Thịnh Vương đập mạnh tay xuống bàn, mắt phượng nộ khí rợp trời:
– Ngươi…
Linh Tê bĩu môi, bộ dáng không chịu khuất phục:
– Nô tì nào biết Phùng Gia Hảo đó lại thêm linh tinh vào thuốc làm tăng độc tính…
Thịnh Vương hằn học:
– Chuyện nhỏ như vậy cũng để bản Vương phải thất vọng? Ngươi còn có thể làm được gì nữa?
Linh Tê rơm rớm nước mắt, bộ dáng điềm đạm nhào vào lòng hắn:
– Điện hạ, nô tì thật lòng đã gắng hết sức, chỉ là…
Thịnh Vương chán ghét đẩy nàng ta ra, thường ngày Hoàn Nhan Viên Hạo không để nữ nhân nhúng tay vào đại sự, Linh Tê có thân cận đến mấy cũng chẳng biết chút tin tức nào đáng giá. Hiện tại ả lại khiến Gia Hỷ thập tử nhất sinh. Giữ Linh Tê lại, vốn không còn ý nghĩa:
– Sau này, đừng đến đây nữa!
Linh Tê sững sờ nhìn nam tử trước mặt, cơ mặt cứng đờ, đến tim cũng ngừng đập, cảm giác thất vọng lan tỏa cùng cực:
– Vương gia, Linh Tê chỉ có mỗi người! Đừng vứt bỏ Linh Tê!
Thịnh Vương xoay người vào trong, đáy mắt lạnh lẽo:
– Ngươi ăn cơm Thành Vương phủ, uống nước Thành Vương phủ, lại nói là người của bản Vương? Không tự thấy xấu hổ? Làm sao bản Vương biết được ở đó ngươi không trèo lên làm ấm giường cho hắn?
Linh Tê bất lực ngã người xuống, níu gót hài thêu kỳ lân trước mặt, nhưng nam tử này trời sinh đã vô tình, coi nữ nhân không phải là người, tùy ý lăng nhục, bởi thế, hắn cứ thong thả bước đi.
Thịnh Vương chẳng thèm ngoái đầu, lưu lại cho nàng ta một mạng, với hắn đã là quá nương tình, dù gì thân thể mềm mại đó đã từng hầu hạ uyển chuyển dưới thân hắn, giết đi thật không nỡ.
Chỉ là…
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Gia Hỷ, lòng hắn đau nhói, đơn là do hắn kê, lại vô tình đẩy nàng vào cửa tử! Vốn dĩ chỉ muốn nàng hủy hôn, đợi chờ hắn, chấp nhận hắn… Nào ngờ…
Linh Tê thất thểu về Thành Vương phủ, dọc đường đi, nước mắt cứ chảy không ngừng khiến ướt đẫm tà áo. Linh Tê vùi mình trong cơn mưa nặng hạt, đến cửa phòng, cũng đã giữa đêm, đèn lồng trong phủ vì cạn dầu mà tắt đi ánh sáng, om om tối. Linh Tê nắm phải ổ khóa đồng lành lạnh liền phát hiện bản thân đánh mất chìa khóa từ bao giờ.
Linh Tê thở nhọc, lấy đèn lồng trước cửa đi dọc lại hành lang tìm kiếm. Nàng vấp chân vào mũi giày ai đó, té sấp. Thanh âm nam nhân ấm áp vang lên:
– Không sao chứ?
Linh Tê lắc đầu, lồm cồm bò dậy phủi phủi người, giữa ánh trăng mờ mờ hư ảo, mái tóc huyền nam tử không vấn thả tự do bay loạn.
Linh Tê thất thần:
– Thiếu giám giờ này còn thức?
Triệu Tử Đoạn lạnh nhạt tâm tình:
– Đợi cô nương!
Linh Tê có chút bất an, tay đổ mồ hôi ròng ròng, dù sao nàng cũng là cung nữ hầu hạ Vương gia, bỏ đi cả ngày thế này, khó mà không khiến người khác nghi ngờ.
