nàng cần làm nhất bây giờ, chính là điều tra về hắn, biết càng nhiều, càng dễ đối phó với Hàn thị.
Vịnh Đan thêm nước ấm vào thùng, Gia Hỷ chìm dần thân người xuống tận hưởng, nàng có chút âu lo:
– Em nghĩ ta nên đến gặp ai? Thịnh Vương hay Thành Vương?
Vịnh đang ngẩng mặt, nước mắt không tự chủ rơi xuống:
– Tiểu thư, là em khiến người vất vả!
Gia Hỷ lắc đầu, nắm lấy tay nàng trấn an:
– Chuyện Mi Châu em đã suýt phải đánh đổi tính mạng, ta nhận một ân huệ từ người khác thì có đáng gì! Ngày mai, có lẽ nên gặp Thành Vương đi, một mảnh ngọc phù này, ta cũng muốn em được bảo toàn!
Vịnh Đan sụt sùi cảm động, nụ cười trên môi cũng tự nhiên hơn.
Đại phòng.
Phùng Gia Hảo nằm trong lòng Hàn thị tán gẫu:
– Nương, vậy Cố Nhị công tử ấy là thế nào?
Hàn thị âu yếm vuốt mái tóc đen huyền của nữ nhi:
– Hắn không phải Thái y, đừng nói là Thái y Đại sứ, hắn chỉ là một tên học việc dựa vào quan hệ đi theo Cố Ngự y! Tính cách cũng phóng túng!
Phùng Gia Hảo đắc ý nhỏm người dậy:
– Mẫu thân! Tại sao lại là hắn? Một tên hoàn khố nào cũng có thể gả ả đi, sao phải là Cố gia!
Hàn thị cười cười:
– Nương lo lắng cho con, con có mệnh phượng hoàng, sau này vào cung không có cơ quan không được, kết thân với Cố gia, coi như có thể móc nối quan hệ với Cố Ngự y đó!
Hàn thị dừng một chút lại nói:
– Ta nghe phong thanh, Thành Vương phi không thể sinh dục!
Phùng Gia Hảo trợn tròn mắt:
– Vậy là?
– Thành Vương có thể nạp Trắc phi, lâu nhất cũng chỉ một năm nữa, hiện tại không phải Thịnh Vương phi đã hoài thai hay sao? Thành Vương chắc chắn không muốn thua kém Thịnh Vương đâu!
Phùng Gia Hảo vỗ tay, hí hửng:
– Mẫu thân nghe được từ đâu?
Hàn thị có chút tự đắc:
– Ngoại tổ phụ con! Dù gì cũng là đại thần trong triều, có thể can gián được cả Hoàng Đế! Con nghĩ xem, Hoàng thượng phạt ngoại tổ phụ hai mươi trượng, lại đánh rất nhẹ tay, sau cùng còn ban thưởng nhiều đồ như thế! Đây chính là vừa đấm vừa xoa!
Phùng Gia Hảo sau một hồi vui vẻ lại phát hiện điểm không thích hợp:
– Mẫu thân, Đại ca cưới Đông gia tiểu thư, nữ nhi lại gả đến Thành Vương phủ? Phụ thân nhất định không đồng ý!
Hàn thị bĩu môi:
– Phụ thân con là một lão già hồ đồ, chúng ta đứng về cả hai phía, miễn cho mai sau ai lên ngôi, ta đều không thiệt thòi, người ta chẳng phải nói không bao giờ nên để trứng trong một giỏ?
Phùng Gia Hảo nghe thấy có lý, tâm trạng tốt lên không ít. Phùng Dạ Vân có thể làm Trắc phi của Nhị đẳng Thân Vương, bản thân sao lại không thể thành Trắc phi Nhất đẳng Thân Vương được!