Bố tôi là người rất bận rộn. Do vậy mà việc ông ấy phải đi tiếp khách là chuyện thường xuyên. Mỗi lần như vậy bố hay về lúc 12 giờ. Mẹ tôi ko ngủ mà đi qua đi lại chờ đợi. Tay cầm điện thoại trực bấm cho ông ấy. Cho đến giờ tôi mới hiểu mẹ tôi ko gọi vì ko muốn ông ấy sốt ruột. Và mỗi lần như vậy, bố cứ đi theo mẹ, xoa lưng mẹ, và luôn hỏi ” Bà xã có yêu anh không? ” Mẹ tôi sẽ nói có. Và cho ông ấy uống nước giải rượu rồi cho ông ấy đi ngủ.
Hôm nay bố về muộn hơn. Đã vậy, mẹ cũng gọi vài cuộc mà ông ấy không nghe. Vẫn như thường ngày, ông ấy vẫn theo mẹ hỏi: “vợ yêu anh không? ”
Mẹ tôi đang lên cơn bực bội. Quát lên: “không. Ai yêu nổi nhà ông. ”
Bố tôi tủi thân, mò ra phòng khách ngồi. Ông ấy khóc. Mẹ tôi nhìn vậy, sai 5 chị em siêu nhân ra dỗ bố. Thằng Tôm mang cả hộp giấy ra, thằng Tít leo lên lòng bố nghịch ngợm. Châm Anh bế chôm chôm ra đặt vào lòng bố. Bố ôm chúng nó miệng làm bẩm:” Mẹ con ko cần bố nữa rồi”. Bà nội xót bố, bắt mẹ ra dỗ.
Mẹ tôi đứng đó. Tay khuấy cốc nước. Sai tụi tôi bế em vào ngủ. Mọi người tản đi hết. Mẹ mới bước lại. Chúng tôi từ lớn đến bé thò cổ ra nhìn trộm và nghe trộm xem mẹ nói gì. Mẹ ngồi xuống, lau lau mấy giọt nước mắt cho bố. Đưa cho bố cốc nước. Bố tôi lắc đầu. Mẹ kiên nhẫn đặt xuống. Kiễng ng lên nói gì vào tại ông ấy. Ông ấy hỏi lại, mẹ tôi gật đầu. Ông ấy đón cốc nước uống một hơi rồi đứng lên dắt mẹ tôi lên phòng. Mẹ tôi, đúng là một nhà thương thuyết.
Chỉ có điều sáng hôm sau, khi chúng tôi đã ra khỏi nhà mà bố mẹ còn chưa ngủ dậy. Haizzzz