Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 43 - Chương 41

trước
tiếp

Khương Trì đút hai tay vào túi, đáy mắt trong trẻo đầy ánh cười nhẹ: “Phần thưởng này thế nào, hả?”

Tô Đường và Lăng Lang nhất thời không nói gì, Địch Lộ ở bên cạnh vội vàng nuốt nước miếng, sờ lên trái tim nhỏ yếu ớt của mình. Cô lúng túng cười ba tiếng ha ha: “Được anh Trì thưởng, cảm giác rất là… đặc biệt, ha ha ha.”

Đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm mang tính xâm lược của Khương Trì, Tô Đường gắng gượng bình tĩnh lại, cô cắn môi nói: “Em không tin.”

Khương Trì nhíu mày, khóe môi cong lên: “Không tin ở đâu?”

“Chỗ nào cũng không tin.” Mu bàn tay Tô Đường vẫn đang che gương mặt nóng hổi của mình, giờ phút này cô chỉ mong mau mau kết thúc chủ đề “hơi” mập mờ này.

Chẳng lẽ đống bạn gái trước của Khương Trì đều là giả à!

Khương Trì chậc một tiếng, anh kéo cổ tay Tô Đường đang định đi khỏi. Cổ tay cô bé nhỏ nhẵn nhụi, anh hơi dùng sức đã có thể túm chặt cô, làm cô không thể nào rời khỏi tầm mắt anh. Mắt nhìn cô, giọng anh thêm phần nghiêm chỉnh: “Anh đã lừa em bao giờ chưa? Hả?”

Nghe câu này, Tô Đường lập tức cảm thấy nghèo vốn từ.

Dường như, Khương Trì thật sự chưa từng lừa cô bao giờ, dù chỉ một lần. Giữa họ, có chuyện gì đều trực tiếp nói với nhau. Chưa từng lừa dối.

Tô Đường bỗng chốc hơi thẹn quá hóa giận, mặt cô đỏ rực lên, hai mắt long lanh nước, giọng mang theo phần ngây thơ mà ngay cả chính cô cũng không biết: “Khương Trì, đừng đùa kiểu đó nữa.”

Đùa ư.

Khương Trì cười một tiếng, không rõ ý tứ, hình như chơi chán rồi, cuối cùng cũng thả cổ tay cô ra.

Ngay khi cổ tay được giải phóng, Tô Đường lập tức chắp tay ra sau lưng, sau đó nhẹ nhàng thở ra thật dài.

Địch Lộ và Lăng Lang ở bên cạnh vội cười lớn vài tiếng, hóa giải không khí mập mờ lạ thường lúc này, next chủ đề hơi vượt tiêu chuẩn đó qua.

Một buổi học lớp 12 kết thúc, Tô Đường và Khương Trì về nhà, lại phát hiện có hai vị khách ngoài ý muốn đến.

Một người trước đây không lâu Tô Đường vừa gặp qua, chính là Tô Nguyệt Nha – vừa khéo cùng họ với cô; một người khác là một cô bé trông chỉ tầm mười một, mười hai tuổi. Cô bé ấy mặt mũi xinh xắn, ăn mặc cũng cầu kỳ. Cô nhìn thấy Khương Trì về, vội vàng đứng lên từ ghế salon, nhiệt tình chào hỏi: “Anh họ, anh về rồi.”

Đuôi mày Khương Trì nhíu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy: “Khinh Khinh, em tới làm gì?”

Khương Khinh Khinh bĩu môi, bất mãn nói: “Không phải là vì lâu lắm anh chưa gặp chị Nguyệt Nha à. Nên em mang chị ấy đến cho anh gặp đó.”

Lúc này Tô Nguyệt Nha cũng đứng lên cùng Khương Khinh Khinh, cô nhìn thấy Khương Trì, trong mắt lập tức ánh lên nét vui vẻ. Cô trầm giọng gọi: “Đại ca.”

Mặt mày Khương Trì lạnh thêm mấy độ, anh không để ý đến Tô Nguyệt Nha, mà hỏi Khương Khinh Khinh: “Cô ta bảo em dẫn cô ta đến sao?”