Linh Tê qua quýt nói dối:
– Nô tì ghé qua nhà bằng hữu, vì mưa nặng hạt nên về trễ!
Triệu Tử Đoạn kéo Linh Tê lại gần, nàng ta ngã xuống nền đất, hai tay may mắn bám được vào lan can gỗ. Nguyệt quang xanh xao ẩn hiện, nét mặt thanh thuần tao nhã của Triệu Tử Đoạn càng thêm trong trẻo, mấy ngón tay thon dài đầu móng tinh tế sạch sẽ khẽ nâng cằm Linh Tê:
– Leo lên giường hắn cô thấy sảng khoái? Bị hắn vứt bỏ cô có thống khổ?
Linh Tê bị chế trụ, không thể thoát ra được, cố giữ bình tĩnh mà trả lời:
– Thiếu giám muốn nói gì? Nô tì nghe không hiểu!
Triệu Tử Đoạn gằn giọng:
– Tuyệt Tâm mất mạng, cô có thể an toàn mà thoát ra sao? Vương gia coi cô như trân bảo không muốn nghi ngờ, cô lại dám phản bội!
Linh Tê hoảng loạn, Thịnh Vương đã ruồng bỏ, Thành Vương chắc chắn sẽ không giết chết nàng, nhưng nếu bị đuổi đi, liền trở thành tứ cố vô thân.
Linh Tê lắp bắp:
– Thiếu giám, nô tì thật sự cái gì cũng không làm…
Triệu Tử Đoạn hờ hững:
– Chưa chịu nhận?
Linh Tê cùng quẫn chối bỏ:
– Nô tì không có gì để nói! Thiếu giám đừng ngậm máu phun người!
Triệu Tử Đoạn phiền chán nhìn nàng ta khóc lóc:
– Cô nương yên tâm! Ta không để cô nương oan uổng chết không bằng không chứng!
Hai ám vệ đột ngột xuất hiện, giữa lấy nàng ta. Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt:
– Giam Linh Tê lại, sắp tới ta còn phải truy lùng Phùng Hậu, không rảnh quan sát nàng ta!
Triệu Tử Đoạn rút trâm bạc vấn lại tóc, khoác thêm áo choàng rồi biến mất trong màn đêm.
Bích Ba Trang.
Thịnh Vương một thân hắc y, cả gương mặt phi thường tuấn mĩ cũng bị che kín. Hắn một đường vượt qua lính gác đêm, tìm kiếm khuê phòng Gia Hỷ, khúc hành lang này có tận năm ngả rẽ nhỏ, đây là lần đầu đến Bích Ba Trang, hắn hiển nhiên không rõ đường đi, vẫn hơi chần chừ. Mạt Viện đằng sau thở dài, chủ nhân nhất quyết phải nửa đêm đến thăm Huyện chúa, mặc dù rõ ràng ở đây long đàm hổ huyệt, là địa phận Thành Vương trực tiếp quản lý.
Thịnh Vương đặt tay lên lồng ngực, lọ giải dược cồm cộm hiện lên.
– Mạt Viện, ngươi ở lại đi!
Mạt Viện chấp tay:
– Chủ nhân, không được! Một mình người đi tức khắc gặp nguy hiểm!
Thịnh Vương quay đầu lại, mắt phượng long lanh hữu thần:
– Vậy thì nhanh chân đi, đừng tỏ thái độ bị ép buộc nữa!
Giữa đêm khuya thanh vắng, mặt trăng cũng khuất sau mây đen, hơi nước lạnh lẽo cơn mưa vừa qua còn đọng lại dễ khiến người khác rét run. Thịnh Vương dừng lại trước căn phòng nằm cạnh rừng trúc, ngoài hiên treo cao đèn lồng đỏ, ánh sáng phập phù lay động.
– Có lẽ nơi này!
Mạt Viện xoay người nhìn bốn bề:
– Chủ nhân làm thế nào mà đoán được?