Mắt Tô Nguyệt Nha tối sầm lại. Khương Khinh Khinh ơ một tiếng: “Anh họ, giữa anh và chị Nguyệt Nha có hiểu lầm gì à? Anh rộng lượng tý đi, đừng giận chị Nguyệt Nha. Anh không biết hơn hai tháng nay chị ấy buồn đến mức nào đâu.”

Khương Trì tiện tay ném cặp sách trống rỗng mang để giả vờ giả vịt trên vai xuống ghế salon, từ chối cho ý kiến.

Khương Khinh Khinh giậm mạnh chân, thúc giục: “Anh họ, anh nói chuyện với chị Nguyệt Nha đi chứ! Có phải anh hiểu lầm gì chị ấy không?”

Tô Đường rũ mắt, đang định rời đi, chừa không gian cho mấy người họ, liền bị Khương Trì lập tức kéo cổ tay lại. Tay anh dùng sức lạ thường, khiến cô không thể động đậy, đành phải đứng nguyên tại chỗ.

Giọng Khương Trì lạnh lung: “Không có gì để nói cả.”

Ánh mắt Tô Nguyệt Nha tối tăm nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn níu chặt cổ tay Tô Đường của Khương Trì, không nói gì. Ngược lại, Khương Khinh Khinh lại nhảy dựng lên trước, cô bé lấy tay chỉ vào Tô Đường, giọng bất thiện: “Anh họ, đây là ai?”

Khương Trì mất kiên nhẫn, không trả lời vấn đề này, mà hỏi: “Em còn việc gì không?”

Khương Khinh Khinh bĩu môi hờn dỗi, hừ một tiếng: “Không còn việc gì cả, nhưng em muốn ở lại đây ăn tối.”

Khương Trì đáp ứng lấy lệ: “Tùy em.”

Khương Khinh Khinh bỗng nghĩ tới gì đó, không nhịn được hỏi: “Anh họ, bao giờ dì Trầm về ạ?”

Khương Trì nhíu mày: “Bà ấy đã bị sa thải rồi.”

Khương Khinh Khinh hả một tiếng, hỏi liên tiếp như bắn súng liên thanh: “Anh họ, sao anh lại sa thải dì ấy? Không phải dì ấy là người hiếm có có thể nấu vừa miệng anh à? Em vẫn muốn ăn cơm dì ấy làm mà, anh họ, anh gọi dì ấy về được không? Em không thích dì này. Em không quen cái dì bây giờ.”

“Không.” Khương Trì từ chối, sau đó không để ý đến Tô Nguyệt Nha và Khương Khinh Khinh nữa.

Khương Khinh Khinh không để ý đến sự lạnh nhạt của Khương Trì, bị từ chối cũng không có phản ứng đặc biệt gì, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, vững vàng trên ghế salon, trông có vẻ không chịu rời đi.

Tô Đường nhận thấy nơi này không đến phiên cô, bèn một mình đi phòng bếp cho mèo con mình nhặt được uống sữa dê. Mèo con uống sữa dê xong, cô vuốt lông mèo, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói: “Đây là mèo cậu nuôi à?”

Tô Đường xoay người nhìn lại, phát hiện đó là Tô Nguyệt Nha. Cô cẩn thận ôm Bánh Bao Nhỏ vào lòng, đứng lên, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Tô Nguyệt Nha tùy ý cười: “Nó rất đẹp.”

Tô Đường dịu dàng nhìn mèo con, giọng êm ái: “Đúng vậy.”

Tô Nguyệt Nha nhàn nhạt nhìn thoáng qua con mèo Ragdoll này: “Nó có tên chưa?”

Tô Đường gật nhẹ đầu, giọng bất giác trở nên dịu dàng hơn: “Có, nó tên là Bánh Bao Nhỏ.”

Tim Tô Nguyệt Nha đập cái thịch, cô nghe Ninh Tử An nói qua, Khương Trì hình như gọi Tô Đường với biệt danh là Bánh Bao. Vậy hàm ý trong cái tên Bánh Bao Nhỏ của con mèo này… Cô gượng cười, vẫn ôm kỳ vọng hỏi: “Là cô lấy tên cho nó à?”

Tô Đường lắc đầu: “Không phải.”

Tô Nguyệt Nha cảm thấy tim mình dường như ngâm vào nước đá. Không phải Tô Đường lấy tên, vậy chỉ có thể là Khương Trì. Cô không biết mình rời khỏi bếp bằng cách nào, chỉ cảm thấy có thứ gì trong lòng đang dần sụp đổ.

Người cô khát cầu bao năm, có thể sẽ vĩnh viễn cách xa cô.

Bởi tối nay nhà họ Khương có thêm hai vị khách, nên bữa tối cũng thịnh soạn lạ thường. Đủ loại nguyên liệu tươi mới được chế tác thành những món ngon mỹ vị. Thực tế, tay nghề của dì Lục không hề kém hơn dì Trầm, nếu không bà cũng không thể có được công việc bảo mẫu ở nhà họ Khương này.

Dì Lục cũng rất nhiệt tình với hai vị khách, song hai người họ đều có vẻ không hứng lắm, trông nặng nề tâm sự.

Tất nhiên, Khương Trì dùng hết cơm tối một cách tự nhiên, Tô Đường cũng không nhiều lời trên bàn cơm.

Ăn tối xong, Tô Đường đi lên phòng mình trên lầu một chuyến, sau đó mới xuống lầu. Theo thói quen, cô chuẩn bị đi xem vật cưng của mình, nhưng đến ổ mèo của cô, cô thấy Tô Nguyệt Nha và Khương Khinh Khinh đang chụm đầu vây quanh ổ mèo, không biết đang huyên thuyên gì đó.

Cô thấy hơi là lạ, lên tiếng hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Khương Khinh Khinh nghe thấy tiếng Tô Đường, sợ nhảy dựng. Cô lấy tay sờ lên ngực, hổn hển: “Chị đột nhiên lên tiếng, định hù chết tôi à?”

Tô Đường càng thấy lạ hơn, cô lại hỏi lần nữa: “Hai người đang làm gì ở đây vậy?”

Tô Nguyệt Nha vén tóc mai ra sau đầu, giọng bình thản: “Khinh Khinh thích mèo của cậu, đang chơi với nó.”

Khương Khinh Khinh nghe vậy, vội vàng gật đầu.

Lúc này, Bánh Bao Nhỏ bỗng kêu lên quái dị. Giọng nó run run, nghe như đang phải chịu đau đớn khủng khiếp.

Tô Đường quýnh lên, lập tức gạt Khương Khinh Khinh đang cản đường sang một bên, nhìn vật cưng của mình.

Chỉ thấy Bánh Bao Nhỏ lúc này đang run bắn, trốn trong ổ, mắt lam xinh đẹp dè dặt nhìn Tô Đường.

Tô Đường xót xa, cô nhẹ giọng nói với Bánh Bao Nhỏ: “Bánh Bao Nhỏ, tới đây nào.”

Thấy chủ nhân của mình, Bánh Bao Nhỏ mới nhỏ giọng meo meo hai tiếng, rồi khập khiễng đi tới chỗ Tô Đường.

Tô Đường thấy dáng đi của Bánh Bao Nhỏ, giật mình: “Chân mày sao thế?” Bánh Bao Nhỏ đã chạy ra trước ổ mèo, Tô Đường lập tức ôm lấy nó, cẩn thận kiểm tra chân trước của nó. Cô sợ hãi phát hiện, chân trái trước của Bánh Bao Nhỏ hình như bị gãy.

Cô phẫn nộ đứng lên, hốc mắt hơi đỏ, tức giận chất vấn: “Các người làm gì với nó?”

Khương Khinh Khinh vốn đang hơi có tật giật mình, có phần chột dạ, nhưng vừa nghe thấy Tô Đường chất vấn, sắc mặt lập tức không tốt, quát nói: “Chúng tôi làm gì được nó?”

Giọng Tô Đường run run vì phẫn nộ: “Không làm gì? Vậy tại sao chân của nó lại thế?”

Khương Khinh Khinh liếc xéo một cái, khó chịu nói: “Cô hỏi tôi, tôi biết làm sao?”

Tô Nguyệt Nha ở bên cạnh hát đệm:”Chắc là nó không cẩn thận tự làm gãy chân mình, cô dẫn nó đi khám bác sĩ thú y đi.”