Thịnh Vương cười nhẹ, giọng nói ôn nhu hữu tình:
– Hương thơm của nàng…
Trường kiếm trong đêm đen lóe quang ảnh, mỏng mảnh lạnh lẽo đặt ngang yết hầu Thịnh Vương đầy uy hiếp. Kiêu ngạo giọng nói cất lên, bạch y nam tử thân thủ điêu luyện đăm đăm nhìn hắn mỉm cười:
– Nhị Hoàng huynh, bản Vương đợi ngươi đã lâu!
Thịnh Vương nghe mùi máu tươi tanh nồng lan tỏa không khí, cổ họng có chút đau rát, biết rằng lưỡi kiếm vô tình đã cắt ngang một đường, nhưng thần sắc vẫn không đổi, chỉ là, hàng mày hơi cau lại:
– Hoàn Nhan Viên Hạo! Khá lắm!
Thành Vương tựa tiếu phi tiếu, xung quanh ám vệ đã vây kín, vũ khí cũng rút ra sẵn sàng. Trong tình thế này, nếu một đao đoạt mạng Thịnh Vương là dễ như trở bàn tay, nhưng Hoàn Nhan Viên Hạo lại không làm, chỉ hơi hờ hững:
– Vốn không nghĩ ngươi có thể ra tay độc ác đến thế! Uổng công nàng yêu ngươi!
Thịnh Vương nghe lồng ngực đập mạnh, Hoàn Nhan Viên Hạo khẳng định Gia Hỷ yêu hắn, điều này càng khiến hắn hối hận, tâm trạng giảm đi một nửa.
Thịnh Vương thả lỏng, cũng tháo khăn che mặt xuống:
– Lăng Thần, ta muốn gặp nàng!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sâu vào mắt nam tử đối diện, rất lâu sau mới thu hồi trường kiếm:
– Nhị Hoàng huynh, hiếm khi có thể nghe ngươi xưng hô thân thiết như vậy! Người làm đệ đệ như bản Vương đây thật thụ sủng nhược kinh!
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, ám vệ liền nhanh chóng biến mất, Thịnh Vương xoa tay lên yết hầu, một đường máu đỏ tươi nhỏ xuống. Mạt Viện thở nhẹ, vội lấy cao trị thương bôi nhanh qua giúp chủ nhân.
Gia Hỷ nằm trên giường lớn, người nàng toàn thân chỉ mặc váy rộng thùng thình, đây là y phục Hoàn Nhan Viên Hạo vì nàng mà suy nghĩ, tránh để vải cọ xát nhiều vào vết thương.
Bối Lan lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai nam tử.
Thịnh Vương rút hai lọ dược liệu trong ngực áo ra, một chứa hoàn đan, một còn lại là thuốc bột. Hắn lấy viên thuốc định nhét vào miệng nàng, đột ngột bị Hoàn Nhan Viên Hạo ngăn cản:
– Ta có nên tin?
Thịnh Vương gạt tay Hoàn Nhan Viên Hạo ra, môi mím lại:
– Nếu không muốn nàng sống, ta có cần mạo hiểm đến đây?
Hoàn đan nhanh chóng trôi khỏi miệng Gia Hỷ. Thịnh Vương yên lòng ngồi xuống, chỉ vào lọ dược còn lại:
– Cái này dùng để ngâm mình, bảy ngày sau bệnh chứng sẽ mất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo rót trà trong ấm ra, hương thơm nhàn nhạt tỏa qua mũi:
– Ngươi đúng là điên rồi, tạo cơ hội để kẻ khác ám hại nàng? Đó là tình yêu sao?
Thịnh Vương ngã người ra ghế, tay chạm vào vết thương trên cổ:
– Ra tay cũng thật quá mạnh! Sao khi đó không giết bản Vương đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay xoay tách trà trong tay, hắn với người này, vốn dĩ là huynh đệ, lại càng là địch nhân, hiện tại cùng nhau uống một bình trà, trông có chút buồn cười:
– Giết ngươi? Không muốn ngươi cứ đơn giản như vậy mà mất mạng!