Lúc này, Khương Trì nghe thấy tiếng ồn, đi tới, thấy ba người đều đứng đấy, hỏi: “Sao thế?”

“Anh họ, cô ta mắng em!” Khương Khinh Khinh lập tức tố cáo. Vừa cáo trạng, cô vừa không quên oán hận trừng Tô Đường.

Tô Đường mím chặt môi, hốc mắt đỏ bừng, hai tay ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, không nói một câu.

Khương Trì không để ý Khương Khinh Khinh chút xíu nào, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Đường, đặt tay lên đầu cô, vuốt nhẹ: “Sao vậy?”

Khương Trì đến rồi, Tô Đường mới phát hiện hốc mắt mình chua xót vô cùng. Cô run run nói: “Bánh Bao Nhỏ bị gãy chân.”

Mày Khương Trì lập tức nhíu lại, anh biết Tô Đường quan tâm con mèo cô nhặt được này đến cỡ nào, mỗi ngày đều phải tự tay cho nó uống sữa, tắm rửa, nói chuyện.

Nhưng bây giờ, con mèo này lại gãy chân. Khương Trì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Khinh Khinh, giọng lạnh lẽo: “Em làm?”

Khương Khinh Khinh vốn không định nhận, chỉ cần cô không nói, Khương Trì làm gì được cô? Nhưng Khương Trì làm như thế, ngược lại lại khơi dậy lòng phản nghịch của cô. Vò đã mẻ không sợ rơi, cô nói: “Em làm thì sao? Chỉ là một con mèo thôi mà? Còn chưa chết, chỉ bị gãy một chân thôi. Hơn nữa, đi khám thú y là được rồi, có phải chuyện gì lớn đâu.”

“Khương Khinh Khinh!” Mặt Khương Trì sa sầm, giọng đanh lại, trông có vẻ sắp nổi mưa gió.

Thấy Khương Trì hình như giận thật, Khương Khinh Khinh mới hơi sợ, cô nhỏ giọng: “Anh họ, chẳng lẽ anh định mắng em vì một con mèo à? Em là em gái anh mà!”

Tô Nguyệt Nha ở một bên nói đỡ cho Khương Khinh Khinh: “A Trì, Khinh Khinh còn nhỏ, anh…”

Tô Nguyệt Nha còn chưa dứt lời đã bị Khương Trì cắt ngang, giọng anh mang theo sự châm biếm rõ rang: “Nó năm nay mười hai, chẳng lẽ cô cũng mười hai à?”

Mặt Tô Nguyệt Nha lập tức đỏ lên bừng bừng. Cô ta tuyệt đối không ngờ Khương Trì thật sự không nể mặt mình tý nào. Cắn răng, cô ta nói: “A Trì, là lỗi của em hết, em nên kịp thời ngăn em ấy lại.”

Khương Trì cười nhạt, ánh mắt nhìn cô ta càng lạnh hơn: “Vốn đã là lỗi của cô. Về sau, nhà họ Khương không chào đón các người.”

Khương Khinh Khinh nghe vậy, kinh ngạc trừng to mắt, trong giọng tràn đầy sự không thể tin: “Anh họ, anh có biết anh đang nói gì không đấy?”

Khương Trì bực bội xoa xoa mi tâm mình, gọi dì Lục. Dì Lục nghe thấy Khương Trì gọi, vội vàng đi tới: “Tiểu Khương, có chuyện gì thế?”

“Tiễn khách.”

“… Được.”

Khương Khinh Khinh càng không cam lòng, miệng không ngừng nói: “Anh họ, sao anh có thể đối xử với em như thế?”

Tô Nguyệt Nha cũng nước mắt tràn mi, như thể phải chịu uất ức lớn lắm.

Khương Trì giật giật khóe miệng, hoàn toàn không có kiên nhẫn nói tiếp với các cô ta. Anh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Không đi à?”

Lúc này, Khương Khinh Khinh mới giậm chân, hừ một tiếng, kéo Tô Nguyệt Nha đi.

Rời đi, Tô Nguyệt Nha không nhịn được quay đầu lại, thấy Khương Trì hình như đang an ủi Tô Đường gì đó, không nén được, nắm chặt hai đấm.

Tô Đường…

Cô ta không nhịn được, mặc niệm hai lần cái tên này trong lòng. Sau khi Khương Khinh Khinh và Tô Nguyệt Nha rời đi, Tô Đường và Khương Trì lập tức đưa mèo con đi khám bệnh viện thú cưng. Khám xong cho Bánh Bao Nhỏ, bác sĩ nói mèo con gãy xương không nặng lắm, có thể khôi phục được.

Lúc này Tô Đường mới thở phào một hơi.

Khương Trì không nhịn được, lấy tay sờ lên mái tóc đen mềm mại của Tô Đường, ấm giọng nói: “Không sao rồi.”

Tô Đường ừ một tiếng, áp má lên lưng mèo con, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của nó, lòng cô mới bình tĩnh lại.

+ + +

Mới rạng sáng hôm sau, tại cửa lớp A16 đã đứng một người quen của Khương Trì và Tô Đường.

Khương Trì thấy người này tại cửa lớp mình, lòng thấy là lạ, anh còn chưa vào lớp, đang định hỏi cậu ta tới làm gì, người này đã hung hăng đấm Khương Trì một quả trước.

Khương Trì không phòng bị chút nào, bị đấm, khoé miệng anh đổ máu nay. Ánh mắt anh lành lạnh đi: “Tử An, mày có ý gì?”

Ninh Tử An nắm chặt hai đấm, tràn đầy tức giận hỏi ngược lại: “Tao có ý gì? Mày có ý gì mới đúng. Mày làm gì với Nguyệt Nha?”

Nghe thấy cái tên Nguyệt Nha, mắt Khương Trì hiện lên chút không kiên nhẫn: “Tao có thể làm gì?”

“Mày có biết là, cô ấy khóc ròng một đêm, rạng sáng nay mới gượng ngủ được. Sao mày có thể làm thế với cô ấy!” Ninh Tử An phẫn nộ đến run người.

Khoé miệng Khương Trì cong lên một độ cong lạnh nhạt: “Cho nên, mày bất nình vì cô ta?”

Giọng Ninh Tử An tràn đầy phẫn nộ và đau lòng: “A Trì, bao nhiêu năm tình cảm của chung ta với Nguyệt Nha đâu rồi? Chẳng lẽ mày quên sạch rồi à?”

Khương Trì lấy tay gạt vết máu bên miệng đi, giọng nhàn nhạt: “Tao chưa quên, nhưng mày thì quên rồi.”

Anh em với nhau hơn mười năm, vì dăm ba câu của một cô gái, lại lập tức quăng tình an hem ra sau đầu. Không hỏi đầu đuôi đã muốn ra mặt cho người ta.

Rốt cuộc thì ai mới là người đã quên tình an hem?

Ninh Tử An căm tức vô cùng, nhất thời không nghe hiểu lời bóng gió của Khương Trì, anh ta đau đớn chỉ vào Tô Đường, nói: “Vì cô ta, mày để Nguyệt Nha phải uất ức?”

Khương Trì giật giật khoé miệng, giọng lạnh nhạt: “Không cho Tô Nguyệt Nha uất ức, chẳng lẽ để người của tao phải uất ức?”

Ninh Tử An không dám tin nhìn Khương Trì: “Người của mày?” Đây cũng là lần đầu tiên, Ninh Tử An biest, hoá ra Khương Trì đã đặt Tô Đường vào dưới cánh chim của mình: “A Trì, không ngời mày lại là kẻ nông cạn đến vậy.”

Nhan sắc của Tô Đường, mới đầu nhìn, Ninh Tử An cũng kinh diễm. Nhưng cũng chỉ kinh diễm thôi. Lòng anh ta cho là, Khương Trì đã bị nhan sắc của Tô Đường mê hoặc.

Lúc này, Lăng Lang ở trong phòng học cũng phát hiện tình huống bên ngoài.

Anh vội vàng đi ra, liếc mắt đã thấy khoé miệng bầm đen của Khương Trì, biến sắc: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Ninh Tử An và Khương Trì đều không giải thích gì với Lăng Lang. Ninh Tử An nói với Khương Trì: “A Trì, mày làm tao quá thất vọng.”