Thịnh Vương cả cười, y phục đen tuyền tôn nét thần bí tuấn mĩ, long diên hương tỏa đậm trong không khí:
– Ngươi lo sợ giết ta sẽ khiến nàng hận ngươi!
Hoàn Nhan Viên Hạo siết tay lại, môi đỏ tựa máu khẽ cười nhưng khóe mắt lộ rõ bi thương:
– Nàng yêu ai là lựa chọn của nàng, còn nàng ở cạnh ai, chính là lựa chọn của Hoàn Nhan Viên Hạo ta!
Thịnh Vương híp mắt phượng, ngoan tuyệt ánh nhìn:
– Luận tình trường thủ đoạn, ngươi không bằng bản Vương, luận chính sự tiền triều, ngươi còn phải học bản Vương! Những thứ ngươi muốn, bản Vương sẽ không để ngươi có được! Kể cả nàng!
Thịnh Vương bước ra ngoài, gió từ cửa chính bật mở ùa vào rét lạnh, Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn chăm chú nhìn hoa văn trên tách trà tinh mĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt kiêu bạc hoàn hảo ngưng trọng không rõ hỉ nộ.
Hoàn Nhan Viên Hạo thức trắng một đêm, mờ sáng hôm sau, Gia Hỷ thực sự đã tỉnh lại, tuy cơ thể đau nhức vẫn còn, nhưng làn da nàng đã không còn chảy ra huyết dịch.
Gia Hỷ cuốn lấy chăn bông, nhìn nam tử bạch y mi mắt nhắm hờ ngồi cạnh giường, hương thảo mộc tỏa ra thanh sạch vô chừng.
Nàng khẽ khàng:
– Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo không mở mắt, giữa hai hàng chân mày, một nếp nhăn hiện ra, đến trong mơ hắn cũng không thật sự yên ổn. Gia Hỷ xỏ chân vào hài ngọc xuống giường, đắp chăn lên người hắn.
Bối Lan đem nước rửa mặt vào, thì thầm:
– Đêm qua, Thịnh Vương đến đây!
Gia Hỷ tròn mắt:
– Đến đây? Thành Vương có biết?
– Cả hai vị điện hạ đều ở trong khuê phòng tiểu thư! Thịnh Vương đem giải dược tới, nghe qua câu chuyện có thể đoán ra là Thịnh Vương không muốn để tiểu thư gả đi nên đã hạ dược…
Gia Hỷ cắn môi, nếu chỉ vì níu chân nàng, lại có thể hạ một loại cổ độc nghiêm trọng đến vậy, người này đúng là tàn độc đi. Hoặc giả có uẩn khúc gì, nàng cũng thật muốn biết rõ chân tướng.
Bối Lan pha nước tắm, lấy thuốc bột đổ vào, hơi nước thoáng mùi hoa cỏ tươi mới cắt. Phòng tắm không thiếu thứ gì, nước tắm từ suối nóng được dẫn vào một hồ nhỏ sâu có bậc thang đi xuống, trên mặt hồ đều lót đá cuội tránh trơn trượt, mà hai bên vách tường xếp đầy đủ trung y, khăn bông, tinh dầu hương liệu, đây là một phòng nghĩ dưỡng đặc biệt dành cho khách nhân quý hiển của Bích Ba Trang.
Khi nàng quay ra ngoài, Thành Vương đã đi mất, trên bàn chỉ có lời nhắn hắn để lại, dặn dò cách nàng dùng thuốc thế nào, ăn uống ra sao, lại chỉ nơi đi dạo giải sầu. Thành Vương tuy quan tâm nàng, nhưng lại không quá thân cận, hắn thật sự bận rộn chính sự, hay bản tính vốn đã đạm mạt như vậy.
Gia Hỷ gấp thư lại, khóe môi bợt bạt nhàn nhạt hạ lệnh:
– Truyền tin ra ngoài, bệnh tình ta đã trở nặng, vô phương cứu chữa!