6 nghe được câu này, phẫn nộ, anh ta không biết đã xảy ra hiểu lầm gì, khiến giữa hai anh em xuất hiện vết nứt. Nhưng anh ta biết Khương Trì quan tâm người anh em Ninh Tử An này đến cỡ nào: “Tử An, sao mày có thể nói vậy với A Trì.”

Ninh Tử An nhìn chằm chằm Khương Trì: “A Trì, nếu mày còn coi tao là anh em, cậu hãy nói xin lỗi với Nguyệt Nha đi.”

Khương Trì như thể nghe được chuyện cười, lập tức cười ra tiếng: “Xin lỗi? Mày bảo tao xin lỗi cô ta ư?”

Giọng Ninh Tử An trịnh trọng lạ thường: “Đúng vậy, A Trì, nếu mày còn coi tao là anh em, thì nể mặt tao làm hoà với cô ấy.”

Khương Trì cong môi, ánh mắt nhìn Ninh Tử An hoàn toàn trở nên lạnh lẽo: “Mặt mày đáng giá mấy đồng? Còn anh em, không làm cũng thể.”

Lúc này Lăng Lang mới phát giác, có chuyện lớn rồi, sao lại đến độ ngay cả anh em cũng không làm được thế!

“A Trì, Tử An, hai người đừng xúc động, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chúng ta tỉnh táo lại, từ từ hẵng nói chứ?” Lăng Lang sốt ruột nói.

Ninh Tử An như đã nén giận đủ rồi, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, anh ta cắn rang nói từng câu từng chữ: “A Trì, đã vậy, chúng ta cắt đứt tình nghĩa!”

Nói xong, Ninh Tử An xoay người, nhanh chóng rời đi.

Lăng Lang không nhịn được, chửi một câu: “F*ck Ninh Tử An, hôm nay não cậu ta bị nhúng nước, chưa uống thuốc à?” Nói xong, Lăng Lang lại không nhịn được hỏi Khương Trì: “A Trì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mày với Tử An lại đến mức đất rồi?”

Khương Trì bực bội đạp một phát vào tường, lưu lại một dấu chân rõ ràng trên vách tường trắng như tuyết: “Chẳng có gì cả, coi như lúc trước mắt bị mù. Nhìn nhầm chó thành anh em.”

Lăng Lang nuốt nước miếng, Khương Trì đã nói vậy, chứng tỏ tình anh em của anh và Ninh Tử An thật sự không còn đường cứu vãn nữa.

Nhưng cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, anh ta vẫn lơ tơ mơ.

Anh ta quan hệ gần với Khương Trì hơn, cũng biết rõ Khương Trì làm người ra sao, bởi vậy, dù có phát sinh chuyện gì, anh vẫn luôn đứng bên ủng hộ Khương Trì.

“A Trì, tiền thuốc men của mẹ Ninh Tử An vẫn luôn được cậu chi trả, bất kể ra sao, cậu ta nói cậu như vậy cũng quá lòng lang dạ sói.”

Khương Trì nhếch môi lên thành một độ cong mỉa mai.

Chỉ vì một Tô Nguyệt Nha.

Vì Tô Nguyệt Nha.

Anh ta đã mất đi một người anh em chung sống hơn mười năm.

Tô Đường vẫn kinh hồn bạt vía đứng đó nhìn từ đầu đến cuối. Ở đây, chỉ mình cô và Khương Trì biết rốt cuộc là vì sao mà Ninh Tử An bất hoà với Khương Trì.

Nhưng sự thật hoàn toàn không như Tô Nguyệt Nha nói.

Ninh Tử An tin vào lời một phía của Tô Nguyệt Nha, cứ như thế, không hỏi xanh đỏ trắng đen, đẩy hết lỗi lầm lên người Khương Trì.

Nhìn bóng dáng hơi cô đơn của Khương Trì lúc này, Tô Đường bỗng cảm thấy thật đau lòng.

Cô tiến lên, cầm lấy bàn tay hơi run của Khương Trì, dùng sức nắm chặt, như lúc trước anh nắm lấy cô.

“Không sao, anh còn có em mà.” Tô Đường êm ái nói.

Khương Trì nghe vậy, tay run lên.

“Em sẽ mãi ở đây.”

“Sẽ không rời đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.